Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Pokemon Của Alex

Bánh Bao Mập

Chương 30: Ấm áp

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Ấm áp


Trốn ở bên trong một căn phòng kín, bốn phía bao phủ đều là bóng đêm, Ralts giống như lạc lối liếc nhìn xung quanh, vốn dĩ ban đầu nó chỉ tính trốn tránh hiện thực, cho đến hiện tại, Ralts không còn tìm được đường ra.

Bàn tay nhỏ chạm vào bên trong bức tường, Ralts dùng sức đập mạnh vào phía bức tường siêu năng lực, cảm giác hỗn loạn lấp đầy tâm trí nó

‘Không thoát ra được…’

Chẳng lẽ nó sẽ là pokemon đầu tiên bị chính siêu năng lực của mình g·iết c·hết? Có cách c·hết dở hơi như vậy không?

Loáng thoáng ở phía xa xa, Ralts giống như cảm nhận được một luồng sức mạnh dịu dàng chạm lấy nó, bất quá dưới bức tường phong kín này, Ralts không thể với tới sự ấm áp nhỏ nhoi kia.

Đứa nhỏ mệt mỏi thở dài ngồi quỵ xuống, lúc này Ralts nhớ về ba mẹ mình, bọn họ đều là những pokemon hùng mạnh.

Vậy nên Ralts từ nhỏ đã có được thiên phú dị bẩm, ba của Ralts là một cái Gallade hùng dũng, mẹ của nó thì là một cái Gothitelle.

Thân là con trai của hai người, Ralts từ bé đã lập chí trở thành một chiến binh hùng mạnh, nhưng tâm tư nhỏ bé Ralts lại bị đám thợ săn pokemon âm hiểm bắt lấy.

Vì còn là hình thái đầu tiên, chưa tiến hóa qua một hình dạng nào, Ralts rất dễ dàng bị cảm xúc đáng ghét của người xấu cảm nhiễm.

Để hạn chế việc tâm tình của mình bị ô nhiễm, Ralts đã tự phong ấn cảm xúc của mình, chờ đợi thời cơ trốn đi.

Biểu hiện bên ngoài gần giống như bị đả kích thật mạnh, nhưng thực tế nó chỉ là đang không biết cách phá vỡ gông xiềng do chính mình tạo ra.

“Mở ra cái nào!!!”

Ralts dùng sức tung cước đá mạnh vào bức tường siêu năng lực, xong văng ngược trở lại, mệt mỏi đứng dậy.

Nếu có một huấn luyện gia ở đây quan sát, hẳn là sẽ rất nhanh phát hiện vừa rồi động tác của Ralts đã có hình dạng ban đầu của chiêu thức hệ Fighting.

Vì phát hiện thế giới bên ngoài đã bình ổn trở lại, lại có một luồng tinh thần thiện ý trong sạch tiếp xúc mình, Ralts vội vàng muốn thức tỉnh, nhưng nó càng dùng sức càng b·ị t·hương tổn.

‘Không thể phá ra sao? Thật sự bị giam cứng…?” Ralts hai mắt phát sáng, nổi giận hét lên

“Mở ra cho ta!!!”

Lực lượng vô hình giống như một bàn tay khổng lồ đánh mạnh vào phía trước, tiếng ken két của sự v·a c·hạm và một vài ánh lửa điện tóe lên.

Giằng co vài giây, Ralts văng ngược về sau, ngất đi một lúc.

Ở thế giới hiện thực, cũng chính là lúc Ralts lên cơn b·ạo l·oạn t·ấn c·ông Chingling, ngất xỉu tại chỗ.

Cuối cùng được Alex bưng tới dưới một gốc cây, để nó nghỉ ngơi trong lúc cậu đi làm việc.

Trời đã tối, Alex không trở về phòng ngủ, mà thực hiện minh tưởng ở bên ngoài khu chăm sóc, hơi liếc qua Ralts ở bên cạnh, thở nhẹ một hơi, không còn quan tâm nữa mà tập trung vào minh tưởng.

Một luồng sáng nhỏ theo cơ thể của Alex truyền qua bên phía Ralts, rất yếu ớt, nhưng làm cho cơ thể Ralts thả lỏng.

Đồng thời khuôn mặt hơi nhíu nhíu mày, bắt đầu có cảm xúc rõ ràng, chứ không còn vô hồn như lúc trước.

“Bức tường… đang hỗn loạn?” Ralts giật mình ngồi dậy, nhìn về phía trước, có một thứ gì đó len lỏi qua những góc kín của căn phòng lan tới phía cậu, thật ấm áp.

Siêu năng lực giống như không tự chủ di chuyển theo tuần tự đặc biệt, mặc dù chúng chậm hơn rất nhiều so với lúc Ralts tự tu luyện, nhưng ngược lại rất dịu dàng.

Giống như…

“Được bao phủ bởi một vòng tay ấm áp vậy…” Ralts thì thào nói, lúc này nó co người lại, nhớ về mẹ mình.

Lập chí phải cứng rắn, đứa nhỏ rốt cuộc nhớ rằng mình đã b·ị b·ắt rời khỏi ba mẹ, không còn được gặp nụ cười hiền lành của Gothitelle, không còn được ba mình Gallade dạy dỗ.

Sự dồn nén trong thời gian qua bỗng nhiên như một con đê vỡ ra, Ralts gương mặt ửng đỏ, ráng nhịn lại cảm giác muốn khóc, nhưng hai mắt đã hơi cay cay.

Một bàn tay ấm áp đột nhiên sờ lấy đầu nó, Ralts giật mình ngước đầu lên, “Răng rắc”

Vết nứt của bức tường xuất hiện, và dần càng mở rộng, bàn tay đấy xoa đầu của Ralts, làm cho nó cảm nhận được tình thân.

Alex ôm chầm lấy cơ thể nhỏ của Ralts, thông qua Tâm linh cảm ứng, cậu một lần nữa xoa dịu trái tim của Ralts.

Thực tế Ralts hoàn toàn có thể tự mình mở ra rào cản của bản thân, chỉ cần nó thả lỏng những áp lực trên vai mình xuống

“Không sao cả, thả lỏng thôi”

Giọng nói cũng không phải quá trưởng thành, nhưng lúc này hình tượng của Alex lại trở nên to lớn hơn thật nhiều.

Cứ như thể đối phương là Gallade vậy, quan tâm đến đứa nhỏ của mình, Ralts vô cùng n·hạy c·ảm với tâm tình của người khác, cho nên nó thấy được thiện ý của Alex.

Siêu năng lực của Alex bao phủ lấy Ralts, và siêu năng lực của Ralts cũng bao phủ lại người của Alex, lực lượng của người sau mạnh mẽ hơn hết thảy.

Đây là lần đầu tiên mà Alex cảm nhận được minh tưởng trở nên dễ dàng như vậy, đồng thời thoải mái, thả lỏng đến vậy.

Hai người như chìm sâu vào giấc ngủ…

Không biết từ lúc nào, Ralts đã nhích người sang bên cạnh, tựa ở bên người của Alex, Chingling ở trên tán cây nhìn xuống, quả chuông nhỏ cũng không ghen tị mà hiền lành cười cười

“Quá tốt rồi”

Cảm xúc hạnh phúc lan tỏa, Chingling đột nhiên phát ra hào quang mạnh mẽ, có thể là do tích lũy thời gian bấy lâu nay, cũng có thể là do năng lượng của Ralts tác động đến.

Mối liên kết giữa Chingling và Alex đã sớm gắn bó chặt chẽ, hôm nay là một đêm trăng tròn, ánh trăng rất sáng.

Quả chuông lắc người biến đổi dưới hào quang thần thánh, sự tiến hóa tự nhiên của một pokemon.

Không phải là trong một trận đấu kịch liệt, càng không phải là cố gắng để tiến hóa, chỉ giống như là một chuyện tất yếu sẽ diễn ra, thật thả lỏng.

Cơ thể lúc này của Chingling dài ra, phần đầu thon lại, từ màu vàng của quả chuông hạnh phúc biến thành màu xanh nhạt êm dịu, cặp mắt màu vàng thể hiện càng rõ ràng cảm xúc của nó lúc này.

Chimecho quấn quanh lấy huấn luyện gia của mình và Ralts, sử dụng Heal Pulse phát sáng rực rỡ.

Đệ tử ruột của Slowbro, Chimecho lúc trước học được rất nhiều kỹ năng siêu linh, nay theo tiến hóa mà từng chút một hiện ra.

Tuy còn nhiều trắc trở, nhưng lại không hề gặp khó khăn gì lớn.

“Thật sự là…” Slowbro đứng ở xa quan sát tất cả, chậm chạp đuổi tới, nó từ trong phòng của Alex cầm ra một tấm chăn tới, đối với đứa nhỏ loài người và Ralts đắp lấy.

Tu luyện siêu năng lực một chặp liền thả lỏng đến mức ngủ luôn tại bên ngoài, Slowbro cười khổ xoa đầu của Alex.

Đồng thời không quên hỏi Chimecho “Còn nhóc, không ghen tị sao?”

Chimecho là bạn đồng hành đầu tiên của Alex, đồng thời gắn bó với cậu rất sâu sắc, nay thấy Alex nỗ lực vì Ralts, liệu cảm xúc của Chimecho có trở nên bị vặn vẹo?

Quả chuông cười khúc khích, giống như đã hoàn thành thay đổi thuế biến, nó lúc này càng giống một người chị cả hiền lành nói “Không vấn đề gì, có thêm một người em nhỏ cũng rất tốt, không phải sao?”

Chimecho lượn quanh người Slowbro đáp lên vai nó, tiếp tục nói “Ralts cảm xúc rất thuần khiết, với cả mong ước của Chimecho chính là mong ước của Alex, Chimecho muốn giúp cho Alex trở nên mạnh mẽ!”

Ánh mắt thuần khiết của Chimecho khiến cho Slowbro nhớ về lúc nó mới gặp huấn luyện gia của mình.

Bọn họ cũng từng nỗ lực như vậy...

Có điều càng về sau, thiên phú của nó đạt tới giới hạn của mình, để có thể đi tiếp trên con đường sau này, đối phương đã thay đổi những pokemon chủ lực.

Mặc dù mối quan hệ giữa nó và huấn luyện gia không thay đổi, nhưng cảm xúc hụt hẫng hiển nhiên là không tránh khỏi.

Chỉ hi vọng rằng Chimecho có thể thực hiện thành công được nguyện ước của mình đi, đứa nhỏ này rất nỗ lực, bất kể là học tập hay rèn luyện, chưa bao giờ lười biếng.

Thành công đi tới cuối cùng, sánh bước với huấn luyện gia thân ái của mình đi tới đích đến.

Slowbro lắc lắc đầu, có vẻ nó đã già rồi, lại suy nghĩ quá nhiều thứ, cuộc sống của nó hiện tại vốn nên là càng thoải mái càng tốt.

Ăn no, uống tốt, lại ngủ say.

Không cần lại huấn luyện.

Không cần lại nỗ lực.

Slowbro ngước nhìn lên bầu trời, nhắm mắt lại.

Thật thoải mái, thật thả lỏng

‘Cũng thật không cam lòng a’ Slowbro cảm nhận được ấm áp quấn quanh tay mình, Chimecho cọ cọ đầu nó vào người Slowbro.

Người sau cười khổ lắc đầu nói “Yên tâm đi, người trưởng thành có thế giới riêng, ta còn chưa đến mức mất khống chế cảm xúc đâu, trở về bên cạnh Alex đi”

Dứt lời, Slowbro trở về bên hồ của phòng bồi dưỡng, bóng lưng của Slowbro trong ánh mắt của Chimecho trở nên thật cô độc.

Từng bước đi chậm rãi, bóng lưng của Slowbro dần biến mất khỏi tầm nhìn của Chimecho.

Một đêm này thật an bình, đợi đến sáng ngày hôm sau, Alex giật mình phát hiện trên người có một tấm chăn ấm áp đắp lên người.

Là anh Nash? Bác Eren? Hoặc là Slowbro?

Ngoái đầu qua nhìn bên cạnh, tiếng ngáy ngủ nhè nhẹ có chút khác biệt so với bình thường, Chimecho với hình thái chuông gió mềm mại tựa đầu vào người cậu.

Theo động tĩnh của Alex, Chimecho cũng lay người tỉnh dậy, nở nụ cười hạnh phúc với Alex.

Sau đấy một tiếng rột rột phá vỡ bầu không gian trầm lắng ở phía dưới, Ralts vừa ngủ thật say, vừa thô lỗ đưa tay chạm bụng xoa nhẹ như thể đang rất đói

Khuôn mặt nhăn nhó của Ralts rất buồn cười, Chimecho quấn sợi dây chuông chọc vào mặt của Ralts trêu đùa

“Đồ ăn, đồ ăn?” Ralts nói mớ lập tức há miệng ra cắn lớn, nhưng rất tiếc Chimecho không để nó thực hiện được.

Ralts ngã bệch trên mặt đất, Alex và Chimecho bật cười, thấy vậy đứa nhỏ cau có ngước đầu dậy, bất quá rất nhanh cũng chạy tới làm nũng với Alex.

Dù không nói gì, mọi người đều thừa nhận rằng đây là thành viên tiếp theo của gia đình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 30: Ấm áp