Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Pokemon Của Alex

Bánh Bao Mập

Chương 67: Rời khỏi thành phố

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Rời khỏi thành phố


Chỉ còn mỗi mình Zelloui đang hớn hở, có điều khi nghe thấy tiếng bụi cỏ loạt xoạt và tiếng ong vò vẽ vang lên cách đấy một đoạn hơi xa mà giật mình.

Trở thành Ninetal·es sau, loài pokemon dù đem nó khiêu chiến đạo quán hay biểu diễn contest đều thích hợp.

Kirlia ở một bên quan sát, nghi ngờ nhìn hai đứa nhân loại ngớ ngẩn đứng ở trước trạm xe, bác tài xế gãi đầu cười khổ nói

“Không ổn lắm, chị kéo em dậy với” Alex lắc đầu trả lời, lúc này cậu thật sự cần người đỡ dậy.

Ở phía đối diện, chị Roxanne lo lắng mà chạy tới quan sát Onix, con rắn đá lúc này đã hoàn toàn ngất xỉu, chí ít cũng phải nghỉ ngơi một thời gian ngắn.

Bagon và Noibat cũng vui vẻ nhảy múa theo, một người hai pokemon hưng phấn khám phá xung quanh.

Chị Annie ở bên cạnh tiện thể nhắc nhở “Viên đá Dawn Stone cấp cao là một vật phẩm khá hiếm và có giá trị cao, em muốn tự mình mang đi hay để lại tại đạo quán, khi nào Kirlia cần để tiến hóa thì có thể liên hệ bọn chị gửi qua sau cũng được”

Chương 67: Rời khỏi thành phố

“Hửm… mặc dù chị không biết thực lực vừa rồi của em là chuyện gì, bất quá trận đấu vẫn rất tuyệt, em đã chứng minh cho chị thấy ý chí kiên định của mình, Alex!” Roxanne vươn tay đỡ cậu dậy, không quên thừa nhận Alex.

Trong khi đó, sở hữu Trái tim của rồng, Zelloui chỉ có thể liên hệ và giao tiếp với pokemon liên quan đến rồng mà thôi.

“Ổn rồi, nếu cậu mệt có thể tiếp tục ngủ thêm một giấc” Alex đưa tay lên xoa đầu của Chimecho.

Đột nhiên Noibat khựng lại, có được đôi tai rất thính, Noibat nhìn về một phía cách đấy không xa, đứng yên lại.

Hiện tại rời khỏi thành phố Rustboro, trở về tuyến đường 116, thông qua kênh nhỏ Rusturf là có thể tới thị trấn Verdanturf. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ô choa! Bụi cỏ biết đi!” Zelloui đang vui vẻ nghịch ngợm, đưa tay chọc chọc vào một bụi cỏ xanh mơn mớt, đột nhiên vùng đất của bụi cỏ rung lên, một thân hình tròn trịa trồi dậy.

Huy chương Stone là một minh chứng việc đã được Roxanne thừa nhận, có hình dạng chữ nhật với hai góc được làm nổi bật lên.

“A?!!! Ăn gian, sao lại ngồi cưỡi Rhyhorn?” Zelloui đang phải bế Bagon vừa đi vừa quan sát, nhìn thấy Alex ngồi thảnh thơi bất công nói

Alex nghe vậy lập tức trả lời “Như thế được chứ ạ? Thế thì phiền đạo quán giữ lại viên đá hộ em, khi nào cần em sẽ liên hệ sau”

“Vậy được rồi, em đã mang hành lý khá nhiều như vậy, chúc em sẽ thành công trên con đường sau này!” Roxanne trao xong huy chương, dặn dò thêm vài câu rồi gật đầu nói lời tạm biệt

Trận đấu vừa rồi, quá không bình thường!

“Thật sao? Vậy chúng ta không còn cách nào khác ngoài đi lữ hành thôi, cùng đi nào, Alex!” Zelloui đã sẵn sàng tiến về phía khu rừng.

Bất kể là Chimecho hay là Alex hiện tại đều kiệt sức, đến nỗi mà cậu còn không đứng dậy được.

Một phần là ngoại hình của Vulpix thật sự rất hợp ý cậu, chưa tiến hóa thì đáng yêu, tinh nghịch, sau khi tiến hóa lại cao quý, xinh đẹp, lại còn mạnh mẽ.

Roxanne quay đầu sang nhìn chị Annie, người sau gật đầu, đưa tới một hộp đựng nhỏ màu đen, mở ra bên trong là chiếc huy chương của đạo quán Rustboro.

Alex nghe vậy hơi cười cười, dùng tâm linh cảm ứng trả lời “Xong cả rồi, lần này xin lỗi cậu, vì phóng thích nhiều siêu năng lực đến vậy”

Có nghĩa là muốn trở về thị trấn Verdanturf sớm, bọn họ sẽ phải đi bộ, hoặc là phải ở lại trong thành phố chờ thêm vài ngày.

Dựa vào tâm linh cảm ứng, cậu có sự tương tác khá cao với tất cả pokemon, không giới hạn với pokemon hệ Psychic.

Cuối cùng, dưới sự mê hoặc của đồ ăn vặt, Zelloui và hai pokemon của cô đã yên lặng trở lại.

“Mấy đứa, đừng cãi nhau mà, nếu mấy đứa muốn về thị trấn Verdanturf thì sợ rằng hiện không có xe chở đâu” Bác tài xế đột nhiên kêu vậy khiến hai đứa nhỏ dừng lại.

Zelloui thiên tính tò mò chạy tới, trực tiếp bế con nhộng lên, cảm giác hưng phấn nói

Hai đứa nhỏ rời khỏi thành phố Rustboro, đi theo chỉ dẫn của bản đồ trên pokedex, chắc là chiều tối ngày mai sẽ đến nơi.

Quả chuông nhỏ vừa nghe xong, lập tức tỉnh táo lại, hỏi thăm tình huống của Alex “Phải rồi, vừa nãy, giống như Alex trở nên thật đáng sợ, hiện tại cậu ổn chứ?”

Hơn nữa không chỉ một con, mà là bốn năm con, bọn nó ngơ ngác nhìn về phía Zelloui, quyết định một lần nữa lẫn trốn

“Tuyệt thật, lại là một con Kakuna này, thật hiếm để thấy một bé Kakuna lạc loài như vậy, ahahahaha” Zelloui cười hớn hở nói.

“Em… ổn chứ?” Roxanne nghi ngờ nhìn tình huống của Alex, cô biết rõ đối phương là một siêu năng lực giả, nhưng không ngờ tới khi đối phương tăng phúc cho pokemon lại trở nên đáng sợ như vậy.

Kirlia chậm rãi bước theo sau lưng cậu, vì có được hình thể mới, nó vẫn đang tập làm quen.

“Alex, Alex ~ một cái nhộng này!” Rhyhorn đột nhiên ngửi được cái gì, chạy thêm một chút húc nhẹ đầu vào phía trước.

“A, ánh sáng màu đỏ, là một con Vulpix?!! Thật hiếm thấy, thật khó để bắt gặp pokemon này xuất hiện ở dã ngoại” Alex hơi ngạc nhiên nhìn sang, nếu không phải Vulpix không có hệ Psychic, cậu đã sớm muốn bắt một con.

“Đẹp thật đấy!” Kirlia hiếu kỳ ở bên cạnh quan sát, Alex thấy vậy liền đưa cho nó cầm chơi.

Chương 67: Rời đi

“Đáng… đáng yêu quá!” Zelloui nhịn không được bế một bé Oddish lên nựng, xong bị lùm cỏ trên đầu nó quất cho một cái vêu má.

Zelloui chống tay phồng má nói “Rốt cuộc là cậu khen tớ thể lực tốt hay đang nói khịa gì vây?”

“Urgg… không thể nào” Alex nhịn không được phun tào, không trùng hợp đến vậy chứ?

Đôi tay và đôi chân dài ra, bước đi từng bước một làm cho Kirlia cảm giác thật thú vị, nó có thể chơi như vậy cả ngày.

Muốn chăm sóc tốt cho một bé Vulpix hoặc Ninetal·es thật sự rất thách thức tay nghề của một nhà chăm sóc, Alex hơi ngứa tay muốn vuốt bộ lông của nó, hẳn là rất mềm.

“Mệt lắm, vừa mới thi đấu đạo quán, cả người kiệt sức rồi, ngồi xe một buổi chiều liền có thể về nhà, không cần phức tạp vậy đâu” Alex nhất quyết muốn đi xe.

Có điều Alex không hề dự định đi bộ, mà quyết định đi thẳng một mạch tới trạm xe, bắt một chuyến xe đi về thị trấn.

Hiện tại ở tuyến đường 116 cũng không có vấn đề gì, chỉ là tại kênh nhỏ Rusturf đang trùng tu, cho nên xe cộ trong vòng ba ngày tới sẽ không qua lại.

Đối với việc Alex đi bộ trở về cũng không có lo lắng, đứa nhỏ hiện tại đã đủ trưởng thành để chăm sóc cho chính mình.

“Trở về thôi, Onix” Roxanne thu hồi đồng bạn của mình trở lại, đồng thời quay đầu nhìn về phía Alex.

Alex chật vật đứng lên, lúc này Zelloui và Annie đã chạy tới, thân là bạn đồng hành sau này, Zelloui nhanh chóng đỡ lấy Alex.

“Đi thôi” Alex cầm lấy điện thoại, nhắn cho gia đình mình một tiếng, Hathil và Odine mất khoảng năm phút mới trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bagon thì bị động tác của Noibat làm cho tò mò, cũng quay đầu, sau đấy đứng lại.

Vị ngọt của bánh quy và năng lượng từ đường làm cho đầu óc của Alex thanh tỉnh hơn, cả người có sức sống trở lại.

Nếu được đạo quán cất giữ, ít nhất thì sự an toàn đã được đảm bảo rất nhiều, Alex một lần nữa cúi đầu chào tạm biệt hai người giảng viên đáng kính trọng của mình.

Dù sao thì năm nay cậu cũng không có khả năng tham gia đại hội Ever Grand Conference tại Hoenn.

Nếu đã như vậy thì… đi lữ hành một lần cũng không sao, đồ đạc cũng đã sớm chuẩn bị đủ, dù sao thì vốn dĩ Alex định trở về nhà, cho nên tất cả đồ đạc đều đã dọn xong. (đọc tại Qidian-VP.com)

Là Oddish! Pokemon bụi cỏ, thông thường loài pokemon này sẽ ngủ vào buổi sáng, và khi ban đêm tới, chúng b·ị đ·ánh thức bởi ánh sáng của mặt trăng.

“Oddish không thích bị người lạ chạm vào đâu, tụi nó thường không quá thân thiện vào buổi sáng” Alex cười khổ lại gần bế Oddish thả xuống, ném ra một vài đô ăn pokemon.

Đợi đến khi tỉnh táo trở lại thì trận đấu đã kết thúc, Chimecho kiệt sức, và Onix b·ị đ·ánh bay dính vào tường.

“Tụi em đi đây, hai chị cũng nhớ giữ sức khỏe!” Zelloui vội vàng vẫy tay chào nói, Bagon và Noibat đã sớm bị cô thu lại trong pokeball.

Alex cẩn thận nhận lấy, nhìn nó ở trong tay, cảm giác thành tựu dâng lên trong lòng, chiếc huy chương đầu tiên của cậu, tới tay rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu vốn dĩ đang phân vân không biết nên cất Dawn Stone ở đâu, vật phẩm là thật sự hiếm, nếu mang ở trên người mà không sử dụng, b·ị b·ắt gặp hoặc kẻ xấu nhắm tới thật sự khó nói.

“Ể? Đừng mà, đi lữ hành qua khu rừng còn bắt gặp pokemon nữa chứ!” Zelloui vội vàng kéo lấy tay của Alex, quyết tâm rũ cậu đi bộ cho bằng được.

“Đồ điên, làm quái gì có Kakuna nào mà lạc loài cho cậu ôm vô tư như vậy” Alex đã sớm rút lui ở một bên.

Nhìn thấy đối phương hăng hái như vậy, Alex gãi gãi đầu, đúng là hiện tại rất mệt thật, nhưng mà bảo cậu ở yên tại thành phố thêm ba ngày thì đúng là hơi lâu thật.

Chimecho nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ say, Alex liền đem pokeball thu hồi nó trở lại bên trong.

“Cưỡi Rhyhorn cũng coi như đi lữ hành rồi còn gì, tớ cũng không khỏe bằng cậu” Alex thanh nhàn lấy miếng bánh ra ăn hồi sức.

Trong lúc đó, bọn cậu ngồi ngắm khung cảnh xung quanh, các pokemon hoang dã ở khu vực này tương đối thân thiện, tụi nó sẽ không chủ động t·ấn c·ông nhân loại, thậm chí thỉnh thoảng sẽ có pokemon lại gần bắt chuyện một chút.

Thật nhiều, thật nhiều ánh mắt đỏ lóe lên, hung tợn nhìn chằm chằm vào phía Zelloui và hai con rồng nhỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có điều lúc này Alex cũng không biết nói gì, vừa rồi cậu chỉ thuần túy là dùng hết toàn bộ siêu năng lực ra để giải phóng tình trạng quá tải của bản thân.

Chimecho quấn quanh cổ của Alex mơ màng tỉnh dậy, cảm giác đã ngủ một giấc say, nó hỏi “Thi đấu đạo quán xong rồi sao? Vừa rồi phóng thích siêu năng lực dữ quá, chả nhớ gì cả”

“Chúc mừng em đã thành công vượt qua đạo quán Rustboro, đây là huy chương Stone!” Chị Roxanne đưa tới chiếc huy chương.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 67: Rời khỏi thành phố