Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1: Thế Giới Pokemon
Mùa hè, ngày 28 tháng 6.
Với cái thời tiết oi bức, nắng nóng đầy đường thế này việc cần làm nhất hiện tại không phải là đi ra ngoài vui chơi, mà là ngủ.
Trương Thế Dương chính là như vậy, hơn 9 giờ sáng vẫn còn nằm ngáy ngủ, ngủ đến đặc biệt mê, ngủ đến đặc biệt thơm.
Nhưng không phải ai cũng đồng ý hắn ngủ ngon như vậy, ví dụ con động vật nhỏ đứng ngoài cửa len lén nhìn đằng kia, tuy miệng treo một nụ cười thân thiện, nhưng thực chất nó là một con ác ma!
“Ken két!” Tiếng cửa mở ra hơi lớn tiếng kém chút làm cho tim của Minccino đập trật một nhịp, khó chịu thì thầm đối với cánh cửa như thể đang trách móc nó không phối hợp: “Chi chi. . .”
Đúng vậy! Là Minccino! Bề ngoài như một con sóc, cả người khoác lên bộ lông xám trắng, trên đầu có một sợi ngốc mao, đằng sau mang theo chiếc đuôi xù xù làm người khác muốn chạm vào! Yêu sạch sẽ Minccino!
Loài Pokemon này tương đối quái dị, các nhà nghiên cứu thông qua điều tra cho biết gần như toàn bộ số lượng cá thể Minccino đều mắc phải bệnh sạch sẽ, còn là loại ám ảnh cưỡng chế! Ngươi không sạch ngươi phải c·hết cái loại thâm thù đại hận này!
Thế nên Minccino rất được các hộ gia đình yêu thích, dù sao trong nhà có một người giúp lau sạch giữ gìn vệ sinh ai lại không muốn? Thù lao nhiều nhất cũng chỉ là mấy đợt vuốt ve cùng bao ăn bao ở mà thôi.
Thêm một điều nữa, Minccino ngoài hình quả thật. . .Mê người, hoặc là nói quá mức đáng yêu! Cộng thêm thân thiện với nhân loại, loài Pokemon này chả khác nào sinh ra để làm cu li cho nhân loại. . .Khụ khụ. . .
Minccino bên kia rón ra rón rén bước vào trong phòng, thấy Trương Thế Dương không có phản ứng vẫn một bộ ngáy ngủ o o, nó thở nhẹ một hơi xong thì gan giống như biến to, từ từ chạy lại gần bên giường, linh hoạt nhẹ nhàng nhảy lên trên, một chút tiếng động cũng không có.
Xoa xoa hai tay, Minccino cười xấu xa, phối hợp với gương mặt muốn ứ ra sữa của nó, nhìn qua còn quái đáng yêu.
Đáng yêu thì đáng yêu, tâm tồn quỷ ma Minccino không chút do dự đưa cái đuôi xù của bản thân hướng tới mũi của Trương Thế Dương quơ quơ.
Bất quá cùng dự tính hoàn toàn trái biệt, Minccino cảm thấy cái đuôi của bản thân bị ai đó nắm chặt, lại còn không ngừng vuốt vuốt, một cổ vô lực cùng thoải mái làm Minccino cả người tê dại, vô năng nằm trên giường, trên gương mặt sạch sẽ bây giờ đã chảy đầy mồ hôi hạt, bất đắc dĩ hướng ra sau mỉm cười: “Chi chi!”
Chào buổi sáng nha!
Trương Thế Dương ngay từ khi Minccino bước vào đã tỉnh dậy, ánh mắt cười như không cười nhìn nó, bất quá cuối cùng vẫn thả ra đuôi nhỏ, xoa đầu con sóc tâm tồn ma quỷ: “Chào buổi sáng Minccino.”
Dứt tiếng liền ngáp một tiếng đứng dậy, bỏ lại Minccino u oán một mình nằm trên giường, bộ dáng chả khác nào thiếu nữ bị chơi hư vậy, ân, khác biệt duy nhất nó là giống đực. . .
Đúng vậy, Minccino là đực! Không phải cái! Đối với giới tính của nó, Trương Thế Dương thật sự chịu, nhìn qua giống như nữ hài thì là đực, sao ngươi không làm một con giống cái Machamp đi!
Đẩy ra cửa phòng, Trương Thế Dương một đường đi thẳng tới nhà vệ sinh.
“Két két!” Khoá? Trương Thế Dương im lặng một tiếng, trong mắt lam quang đại phóng, chốt cửa răng rắc kêu một tiếng liền tự động mở ra.
Đứng ở trước tấm gương, nhìn xem gương mặt anh tuấn phản chiếu, hắn không khỏi xú mỹ vuốt vuốt một hai lần, không chút quan tâm ở chỗ bồn cầu một đôi mắt nhìn bản thân chằm chằm.
Lam quang ở trong mắt loé sáng, đồ đạc các thứ như bàn chải, kem đánh răng, lược chải tóc tự động bay lên, giống như bị ma nhập bắt đầu vì Trương Thế Dương đánh răng rửa mặt.
Đúng vậy, hắn có Siêu Năng Lực! Hoặc là nói, kiếp này có Siêu Năng Lực!
Trương Thế Dương, thanh niên 23 tuổi, hiện nay thiếu niên 16 tuổi!
Là một cái người xuyên không, nhưng khác với những đồng nghiệp khác, hắn không xuyên vào những thế giới Tiên Hiệp chưởng nhau ầm ầm, phi kiếm bay vèo vèo.
Hắn xuyên vào một thế giới song song! Bắt đầu từ một tuổi, tất cả mọi thứ diễn ra giống y hệt với kiếp sống trước, nhà vẫn ở Tỉnh An Bình, Huyện Mậu Lâm! Hắn vẫn gọi Trương Thế Dương, anh trai vẫn gọi Trương Kính Sơn, em gái vẫn gọi Trương Quánh Nhi, cha mẹ y như cũ, không có tình tiết hiến tế phụ mẫu, nhất phi trùng thiên. . .
Nếu nói điểm khác biệt lớn nhất thì chính là thế giới này, một thế giới có tồn tại Pokemon! Đồng thời kích cỡ nơi này chí ít so kiếp trước địa cầu lớn gấp 3 lần!
Khu vực khác biệt, tự động sinh ra những biến đổi khác nhau.
Ví dụ như ở kiếp trước, vốn dĩ có không ít người quen bây giờ biến thành người xa lạ, đồng thời cũng có vài người từ lạ thành quen.
Trương Thế Dương cũng từ đây bắt đầu khai quải, chính là Siêu Năng Lực! Có khả năng là do hắn làm người hai đời, xuyên không tự động thức tỉnh.
Nhưng đừng nghĩ nó dùng tốt, thứ này ban đầu thế nhưng đã làm Trương Thế Dương vô cùng đau đầu, vì lượng Siêu Năng Lực khác thường nên hắn khống chế không được, thân thể tự động sinh ra phản ứng, cơ hồ ở trước 14 tuổi, hắn đều ở trong trạng thái tỉnh tỉnh mê mê, vô cùng thích ngủ, giống như một con Abra dạng người.
Đến hai năm gần đây tình trạng này mới đỡ hơn đôi chút, nhưng hắn vẫn thích ngủ. . .
Trương Thế Dương s·ú·c miệng xong, thoải mái ngáp một tiếng, cả người tưng bừng sức sống, hắn lúc này mới phát hiện trốn ở một góc ngồi cầu Trương Quánh Nhi, bốn mắt nhìn nhau, vẫn là hắn trước tiên chào hỏi: “Chào buổi sáng, em gái~”
“C. . .Ú. . .T!!” Trương Quánh Nhi gào thét, nổi điên nhìn chòng chọc Trương Thế Dương, khổ nỗi nàng đang ngồi cầu, bằng không đã lao lên đá tên khốn này ra khỏi đây.
“Tốt, tốt!” Trương Thế Dương tuỳ tiện nói, tiện tay khoá trái cửa liền bước ra ngoài.
Trương Quánh Nhi thấy vậy cũng từ cơn thịnh nộ thoát ra, sau đó trong lòng bắt đầu chua xót, nàng cũng muốn có Siêu Năng Lực. . .
Mỗi ngày nhìn Trương Thế Dương một loạt thao tác tao đến không thể tao hơn, tâm nàng chua như ăn giấm, cũng là anh em với nhau, tại sao chỉ có mình hắn có được Siêu Năng Lực, hức. . .
Lười biếng đi xuống tầng, nhìn trong phòng ăn hai vị phụ huynh đều tề tụ, không hiểu sao, Trương Thế Dương tâm tình có chút quái dị.
Ở kiếp trước, tuy hoàn cảnh gia đình hắn cũng xem như tru·ng t·hượng nhưng cũng không giống như bây giờ đạt tới mức độ nứt vách đổ tường, ân, chỉ đối với cái thôn quê Huyện Mậu Lâm này.
Còn vì sao lại nứt vách đổ tường, đơn giản, nhà hắn kinh doanh Phòng Chăn Nuôi Pokemon! Trong Huyện duy nhất một cái Phòng Chăn Nuôi! Ngươi hỏi xem có giàu hay không?
Âm thầm mắng một tiếng, không ngờ bản thân có ngày có thể trở thành c·h·ó nhà giàu, cảm giác còn rất mê người!
Kéo ghế ra ngồi, Trương Thế Dương đối với bên cạnh lão cha Trương Thanh Minh hỏi: “Cha, trong Phòng Chăn Nuôi dạo gần đây có trứng Pokemon gì tốt không?”
Trương Thanh Minh là một vị anh tuấn lão trung niên, vốn dĩ còn đang bấm điện thoại, nghe con trai dò hỏi thì hơi hơi ngẩng đầu: “Thế nào? Trường học đã phát giấy chứng nhận?”
Trương Thế Dương hiểu hắn đang nói về cái gì, dứt khoát gật đầu thừa nhận: “Ân, mấy ngày trước trong nhóm lớp giáo viên có nhắc nhở, hôm nay hẳn là có thể đi nhận giấy chứng nhận!”
Giấy chứng nhận! Có thứ này người mới có tư cách trở thành Huấn Luyện Gia được Liên Minh Pokemon khâm định!
Cái tầng thân phận này nói thật là có chút vi diệu, nếu như ngươi trở thành Huấn Luyện Gia nhưng không được Liên Minh thừa nhận thì ngươi nhiều nhất chỉ sở hữu được ba con Pokemon là cùng, đồng thời các dịch vụ liên quan tới Pokemon ngươi sẽ phải trả một giá cả lớn hơn bình thường.
Còn có một vài bất lợi nữa nhưng Trương Thế Dương không có đào sâu tìm hiểu nên cũng không hiểu rõ cho lắm, đối với hắn, chỉ việc giới hạn Pokemon thôi đã là vấn đề lớn nhất rồi.
Loại chứng nhận này chỉ được các trường học phát cho học sinh, cũng chính là những học sinh đã qua 11 năm giáo d·ụ·c bắt buộc, chuẩn bị bước vào lớp 12.
Nói đến cũng kỳ lạ, người của thế giới này đi học sớm hơn bình thường, khác với kiếp trước, nơi này chỉ cần 16 tuổi là đã có thể hoàn thành giáo d·ụ·c cấp phổ thông.
Trương Thế Dương năm nay 16 tuổi, vừa tốt nghiệp lớp 11, sau kỳ nghỉ hè sẽ chính thức bước vào lớp 12! Hắn xem như thoả mãn đầy đủ điều kiện để đạt được chứng nhận, bên trường học cũng đã phát ra thông tin, ngày hôm nay đã có khả năng đi nhận giấy chứng nhận, thu hoạch Pokemon khởi đầu!
Nghĩ tới đây, khoé miệng hắn không khỏi cong lên, đối với việc trở thành Huấn Luyện Gia, Trương Thế Dương thành tâm mong mỏi đã lâu, nếu không phải Liên Minh quy định chặt chẽ, hắn đã sớm nhận một con Pokemon, đâu cần thiết mỗi ngày vờn quanh Minccino chúng nó làm gì?
Tiếng bước chân đi tới, Trương Thế Dương quay đầu ra sau nhìn, thấy được Trương Quánh Nhi khí thế ầm ầm đi tới, trên vai còn trèo một con Minccino, nó liên tục chỉ trỏ Trương Thế Dương như thể đang lên án vụ vừa rồi trong phòng ngủ.
Minccino là Pokemon của mẹ hắn, Triệu Hồng Trân.
Nói thật ra, nó có khả năng tiến hoá rất lâu rồi, lấy điều kiện gia đình hắn, tuỳ tiện lấy một viên Shiny Stone không có việc gì, dù sao Phòng Chăn Nuôi mà, ngoại trừ buôn bán Pokemon còn đủ loại vật phẩm bán kèm theo, trong đó bao gồm cả đá tiến hoá.
Chỉ là con sóc này tương đối phản cảm việc tiến hoá, lấy cái nhìn của Trương Thế Dương, nó chê tiến hoá xấu! Hoặc là nói, quá õng ẹo!
Đúng vậy, là một con giới tính đực Minccino, tôn nghiêm để cho nó không thể nào tiếp nhận được ngoại hình khi tiến hoá của mình, so với Cinccino, Minccino càng thích bộ dạng hiện giờ.
Từ trong phòng bếp đi ra một con Pokemon màu tím trắng, cặp sừng trên đầu xoắn ốc hướng lên trên, giống đực Indeedee.
Nó ưu nhã nhẹ nhàng đặt đồ ăn lên bàn, nhìn qua tựa như một vị quản gia đã qua huấn luyện kĩ càng.
Trương Thế Dương tiếp nhận chén cơm, mỉm cười xoa đầu Indeedee nói: “Cảm ơn ngươi.”
Đây cũng là Pokemon của mẹ hắn, ngoài trừ Minccino, nàng còn có một cặp Indeedee, trong phòng bếp còn có một con, là giống cái, nó đang giúp nàng chuẩn bị đồ ăn, còn con trước mặt này là giống đực, bọn chúng là một đôi anh em.
Khác với vẻ ngoài có hơi ‘khó ở’ của mình, Indeedee mỉm cười tiếp nhận lời cảm ơn của Trương Thế Dương.
Bọn chúng đều là những Pokemon rất thân thiện với con người, thêm nữa Indeedee tự mang hệ Siêu Linh, từ cơ sở mà nói bọn chúng vẫn rất thích Trương Thế Dương.
Trương Quánh Nhi cùng Minccino ngồi xuống, sắc mặt khó chịu nhìn chằm chằm Trương Thế Dương, người sau thì không chút để ý nàng, thấy Trương Thanh Minh không có trả lời, hắn không khỏi hỏi lại một lần nữa: “Cha? Phòng Chăn Nuôi tháng này có trứng Pokemon thích hợp cho ta không?”
“Trứng Pokemon? Anh Ba, ngươi nhận được chứng nhận?” Chưa đợi Trương Thanh Minh trả lời, Trương Quánh Nhi đã gào lên nói, nhìn nàng bây giờ nào có trước đó bộ dáng khó chịu.
Trương Thế Dương cười gật đầu.
Trương Quánh Nhi nghe vậy trực tiếp đem giận dỗi ném ra xa đầu, thiên tính bộc lộ, nàng liên tục lải nhải kém chút làm tai hắn nghe ra kén.
Nha đầu này chỉ là như vậy, cho dù đi qua thế giới khác, vẫn ‘điên’ y hệt nhau. . .
Trương Thế Dương ở trong lòng mắng, làm người hai kiếp, còn không thoát được con hàng này!
Triệu Hồng Trân từ trong nhà bếp đi ra, thấy hai người đang nói chuyện với nhau, mỉm cười ngồi xuống tràn đầy tò mò hỏi: “Hai đứa nói chuyện gì với nhau mà hăng say vậy?”
“Mẹ! Anh Ba muốn trở thành Huấn Luyện Gia, ta đang giúp hắn tham khảo Pokemon!”
Nói là tham khảo, thực ra nàng chỉ đem mấy loại Pokemon nàng thích cho Trương Thế Dương xem. . .
Hơi liếc nàng một cái, ánh nhìn như thể đang nhìn xem thiểu năng trí tuệ làm Trương Quánh Nhi cảm thấy rất khó chịu: “Nhìn cái gì?”
“Không có gì. . .”
Hảo nam không cùng nữ đấu! Trương Thế Dương âm thầm bĩu môi, đằng nào đánh nhau nàng sẽ nháo khóc, ăn vạ, chi bằng nhìn như không thấy, cho nha đầu này tự biên tự diễn.
Trương Thanh Minh uống một ngụm cà phê nói: “Hô! Thật ra Kính Sơn mấy ngày trước đã nói cho ta rằng hắn đã chuẩn bị cho ngươi một cơ hội đổi lấy một con Pokemon ưu tú hoặc là trứng Pokemon!”
“Đương nhiên, nếu không muốn đi cũng có thể, trong Phòng Chăn Nuôi mới nhập một đợt trứng về, Ngự Tam Gia có không ít.”
“Ách? Anh Hai?” Trương Thế Dương ngạc nhiên nhìn lão cha, làm sao lại liên quan tới Anh Hai Trương Kính Sơn rồi?
“Hắn không lâu trước lập công, Học Viện cho hắn cơ hội tuyển một con Pokemon, nhưng tiểu tử này vẫn chưa có ý định bồi dưỡng Pokemon mới.” Trương Thanh Minh nói tới đây thì Trương Thế Dương đã hiểu rõ.
Một hồi lâu sau, Trương Thế Dương bất đắc dĩ gật đầu, lấy những gì hắn hiểu biết về Trương Kính Sơn, bản thân mà từ chối khả năng cao lão ca sẽ phi từ Sài Thành về đánh hắn. . .
Không nói đùa, hắn chắc chắn sẽ làm như vậy!
Nhớ tới người anh b·ạo l·ực của mình, Trương Thế Dương liền im lặng, mắng đều mắng không lên.
“Thế thì tốt, ta sẽ đặt máy bay.”
“Cha, ta có thể đi theo không?” Trương Quánh Nhi hai mắt tròn tròn đáng thương nhìn Trương Thanh Minh cùng Triệu Hồng Trân, như thể chỉ cần nói một câu không thôi là nàng sẽ khóc nháo lên vậy.
Nựng hai má nàng, Triệu Hồng Trân mỉm cười nói: “Đương nhiên là sẽ cho Quánh Nhi của ta đi rồi, nói nữa, Quánh Nhi năm nay đã 14 đâu! Đi lên Sài Thành trường kiến thức cũng không tệ lắm! Thuận tiện đặt cơ sở cho sau này!”
“Ân! Ân!” Trương Quánh Nhi s·ú·c vào người lão mẹ, liên tục gật đầu.
Trương Thế Dương vừa ăn cơm vừa hỏi: “Cha mẹ, hai ngài thì sao?”
Lão cha tương đối ít nói, chỉ im lặng gật đầu xem như xác nhận bản thân cũng sẽ đi, lão mẹ thì cùng Trương Quánh Nhi bồi đắp tình mẹ con hi hi ha ha cười liên tục.
Cứ thế, vốn dĩ một lần đi chọn Pokemon thành du lịch cùng gia đình. . .
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.