0
Đặng Lâm đưa mắt nhìn mấy người đàn ông vừa bước vào phòng, mở miệng hỏi Đại úy đặc nhiệm.
“Đây là…?”
Không đợi Đại úy trả lời, người đàn ông với thân hình cao to đi phía trước đã lên tiếng.
“Xin chào, tôi là Jiro Tamura, đội trưởng đội cận vệ trong chuyến giao lưu này.”
Anh ta nói bằng tiếng J, vì vậy Đặng Lâm chậm mất một giây mới đứng lên đáp lễ, anh cũng tự giới thiệu bản thân bằng tiếng J.
“Chào anh, tôi là E205. Người đáng lẽ sẽ phụ trách bảo vệ cho công chúa trong chuyến giao lưu này.”
Sau màn chào hỏi thủ tục, Đặng Lâm mời Jiro ngồi xuống để nói về cô công chúa đã chạy mất.
Ở trong gian phòng này, Đại úy đặc nhiệm thực sự rất áp lực. Anh ta là người bình thường, không có dị năng, mà tiếng J của anh ta cũng không quá tốt. Vốn dĩ lần này anh ta cần làm nhiệm vụ khác, nhưng mà đơn vị của anh ta những người thành thạo tiếng J đi làm nhiệm vụ chưa trở về. Cho nên anh ta bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Cũng may là gặp được Đặng Lâm.
Ngoại trừ tiếng mẹ đẻ, Đặng Lâm thông thạo ba thứ tiếng: tiếng M, tiếng J, tiếng T. Đó cũng là một trong những lý do mà Đặng Lâm phải nhận nhiệm vụ lần này.
“Tình hình lúc xuống máy bay thế nào, anh Tamura có thể thuật lại rõ ràng một lần được không?”
Nghe Đặng Lâm hỏi vậy, Đại úy đặc nhiệm nhìn sang người đàn ông tên Jiro, chờ đợi anh ta lên tiếng.
Jiro nặng nề gật đầu nói.
“Anh cũng biết đấy, chúng tôi tuy không dùng máy bay hoàng gia, nhưng mà chiếc máy bay thương mại kia cũng được chúng tôi bao trọn.Vậy cho nên trên máy bay, ngoại trừ tổ bay ra thì chỉ có đội cận vệ và công chúa. Từ lúc hạ cánh đến lúc đi vào làm thủ tục hết sức thuận lợi, nhưng mà lúc chuẩn bị ra khỏi phòng chờ, công chúa muốn đi vệ sinh…”
“Vậy là các anh mất dấu cô ấy từ đó.” Đặng Lâm kết luận.
“Không may là vậy.” Jiro thở dài nói.
“Tôi chỉ muốn biết tình hình để loại trừ khả năng b·ị b·ắt cóc thôi. Nhưng mà nghe anh nói vậy thôi cũng không chắc chắn được. Anh Tamura có còn giữ vật gì của công chúa không?” Đặng Lâm dựa người vào ghế.
Jiro gật đầu, từ trong tay cấp dưới nhận được một cái mũ lưỡi trai.
“Đây là mũ của công chúa, ngài ấy đã đội cái mũ này cho đến khi hạ cánh.”
Đặng Lâm cầm lấy cái mũ, tròng mắt lấy tốc độ mắt thường cũng thấy được dần chuyển thành màu vàng. Anh đưa mũi ngửi cái mũ, sau đó đứng dậy đủng đỉnh bước ra ngoài hướng về phía nhà vệ sinh công chúa từng đến, theo sau anh là cả đoàn người nước V lẫn nước J.
Đặng Lâm từ nhà vệ sinh, tiếp tục đi đến những quầy hàng lưu niệm đang bị đóng cửa, lại đi qua khu ẩm thực. Ở phía sau anh mọi người nhiều lần muốn lên tiếng hỏi nhưng cuối cùng đành nuốt lại lời đã đến bên miệng.
Đi chán chê khắp nơi, Đặng Lâm lại quay trở về nhà vệ sinh. Anh ra hiệu mọi người im lặng, sau đó không một tiếng động bước vào nhà vệ sinh nữ.
Chỉ trong vòng chưa đến ba mươi giây, mọi người đã nghe tiếng công chúa hét ầm lên trong nhà vệ sinh. Trước khi tất cả kịp xông vào thì Đặng Lâm đã xách công chúa như xách một con mèo từ bên trong đi ra.
“Suýt nữa thì ngay cả tôi cũng bị lừa. Giỏi lắm công chúa, cô đã qua mặt thính giác của tôi mất một lúc đấy.”
Công chúa Aoi căm phẫn nhìn Đặng Lâm không thèm nói một lời. Ngược lại mấy người còn lại thì thở phào nhẹ nhõm, tìm thấy cô công chúa nghịch ngợm này là tốt rồi, mọi chuyện khác đều dễ nói.
Vì đã tìm thấy công chúa, Đại úy đặc nhiệm vội đi thông báo hủy lệnh phong tỏa sân bay, còn Đặng Lâm và Jiro thì mang công chúa Aoi đến tòa nhà đại sứ quán.
Lúc này ngoài trời đã sáng rõ, Đặng Lâm ngồi trong xe chống đạn, bên cạnh là công chúa Aoi. Cô nàng vẫn bực tức chẳng nói lời nào, mà Đặng Lâm cũng lười phải bắt chuyện cho nên anh cũng khoanh tay trước ngực, tựa đầu vào ghế rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Xe chở ba người không vào bằng cổng trước đại sứ quán mà từ cổng sau đi vào. Đứng chờ bọn họ là ngài đại sứ.
Đặng Lâm xuống xe trước, một tay che chắn cạnh xe, một tay làm động tác mời nói.
“Điện hạ, đến nơi rồi, mời ngài xuống xe.”
Aoi liếc nhìn Đặng Lâm một chút, sau đó dẩu môi phụng phịu bước xuống xe. Đặng Lâm nhìn thấy cô nhóc như thế thì khẽ lắc đầu cười. Như thế nào thì cũng chỉ là một đứa nhóc vị thành niên.
Sau một loạt thủ tục chào mừng nhàm chán, cuối cùng tất cả mọi người đều trở về với công việc. Chỉ còn Đặng Lâm và nhóm Jiro ở lại hộ tống công chúa trở về nhà khách trong khuôn viên đại sứ quán.
Trong khi Jiro và các cấp dưới sắp xếp hành lý cho Aoi, Đặng Lâm im lặng đi một vòng quanh phòng rồi mới trở về đứng nơi góc phòng nghe Jiro nói chuyện với Aoi.
“Điện hạ, ngài sẽ được nghỉ ngơi hai ngày, sau đó bắt đầu hành trình giao lưu lần này. Một khi hành trình đã bắt đầu thì sẽ không có thời gian nghỉ ngơi cho đến khi kết thúc nên mong ngài hãy tranh thủ thời gian hai ngày nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Jiro mặt không đổi sắt nói một hơi như vậy. Aoi ngồi vắt chéo chân trên sofa nhàn nhã uống trà nghe xong câu này thì suýt nữa phun. Cô ai oán nói.
“Tamura, chú đùa với tôi đó hả? Chỉ cho nghỉ ngơi hai ngày rồi bắt tôi liên tục làm việc cật lực nửa tháng sao?”
“Điện hạ, ngài đi giao lưu, đâu phải đi làm khổ sai.” Jiro chỉnh lý lại tài liệu nhét vào cặp táp.
“Nhưng, nhưng…” Aoi muốn nói gì nữa nhưng bị Jiro cắt ngang.
“Điện hạ, sáng nay cô đã gây rắc rối cho ngài E205 và các vị sỹ quan nước sở tại. Bây giờ cô đang đại diện cho hoàng gia J, xin hãy thận trọng ngôn từ và hành động.”
Nói xong Jiro ra dấu cho các cấp dưới cùng anh đi ra ngoài.
Đặng Lâm đứng một bên im lặng. Aoi chăm chú nhìn Đặng Lâm, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng.
“E205, đấy thực sự là tên của anh sao? Dị năng của anh là gì? Làm sao anh tìm được tôi?”
“Hửm? Không giận dỗi nữa à?” Đặng Lâm xỏ hai tay vào túi quần hời hợt đáp.
“Hừ, tôi hỏi thì anh phải trả lời đi chứ.” Aoi phồng má nói.
Đặng Lâm không vội trả lời, anh bước đến đối diện Aoi ngồi xuống, miệng cười nhưng thần sắc nghiêm túc nói.
“Komuro điện hạ, tôi nghĩ thay vì thuần túy trả lời câu hỏi của cô, tôi và cô cần nói với nhau về nguyên tắc làm việc của nhau trong vòng nửa tháng tới.”
Nhìn thần sắc nghiêm túc của Đặng Lâm, công chúa bất giác thẳng lưng nghe anh nói tiếp.
“Thứ nhất, E205 là số hiệu của tôi, nếu cô thấy khó gọi có thể gọi tôi là Sói.”
“Vậy tên anh là gì?” Aoi hiếu kỳ hỏi, có ngốc mới nghĩ Sói là tên anh.
“Thứ hai,” Đặng Lâm bỏ qua câu hỏi của Aoi, tiếp tục nói. “Trong thời gian nằm dưới sự bảo hộ của tôi, mong cô đừng giở trò, và vui lòng tích cực hợp tác. Cô biết đấy, có giở trò cũng không xong với tôi đâu.”
Không nhận được đáp án, Aoi trừng mắt muốn nói nhưng lại bị Đặng Lâm ngắt lời.
“Thứ ba, tuy rằng tôi sẽ bảo vệ cô hai tư trên bảy. Nhưng vẫn có những khoản thời gian tôi cần riêng tư. Đây là đặc quyền của tôi, hy vọng cô phối hợp một chút, đừng xảy ra chuyện lúc tôi vắng mặt.”
“Anh nói xong chưa?” Aoi gắt gỏng hỏi.
“Hết rồi.” Đặng Lâm ngả lưng ra ghế, híp mắt nhìn Aoi.
“Vậy đến lượt tôi, tôi cũng muốn đặt ra nguyên tắc của mình.” Aoi cắn môi nói.
“Được tôi, mời cô Komuro.” Đặng Lâm cười nói.
Aoi nhíu nhíu hai hàng lông mày suy nghĩ, mãi mới nói ra.
“Đầu tiên là, tôi gọi lúc nào anh phải có mặt lúc đó. Tất nhiên là trừ thời gian đặt quyền gì đó của anh. Nhưng mà anh cũng phải báo trước với tôi về thời gian đó mới được.”
“Được, tất nhiên là tôi sẽ báo trước khi vắng mặt.” Đặng Lâm thoải mái đáp ứng. Đây cũng là nội dung công việc, Aoi không yêu cầu anh cũng sẽ theo quy trình như vậy. “Tiếp theo?”
“Tôi…tôi nghĩ chưa ra. Tạm thời để trống. Tôi sẽ nói sau.” Aoi xấu hổ nói.
Đặng Lâm cười lớn, sau đó đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Aoi.
“Vậy tôi ra ngoài trước, cô cứ tranh thủ nghỉ ngơi đi. Tôi ở phòng kế bên.”
Đặng Lâm đi rồi, Aoi ngồi trên ghế ngẩn ngơ một hồi mới lấy lại tinh thần. Hình như cô quên gì đó thì phải.
.
Đặng Lâm mở cửa bước vào phòng, anh không vội thả lỏng mà theo bản năng đi kiểm tra một lượt khắp phòng sau đó mới ngả lưng xuống giường, suy nghĩ mông lung.
“Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy đáng cho anh phải bận tâm sao?”
Đặng Lâm hướng mắt nhìn về nơi giọng nói phát ra nhẹ giọng gọi.
“Tử Nghi.”
Người con gái tên Tử Nghi bước đến bên cạnh Đặng Lâm giúp anh xoa huyệt thái dương. Đặng Lâm nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, dịu dàng lên tiếng.
“Em nghĩ chuyện đó là nhỏ nhặt sao?”
Tử Nghi cúi xuống nhìn vào mắt anh ôn tồn nói.
“Lâm, em biết anh bận tâm nhiều việc. Nhưng có những việc đâu cần anh ôm vào người?”
Đặng Lâm đưa tay ôm lấy khuôn mặt cô, cười cười.
“Nhưng mà anh không nhắm mắt cho qua được.”
“Vậy thì san sẻ bớt đi. Đừng tự ôm lấy tất cả nữa.”
Đặng Lâm kéo gương mặt Tử Nghi đến gần mình, đặt lên môi cô một nụ hôn, nỉ non.
“Anh nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh.”
Giọng Tử Nghi nhẹ như gió thoảng bên tai khiến Đặng Lâm nhắm mắt chìm vào thinh lặng.