Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Chợ quỷ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chợ quỷ


Tên kia hừ lạnh:

Ở nơi khác, tên đầu lĩnh cũng đã bắt đầu hành động, hắn cần trong thời gian ngắn nhất có thể để điều tra thân thế Tịch Lam. Nếu là tiên nhân trên núi vậy thì chắc chắn phải nịnh còn không phải vậy chính là một con cừu béo đến chảy mỡ. Số kẹo mật ong này có giá trị không nhỏ, nếu cướp được công thức dâng lên cho tông môn, hắn có thể nhận được thẻ bài đệ tử, chính thức bước vào thế giới tu tiên.

- Xem ra nàng cũng có quen biết hắn nhỉ! Hắn ta không ngốc nhưng kẹo mật kia cũng đâu phải thứ bình thường, một thứ chỉ có thể tìm thấy phía “trên núi” không phải sao? Hắn có thể hoài nghi ta nhưng đâu thể hoài nghi nó được, trong trường hợp bất ngờ như vậy, chỉ cần hích nhẹ, cho hắn một nấc thang là hắn tự leo xuống thôi.

Chương 9: Chợ quỷ

Miêu Nhị nằm ườn ra trên vai, giọng ngả ngớn:

Miêu Nhị thấy không nhón thêm được xu nào nữa thì liền xị mặt ra, nàng ta leo lên cổ Tịch Lam mà quậy. Miêu Nhất thì có vẻ chững trạc hơn, nàng ta chỉ ngồi yên trân bàn, mặt nghiêm túc hỏi:

- Ta nói là mua hết! Bao gồm cả tính mạng của ngươi đấy.

Tên kia nhíu mày:

- Bớ người ta, g·iết người, g·iết người!

Tịch Lam không do dự đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)

- Kẹo mật ong một linh xu một ống, hai mươi tám ống tức 28 xu. Còn về tính mạng của thảo dân, e là lão quan gia ngài đây không mua nổi.

- Chạy mau, Ngự Đao môn lại đi g·iết người rồi!

Miêu Nhất vẫy vẫy tai:

Tịch Lam chỉ khẽ nhếch mép, hắn túm lấy Miêu Nhị nhét vào lòng, cưỡng chế vuốt ve:

- Không, ta chỉ nói là ta họ Quản, mạng của ta hắn không mua nổi, cuối cùng bán cho hắn mấy lọ kẹo mật ong làm từ cái củ kia. Còn lại hắn tự nghĩ ra, dù sao người thông minh luôn tìm đủ mọi lý do biện hộ cho bản thân mà, ta chỉ qua là cho chút gợi ý nhỏ. Đây gọi là người thông minh quá thường sẽ bị trí thông minh của mình đào hố, đến c·h·ế·t cũng chẳng biết vì sao.

- Lão quan gia đoán thử xem! (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói dứt lời hắn ném cho Tịch Lam một túi tiền khá lớn rồi thu binh rời đi. Sau khi đám ôn thần kia đã hoàn toàn biến mất, phố xá lại nhộn nhịp như ban đầu. Tịch Lam ngồi ngay ngoài vỉa hè của một quán nước mà đếm tiền, tuy vậy chả có ai dám chạy lại cướp cả. Hai con mèo thì õng ẹo, lâu lâu lại thó vài xu lúc Tịch Lam không để ý.

- Quan gia, người mua kẹo mật ong không?

- Hừ, ta không rảnh chơi trò đoán chữ trẻ con với ngươi. Nói với sư phụ ngươi, ân tình này ta đã trả, sớm ngày mai ngươi hãy cút khỏi Nhân Trư thành, nếu còn bắt gặp, g·i·ế·t không tha.

- Thảo dân nói rồi, mạng của thảo dân lão quan gia ngài không mua nổi. Đao này chém xuống, người c·h·ế·t không chỉ có một mình thảo dân thôi đâu, rất nhiều người phải bồi táng theo cùng đấy ạ! (đọc tại Qidian-VP.com)

- Thảo dân họ Quản.

- Ngươi có quen biết tên thổ phỉ kia?

- Thu!

Tịch Lam lạnh nhạt đáp:

Tịch Lam cười nhẹ, hắn ôm nàng ta vào lòng mà vuốt ve:

Những câu nói sắc lạnh của Tịch Lam không giống như một thứ mà đứa trẻ mười tuổi nên nói. Tên cầm đầu lúc nay có chút do dự, hắn thu đao lại:

Nói rồi, Tịch Lam đưa cho tên này một ống trúc. Gã ta cũng không chút do dự, dốc hết những viên kẹo tròn tròn, màu vàng ở bên trong đó vào miệng.

- Vẫn không đáng sợ bằng tai ách chi thú nhỉ, dưới mắt Thiên Đạo, vạn vật đều là c·h·ó cỏ, không đáng một xu.

Tên đầu lĩnh nghe vậy thì không nói nhiều, hắn vung đao lên nhắm thẳng vào đầu Tịch Lam mà chém xuống. Tuy nhiên đao thế chỉ dừng lại ở trước mặt Tịch Lam tạo thành một vết cắt nhỏ chứ không chẻ đôi hắn ra làm hai. Gã ta thấy đứa trẻ trước mặt không hề chớp mắt mà cứ nhìn chằm chắm hắn thì liền hỏi:

Miêu Nhị nghe lời ấy thì chỉ khẽ nhếch mép, nàng ta mặc kệ cho Tịch Lam vuốt ve cơ thể mình, lại còn rất phối hợp, có vẻ nàng ta đã chấp thuận vị chủ nhỏ này rồi.

- Ngươi họ gì?

- Là Quản của Vạn Kiếm tông hay Quản của Thanh Sơn quan? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịch Lam vội ôm túi tiền rồi cảm tạ:

- Ngon! Hương vị này quả thực tốt, ta mua hết.

- Đa tạ lão quan gia!

Chả biết ai hét lên như vậy, đám đông vây xung quanh bỗng nhiên hỗn loạn, chạy tan tác như ma đuổi, cả con đường ngay lập tức vắng hoe. Tên vừa c·hém n·gười kia vẩy đao cho hết máu sau đó ra lệnh: (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịch Lam cũng nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói:

- Thiên Đạo là Thiên Đạo, chúng ta là chúng ta, tuy cùng nguồn gốc nhưng không phải là một. Mà ngươi yên tâm, trước khi hòa làm một với Thiên, ba chúng ta chỉ thuộc về một mình ngươi, kẻ đến từ thế giới khác. Giúp chúng ta làm việc, thay chúng ta ngộ đạo, chăm sóc cơ thể phàm tục này của chúng ta. Đổi lại thì Thiên sẽ chiếu cố vận mệnh của ngươi, chúng ta sẽ chiếu cố thể xác của ngươi. Khoái lạc thân xác, phú quý giàu sang, may mắn vô hạn đang chờ ngươi ở phía trước, chỉ là ngươi có dám liều mạng nhỏ mà bước tới đoạt lấy hay không?

Miêu Nhị giơ chân đẩy tay Tịch Lam ra, nàng ta hờ hững đáp:

Tịch Lam vỗ vỗ cái túi tiền chắc nịch trong ngực áo mà lòng vui phơi phới. Cái túi này giống cái ống trúc, bên trong ẩn chứa một không gian nhỏ cỡ cái tủ con. Có vẻ công nghệ nén mở không gian ở thế giới này thực sự có tồn tại, còn áp dụng luôn vào cuộc sống thường ngày như vậy, quả là thú vị.

- Hai trăm hai mươi tám xu, lão quan gia ra tay thật hào phóng.

- Ta vốn rất thực dụng, nếu các ngươi không đưa ra những lợi ích lớn như vậy thì ta cũng lười làm. Còn ta có dám liều mạng hay không vậy thì nói thẳng luôn là ta rất quý mạng nhỏ này, sống lại lần hai cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Vậy nên nếu không được giá, ta sẽ không bao giờ bán nó đâu, hiểu rồi chứ?

- Ngươi không chạy sao?

- Hắn không phải tên ngốc như vậy…

Ngay lập tức mấy tên đằng sau lấy bao ra, gom hết tất cả hàng hóa hai bên đường lại. Tuy nhiên bọn chúng không hề xông vào các gian hàng lớn đã đóng cửa, chỉ thu nhặt những gian hàng tự phát hai bên lề đường mà thôi. Tên thủ lĩnh hình như đã để ý tới Tịch Lam vì Tịch Lam cứ nhìn chằm chằm về phía này mãi.

- Ngươi cũng thật đáng sợ đấy, Tịch Lam à!

Tịch Lam bỏ giỏ lá xuống, nhấc hai con mèo ra rồi đưa cả giỏ cho tên đầu lĩnh, gã ta túm lấy và ném cho đàn em, sau đó cúi xuống mặt dí sát mặt Tịch Lam và nói:

- Ngươi sao không né, không cầu xin tha mạng?

Tịch lam nhún vai tỏ vẻ không liên quan:

Một giọng hét vang lên từ phía trước khiến Tịch Lam giật mình lùi lại, hắn thấy một toán người mặc giáp gia, tay cầm trường đao đang bám theo một tên thọt. Tên kia vừa chạy cà nhắc vừa la lớn, nhưng chả ai quan tâm đến hắn. Rất nhanh, toán người kia đã đuổi kịp, tên cầm đầu vung đao phạt ngang, ngay lập tức đầu tên thọt b·ị c·hém bay, va vào sạp hàng đối diện, còn phần phần thân thì tiếp tục chạy thêm vài bước nữa rồi mới đổ rạp xuống.

Tên đó bước lại giơ thanh đao còn thanh mùi máu kề lên cổ Tịch Lam mà hỏi. Tịch Lam nhìn gã một lúc rồi nói:

Tịch Lam giơ tay xoa xoa đầu mèo nhỏ:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Chợ quỷ