Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Đông Phương Ký Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Chương 105
Tống Viện lấy từ ngăn kéo bàn đọc sách ra một cuốn từ điển: "Tặng cậu quà tân hôn này."
"Em đừng lo lắng, qua mấy ngày nữa anh sẽ nghĩ biện pháp lấy thêm chút lương thực trở về." (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Thanh Như sửng sốt một lúc, sau đó có chút dở khóc dở cười: "Ý cậu là bảo tớ đọc sách nhiều lên hả?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói tóm lại, phụ cấp ở các phương diện của phi công không khiến người ta ghen tị cũng rất khó khăn.
Mẹ Tống mang đồ ăn lên cho hai người: "Lúc Viện Viện tới kỳ kinh nguyệt sẽ bị đau bụng, điều kiện ở trường học lại không tốt, ăn ở đều không khiến người ta bớt lo, bác nấu đường đỏ trứng gà cho con bé, Thanh Như à, cháu c*̃ng ăn một bát đi."
"Dì ơi, cháu còn có việc phải đi về trước, lần sau lại đến nhà nói chuyện với dì."
Trên mặt mẹ Tống đều là ý cười, điều kiện của nhà bọn họ không có cách nào so sánh được với nhà họ Tiêu, nhưng cũng không đến mức tham mấy cái bánh bao thịt, chỉ là Thanh Như đã có phần tâm ý này, bà ấy vẫn rất cảm kích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Tiêu Thanh Như không nói lời nào, Hứa Mục Chu còn tưởng rằng cô đang phát sầu vì cuộc sống sau này.
Dù sao cơ hội ăn quà vặt cũng không nhiều, nên phải dựa vào ba bữa ăn ở nhà để thỏa mãn cơn đói cả ngày.
"Đúng vậy, dì nghe Viện Viện nói, lúc cháu đến đội sản xuất còn mang bánh bao thịt cho con bé." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường đỏ và trứng gà đều là đồ quý, sao Tiêu Thanh Như có thể mặt dày mà ăn chúng được?
Vân Mộng Hạ Vũ
Mỗi tháng Hứa Mục Chu có khoảng năm mươi cân lương thực, Tiêu Thanh Như có ba mươi cân, trong đó một nửa là ngũ cốc linh tinh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi tiễn cha mẹ chồng, Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đi một chuyến tới cục lương thực.
Nói rồi, bà ấy đặt đồ ăn lên bàn sách.
"Không phải cậu lên thành phố rồi sao? Tớ còn tưởng rằng sau khi tiễn trưởng bối thì cậu và Hứa Mục Chu sẽ đi xem phim hay đi dạo công viên gì đó chứ."
"Lấy sách làm đồ gia truyền, khả năng giác ngộ của đồng chí Tiêu tăng lên không ít nha."
"Sách có thể xem thì trong nhà cậu có cả rồi, nên tớ nghĩ mua một quyển từ điển, về sau hai người có con có thể lấy ra dùng."
Ngoại trừ lương thực, hai người còn mua dầu, muối, tương, dấm, những gì nên mua thì đều mua đầy đủ hết, lúc này hai vợ chồng mới dắt nhau về nhà.
Đầu năm nay, đồ ăn mà người bình thường ăn trong một ngày quy ra chỉ có giá từ 10 đến 30 xu, người bình thường có thúc ngựa cũng không đuổi kịp điều kiện của Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu.
Hơn nữa, cường độ huấn luyện cơ thể của Hứa Mục Chu rất lớn nên lượng cơm đương nhiên sẽ không nhỏ, Tiêu Thanh Như luyện múa cũng hao thể lực, phương diện ăn uống cũng không thể qua loa, bởi vậy, một trăm cân đúng là không ăn được mấy ngày.
Tiêu Thanh Như biết anh hiểu lầm, vội vàng ngăn cản: "Anh không cần đi mạo hiểm đâu, chúng ta cũng chưa ăn xong những thứ này, tháng sau sẽ có phiếu lương thực nữa mà."
Bà ấy đẩy Tiêu Thanh Như ngồi lại trên ghế: "Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, hình như khoảng thời gian này cháu gầy đi đấy, có phải luyện múa quá cực khổ không? Vừa vặn có thể bồi bổ cơ thể."
Mẹ Tống tay mắt lanh lẹ, kéo tay cô lại: "Chỉ là một bát đường đỏ trứng gà thôi mà, còn có thể ăn nghèo nhà dì không bằng? Cháu cứ khách sáo như vậy thì dì sẽ buồn lắm."
"Mấy bộ phim gần đây tớ đã xem đến thuộc lòng rồi, đợi lúc nào ra phim mới thì đi xem sau."
Cô đặt kẹo mừng lên bàn, áng chừng chỗ này phải đến một cân: "Cậu mang về trường học ăn nhé."
Tiêu Thanh Như bị cô ấy chọc cười: "Chắc là gần son thì đỏ, gần mực thì đen, được cô giáo Tống hun đúc."
Hai người dùng hết phiếu lương thực trong tay để mua một trăm cân lương thực, lương thực tinh và thô lương các loại mỗi thứ một nửa.
Tống Viện cười nói: "Nếu cậu mà không ăn thì lần sau tớ cũng không dám nhận đồ của cậu đâu."
Tính tình con gái nhà mình không tốt, cách nói chuyện lại dễ đắc tội người khác, ở viện gia chúc cũng chỉ có Thanh Như là bằng lòng chơi với con bé.
Chương 105: Chương 105
Tiền ăn của Tiêu Thanh Như là khoảng năm mươi xu mỗi ngày, còn Hứa Mục Chu có thể là ba đồng.
Phụ cấp ở phương diện khác thì Hứa Mục Chu nhiều hơn Tiêu Thanh Như.
Chỉ tính riêng thịt, mỗi tháng Hứa Mục Chu có thể kiếm được nhiều hơn Tiêu Thanh Như hai cân.
"Chỉ có mới cậu tốt với tớ."
Đầu năm nay, nếu muốn lấy lương thực từ những đường dây khác thì chưa nói đến chuyện tốn nhiều tiền mà còn rất nguy hiểm.
Trước tiên hai người đưa đồ về nhà ngang, sau đó Hứa Mục Chu mới đi trả xe, còn Tiêu Thanh Như thì đến nhà họ Tống tìm Tống Viện.
"Tớ thay đứa nhỏ cám ơn cậu, về sau có thể làm bảo vật gia truyền rồi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.