Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng
Đông Phương Ký Bạch
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Chương 113
Vân Mộng Hạ Vũ
"Tôi thấy anh ta bị ngốc hoặc là muốn phá hoại, thời đại hiện giờ đã là tân thời rồi, còn lấy thái độ và dáng vẻ của trước kia gán ghép lên người tôi, người anh ta muốn tìm chắc có lẽ là những người như khúc gỗ ấy, những người đó mới không có suy nghĩ của chính mình, cái gì cũng sẽ nghe theo lời anh ta."
"Mẹ, nếu lần sau có sắp xếp cho con xem mắt thì mẹ cũng đừng nghe lời bà mối, vẫn nên khảo sát trước một chút đã nhé."
Cuộc trò chuyện chấm dứt, mẹ Tống ngồi ở trên ghế sô pha ngây người.
"Người tốt cũng không nhất định là người làm bạn đời tốt, giống như Giang Xuyên vậy, cậu cũng đâu thể nói anh ta là người xấu đúng không? Nhưng anh ta lại là người làm cho người khác phải căm ghét, ai gả cho anh ta thì người đó xui xẻo."
Dường như Tiêu Thanh Như cũng biết của suy nghĩ của cô ấy, cô nói: "Tuy rằng anh ta nói chuyện khó nghe, nhưng vấn đề cũng bị bại lộ, nói cho cùng cũng tốt hơn việc gặp được những người đàn ông giả vờ đàng hoàng."
Ở trong mắt một vài người, Giang Xuyên vẫn là người được cho là người tốt, không quan tâm đến ích lợi đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lần này là do mẹ hỏi thăm không rõ ràng, lần sau nhất định sẽ tốt."
Tiêu Thanh Như buồn cười, vỗ vỗ vào cái tay đang kéo cánh tay của cô: "Anh ta không liên quan đến chúng ta, không đáng tức giận vì anh ta."
Bưu điện nằm giữa tiệm cơm quốc doanh và xã cung ứng, cũng thật tiện đường, chỉ là chậm trễ vài phút thôi.
Tống Viện ngẩng đầu rời khỏi tiệm cơm quốc doanh, giống như chiến sĩ đánh thắng trận trở về.
Nếu xuất thân của Tần Bắc tốt hơn một chút, cho dù là nông dân nghèo thì mẹ Tống cũng không phản đối đến như vậy.
Tống Viện vỗ ngực: "Nghe cậu nói như vậy tớ cũng không dám tìm đối tượng nữa."
Cô ấy kéo tay Tiêu Thanh Như: "Đi thôi, thừa dịp người đó không đi làm chúng ta đi đến cung ứng một chuyến, sau này tôi cần phải ít đi đến đó, sợ bản thân phải nôn ra."
Chuyện tình cảm là một chuyện qua trọng, quan trọng nhất là nên tìm một người đàn ông có ý chí phấn đấu, có nhân phẩm tốt.
Mẹ Tống cũng rất tức giận, bà ấy vốn nghĩ rằng điều kiện của nhà họ Lý không tệ, chắc hẳn là là người có thể diện, làm sao bà ấy có thể tưởng tượng được con trai nhà họ lại không biết điều đến như vậy.
Sau đó cô ấy lại tìm được Tiêu Thanh Như ở cách đó không xa, không nhịn được mà oán giận vài câu: "Lời nói của bà mối không thể tin, mặc kệ là loại người gì đều có thể bị bà ta khen lên tận trời, việc này cũng giống như chỉ chú trọng giật dây làm mai mối chứ mặc kệ sau này hai người có hợp nhau trong cuộc sống hay không."
"Hèn gì mọi người đều nói muốn tìm đối tượng thì phải tìm hiểu cho rõ ràng." (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Kiến Cương là người bán hàng ở xã cung ứng, cho dù không có những điều kiện khác cộng lại thì công việc này của anh ta cũng đã rất có thể diện . (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ấy mắng bà mối vài câu, vậy mà còn dám xưng là bà mối có danh tiếng tốt nhất nữa chứ, có lẽ là có vài người cảm thấy việc xấu trong nhà không thể kể cho người ngoài biết, cam chịu, cho nên mới không tính toán với bà mối.
Cô ấy buông cánh tay của Tiêu Thanh Như ra, phụ giúp đẩy xe đạp tới phía trước: "Đầu tiên cậu đi đến bưu cục với tớ trước đã, tớ phải gọi điện thoại về nhà, việc này tớ không thể nhịn được, tớ sợ mình chịu không được ghê tởm mà ói ra."
Tống Viện ừ một tiếng: "Con còn có việc, con cúp máy trước nhé."
Haizz, đúng là đi xem mắt không hề dễ dàng chút nào.
Phí gọi điện thoại rất đắt, Tống Viện chỉ nói ngắn gọn, lặp lại lời nói của Lý Kiến Cương một lần.
Tống Viện cũng đang nghĩ đến tình huống mà Tiêu Thanh Như đề cập tới, không nhịn được mà nổi hết cả da gà.
"Hiểu rõ ràng cũng không nhất định là chuyện tốt, quan trọng nhất vẫn là xem cậu có may mắn hay không, có vài người chỉ có thể giả vờ một vài lần, nhưng cũng có người có thể giả vờ cả một đời, mặt tốt để cho người ngoài xem, mặt không tốt lại để cho người trong nhà thấy... Mặc kệ là loại nào, chỉ cần lựa chọn sai lầm đều vô cùng không tốt."
Tiêu Thanh Như cũng gặp loại chuyện này lần đầu tiên: "Vị đồng chí Lý này cũng quá tự tin."
"Cũng không cần quá sợ hãi, đại đa số người ở trên đời này vẫn là người tốt." (đọc tại Qidian-VP.com)
Vấn đề lý lịch gia đình là vấn đề lớn nhất!
Tống Viện nở nụ cười: "Sẽ không có đồng chí nữ nào để ý anh ta đâu, yêu cầu nhiều như vậy, anh ta nên nằm mơ thì mới có thể gặp được."
Cuối cùng bà ấy vẫn quyết định tiếp tục tìm kiếm đối tượng cho con gái, người kia ở trong đội sản xuất một nghèo hai trắng, cái gì cũng không có, lý lịch gia đình còn có vấn đề, không thích hợp với Viện Viện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đứa nhỏ không hiểu chuyện, khi thích thì đầu óc nóng lên, bọn họ làm như người lớn không thể liên quan tới vậy.
Nghĩ đến Giang Xuyên thì Tống Viện lại thấy phiền, anh ta vẫn nên làm người tốt thôi, không nên đi xem mắt, như vậy sẽ không có người nào gây trở ngại đến tình yêu sự nghiệp của anh ta!
Dạy dỗ con cái thành như vậy thì e rằng người làm cha mẹ cũng không phải là người tốt gì. Nếu Viện Viện gả vào gia đình như vậy, không phải tương đương với việc nhảy vào hố lửa hay sao?
Có chuyện có thể thay đổi, nhưng cũng có chuyện không có cách nào để sửa đổi.
Kết hôn giống như đánh cược, thành công thì hoàn hảo, nhưng nếu cược sai lầm thì hủy cả một đời.
Cùng lắm thì nhà mình bắt rể là được, cũng sẽ không để cho con gái chịu khổ.
"Khúc gỗ nhưng phải xinh đẹp, điều kiện gia đình tốt mới được nhé." Tiêu Thanh Như bổ sung.
Tống Viện thầm nghĩ, anh ta cũng không giống loại người không muốn nghĩ đến chuyện tình yêu, có thể là những đồng chí nữ đã từng tiếp xúc cũng không muốn phản ứng lại với anh ta mà thôi.
"Tốt nhất sau này anh ta đừng xuất hiện ở trước mặt tớ, nếu không tớ vẫn sẽ tiếp tục chửi mắng anh ta thì mới có thể hả giận."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.