Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 164: Chương 164
Giang Lâm nhìn thẳng vào mắt cô rồi dỗ dành cô: “Chân cô bị thương, đi lại sẽ khiến vết thương càng đau hơn, bây giờ tôi chỉ đưa cô tới nơi vệ sinh thôi.”
Không sai, cô tức giận, đồng thời cũng ấm ức.
Giang Lâm sợ cô rơi xuống, anh tăng sức ôm cô lại: “Tôi không mặc kệ cô.”
Giang Lâm nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô, không chờ cô trả lời đã cầm lấy bàn chân cô.
Bạch Du quay mặt đi chỗ khác, cô cố ý không nhìn anh.
Bạch Du: “Anh có! Anh vô cớ biến mất bốn ngày, anh có biết Tôn Tường Vy chạy tới nói gì với tôi không? Cô ta nói anh vì trốn tránh tôi nên mới đi tuần tra trực ban!”
TBC
À, còn có cả Giang Khải đang chờ cô quay đầu nữa.
Nghe thấy xưng hô này của cô, hình như Giang Lâm rất khiếp sợ, anh nhìn chằm chằm cô.
Giang Lâm bước thật nhanh tới gần, ánh mắt liếc nhìn làn váy bị sóng biển làm ướt rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô, chăn ngay trên đường sóng biển thổi tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Lâm thấy cô như vậy thì không hỏi nữa, đang định bảo sẽ cõng cô đến phòng y tế thì lại chú ý đến làn váy ẩm ướt của cô.
"Đau chân à?"
Bạch Du lo lắng nhìn lên bờ, không ngờ lại nhìn thấy một người không có khả năng xuất hiện.
Người này chẳng biết nhẹ nhàng gì cả, đau c.h.ế.t mất! (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa dứt lời, lửa giận trong lòng Bạch Du lập tức bốc lên, cô giãy giụa: “Tôi bảo anh thả tôi xuống, anh có hiểu tiếng người không, không phải anh mặc kệ tôi sao, tôi bị trẹo chân thì liên quan gì tới anh?”
Bạch Du không ngờ Giang Lâm sẽ bế mình.
Anh khựng lại một chút rồi đứng lên, xoay người bế cô gái trên mặt đất lên.
Không hiểu sao sống mũi lại thấy cay cay.
Tiêu Vũ Kỳ vừa đi được một lúc thì bờ biển bắt đầu nổi gió, gió biển xen lẫn sóng biển ập vào mặt, chỉ lát sau đã khiến quần áo của Bạch Du ướt hết.
Giang Lâm rảo bước lại gần cô.
Nghĩ đến lời nói của Tôn Tường Vy hôm trước, Bạch Du rũ mắt.
Giang Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Du tự biết ánh mắt của mình có hơi u oán, vì vậy cô gắng sức để giọng nói của mình bình tĩnh hơn: “Tự tôi có thể tới nơi vệ sinh, không cần phải làm phiền người bận rộn là anh đâu.”
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Vũ Kỳ đã xoay người chạy biến, gần như chỉ nhìn thấy cái bóng.
Không biết bao giờ Tiêu Vũ Kỳ mới quay lại?
Không hổ là quân nhân, tốc độ nhanh thật!
Giang Lâm vẫn nhìn cô: “Cô biết tôi sẽ không thả ra mà.”
Nếu anh cảm thấy cô phiền phức thì anh có thể nói thẳng ra, cô sẽ lập tức dọn dẹp đồ đạc rời đi ngay.
Không có Giang Lâm, cô vẫn có thể chọn Giang Vũ, Giang Thần, Giang Chấn, Giang Cẩn, một đống cháu trai của nhà họ Giang đang chờ cô lựa chọn.
Bạch Du hét lên đau đớn, không nhịn được trừng mắt lườm anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Du cảm thấy không cần phiền toái như vậy, cứ đỡ cô đến phòng y tế là được rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Du cho rằng mình che giấu rất tốt, nhưng lời nói âm dương quái khí vẫn bán đứng sự ấm ức của cô.
Vì sao anh lại mất tích suốt bốn ngày mà không nói tiếng nào, khi trở về còn coi như không có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng người này không biết ăn cái gì để lớn, lồng n.g.ự.c rắn chắc, siết c.h.ặ.t t.a.y đang ôm lấy cô vô cùng rắn chắc, cô vùng vẫy một hồi mà vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của anh.
Nhưng mà cũng chỉ kinh ngạc một lúc, chẳng mấy chốc Bạch Du đã lạnh mặt: “Đồng chí Giang, mau thả tôi xuống đi!”
Nhưng cậu ta nhanh chóng nghĩ ra một ý hay: "Đồng chí Bạch, hay cô ngồi đây chờ tôi một lát đi, để tôi đi gọi người nhấc cô đến phòng y tế."
Chỉ mới bốn ngày không gặp mà cảm giác như đã rất lâu rồi, anh vẫn mặc quân phục hải quân như cũ, chẳng qua lần này không đội nón lá, người cũng trông tiều tụy hơn trước.
Cô không phải là người không ai muốn, không cần thiết phải mặt dày mày dạn ở bên cạnh anh!
Lại còn là bế! Công! Chúa!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.