Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 297: Chương 297
Hôm đó, do bị “t*nh tr*ng lên não” nên Giang Khải mới đồng ý với yêu cầu của Tần Tâm Hủy. Sau khi bình tĩnh lại, anh ta hối hận vô cùng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, cả hai đều đụng trúng "chỗ c·h·ế·t" của nhau, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Cưới Tần Tâm Hủy chỉ mang lại cho anh ta toàn hại, không lợi. Làm sao anh ta có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được?
Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi vốn cũng muốn đi tham gia hôn lễ của Du Du, kết quả người còn chưa vào đại viện đại viện, tôi đã bị người ta bắt được, kết quả là gặp hai người ở chỗ này.
Tất nhiên, trong miệng Giang Khải, mọi chuyện lại trở thành…
Tần Tâm Hủy…
Gian phòng giam này của họ cũng chỉ có Tần Tâm Hủy và Tần Chính Nhân.
Nếu Bạch Du ở đây, chắc chắn sẽ hỏi một câu: "Bất ngờ không? Vui không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà ta nhìn về phía Tần Tâm Hủy: "Có phải lúc nãy con nói dối không, con bị bắt tới là bởi vì họ muốn điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của cậu con đúng hay không?"
Phiên bản của Tần Chính Nhân là như thế này…
Giang Lâm vì hãm hại anh ta, cố ý thuê hai tên lưu manh đi quấy rối Bạch Du, sau đó đổ lên người anh ta nhưng ông Giang chỉ tin lời Giang Lâm không tin anh ta, vì vậy anh ta cứ thế bị nhốt vào đây.
Nói xong, Tần Tâm Hủy ngẩng đầu lên, nhìn Tần Chính Nhân với vẻ mặt đầy hy vọng.
TBC
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, loại yên tĩnh này làm cho sự bất an dưới đáy lòng Tần Chính Nhân lan tràn.
Tần Tâm Hủy ngẩng đầu nhìn bà ta, cười nói: "Vậy là mẹ bị bắt vào đây cũng vì lý do này sao?"
Tần Chính Nhân nhìn cô ta, cảm giác kỳ lạ càng rõ ràng hơn.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc và đầy kinh ngạc vang lên:
Trong phòng giam lại yên tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ba người nhìn nhau, im lặng.
Mặc dù Lâu Tú Anh chỉ là mẹ kế của Giang Khải nhưng Giang Khải luôn coi bà ta như mẹ ruột, với tính cách của Lâu Tú Anh, bà ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận Tần Tâm Hủy làm con dâu.
Đặc biệt khi nhớ lại việc mình đã tạo cho Tần Tâm Hủy một thân phận con riêng, Giang Khải càng cảm thấy không thể cưới Tần Tâm Hủy vào lúc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tần Chính Nhân và Giang Khải quay đầu nhìn lại và thấy Tần Tâm Hủy bị người ta áp giải vào.
Tần Tâm Hủy lộ ra vẻ mặt e thẹn: “Mới quyết định hai ngày trước, cháu và anh Giang Khải tâm đầu ý hợp, quyết định ở bên nhau. Cô ơi, cô sẽ chúc phúc cho chúng cháu chứ?”
Tần Tâm Hủy cong môi nở một nụ cười kỳ lạ: "Vì vậy, cháu mới hỏi cô xem cô có chúc phúc cho chúng cháu không, chỉ cần cô ủng hộ chúng cháu, cháu và anh Giang Khải nhất định sẽ có thể đến với nhau." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô! Anh Giang Khải! Sao hai người... Hai người lại ở đây?"
Sau khi trao đổi thông tin, ba người lại im lặng.
Sau khi cảnh sát đi khỏi, ba người mới bắt đầu nói chuyện.
Tôi là mẹ ruột của Bạch Du, hôm nay con gái kết hôn, tôi nhất định phải đi tham gia, kết quả tôi vừa đi qua đã bị hai cảnh sát bắt lại, tôi nghi ngờ hai cảnh sát kia cũng là Giang Lâm sắp xếp.
Nghe vậy, Tần Chính Nhân ngẩng đầu nhìn cô ta: “Cháu định kết hôn với Giang Khải? Khi nào vậy?”
Một lúc sau, Tần Tâm Hủy hỏi cách cửa sắt phòng giam: “Anh Giang Khải, anh không nói với gia đình về chuyện chúng ta kết hôn sao? Anh đã nói chưa?”
Nhưng trước khi bà kịp lên tiếng, tiếng Giang Khải vang lên từ phòng giam đối diện: “Chưa nói, đợi ra ngoài rồi nói chuyện sau…”
Tần Chính Nhân nhìn vào mắt Tần Tâm Hủy, không biết vì quá tối hay ánh mắt cô ta quá sâu mà rùng mình một cái: "Đương nhiên rồi, nhưng nhà họ Giang có đồng ý không?"
Tần Tâm Hủy nghe vậy, tỏ vẻ không hài lòng.
Nhưng mà không đợi cô mở miệng, đồng chí cảnh sát đã đi vào lần nữa, bảo họ không nên nói chuyện, sau đó nhốt Giang Khải vào phòng giam khác.
Ba người cùng nhau vào tù, không thiếu một ai.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.