Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 344: Chương 344
Bạch Du lại dẫn Lâm Hướng Tuyết đi dạo những nơi khác trên đảo, những chỗ là khu quân sự đặc biệt thì không được đi, còn có thể đi chỗ nào thì cô đều dẫn cô ấy đi hết.
A, ngứa đầu quá! Hình như sắp yêu rồi!
Một nhóm binh lính chạy bộ ngang qua bọn họ.
Bạch Du ngạc nhiên: "Vừa mới chạy qua người cậu đấy, cái người da ngăm chính là đồng chí Cát, chẳng lẽ vừa rồi cậu không nhìn anh ấy à?"
**
Lúc này Cát Đại Xuyên mới nhìn rõ gương mặt cô gái.
Kiểu miêu tả này khá lịch sự, nhưng không đáng kể. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh đẹp như vậy mà không chụp ảnh lưu niệm thì quá đáng tiếc.
Không biết tại sao, chỉ mới nhìn một cái mà anh ấy đã muốn tiêu tiền cho cô.
Bạch Du thấy Cát Đại Xuyên ngẩn ngơ nhìn Lâm Hướng Tuyết thì cảm thấy hơi là lạ, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Hướng Tuyết cũng đang nhìn Cát Đại Xuyên.
Nhưng trông gương mặt Phùng Chiêu Đệ tương tự với người phụ nữ nên Bạch Du đoán người này là mẹ cô ấy.
Đây chỉ là một bước đệm nhỏ, sau đó hai người lại đi dạo trên bờ biển.
Cô nhíu chặt mày, nói: "Cậu... Sao cậu cứ nhìn đồng chí Cát chằm chằm thế?"
Chương 344: Chương 344
Nghĩ đến đây, anh ta nhếch mép nói: "Họ hàng nhà tôi nói sẽ giới thiệu cho tôi một cô gái Giang Tô, tôi định đi gặp mặt xem sao, có lẽ lần này sẽ thành."
Hồi trước họ hàng nói muốn giới thiệu cho một đồng chí nữ lớn tuổi ở Giang Tô, lúc đó anh ta đã từ chối ngay lập tức.
Cát Đại Xuyên cũng có mặt trong đó.
Cảnh biển thật sự rất đẹp, nhìn mãi không chán.
Trái tim đập "thịch" một cái.
Bạch Du dẫn Lâm Hướng Tuyết đi ra bờ cát.
Gió biển nhẹ nhàng mát rượi thổi qua gương mặt, vô cùng thoải mái.
Cái từ này tuyệt thật! (đọc tại Qidian-VP.com)
Người phụ nữ kia gầy gò ốm yếu, cao khoảng một mét rưỡi nhưng chỉ nặng tầm bốn mươi cân, hai má hóp lại, sắc mặt tái nhợt, chỉ có cái bụng là nhô cao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc có một cơn gió thổi qua mái tóc Lâm Hướng Tuyết, gương mặt trắng nõn của cô ấy như phát sáng dưới ánh nắng mặt trời.
Bạch Du: "..."
Bạch Du ngẩn người một lúc rồi bật cười, mặc dù không lịch sự lắm nhưng cũng phải thừa nhận kiểu miêu tả của Lâm Hướng Tuyết rất chính xác. Cô cứ cảm thấy gương mặt Cát Đại Xuyên không thể tính là đẹp trai nhưng cũng không phải không đẹp trai, thì ra là đẹp trai kiểu quê mùa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Hướng Tuyết giật mình: "Thì ra đó chính là đồng chí Cát, vừa rồi mình nhìn người đó là vì anh ta cũng nhìn mình, mình chỉ liếc nhìn lại thôi. Trước giờ mình chưa từng trông thấy ai đẹp trai kiểu quê mùa như vậy, nói anh ta xấu nhưng mặt mày lại rất đoan chính, mà nói đẹp trai thì toàn thân lại toát ra vẻ quê mùa. Đó chính là loại đẹp trai kiểu quê mùa ấy!"
Lúc đến nhà khách, bọn họ còn gặp Phùng Chiêu Đệ, cô ấy đang cãi nhau với một người phụ nữ.
Hai người mặc váy, gió biển thổi bay tà váy phấp phới, làn da trắng như tuyết, dáng người thon thả lập tức thu hút ánh mắt mọi người.
Bạch Du mang máy ảnh từ thủ đô đến, hai người quay lưng về phía biển chụp một tấm, sau đó lại chụp một tấm đối diện với biển.
Anh ấy nhận ra Bạch Du đầu tiên, sau đó mới nhìn sang bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì không muốn thua kém Giang Lâm nên anh ta lại quyết định thử đi gặp đối phương xem sao.
Cát Đại Xuyên gãi đầu.
Lâm Hướng Tuyết định thần lại, ngơ ngác hỏi: "Đồng chí Cát đâu?"
Anh ta cũng biết, nếu bây giờ không nhanh chóng tìm đối tượng kết hôn thì sau này con cái anh ta cũng phải thua kém con của Giang Lâm.
Vào những năm bảy mươi, chưa có ai ra biển du lịch nghỉ dưỡng, xung quanh không có rác thải nhựa, cũng không có sự phát triển thương mại quá mức. Nhìn ra xa, ngoài bãi cát trải dài mênh m.ô.n.g thì chính là biển cả bao la, hai bên bờ là những hàng dừa cao lớn, trên đầu là những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.