Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 576: Chương 576
Đây cũng là một lý do quan trọng giúp bà ấy tiếp tục sống.
Cùng lúc đó.
Nói xong, cô đã cùng thợ cả Ngũ theo Bánh Khoai Tây ra khỏi sân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 576: Chương 576
**
Tuy bà Bạch tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn tuổi tác của hai vợ chồng này cũng xấp xỉ con trai cả của mình, người đàn ông tóc bạc trắng, người phụ nữ ốm yếu, cả hai đều nước mắt lưng tròng, rõ ràng là đã xảy ra chuyện lớn.
Con gái mất tích gần mười năm, ngọc bội mà cô ấy vẫn đeo trên người đột nhiên xuất hiện, sao họ có thể không kích động?
Ngay tại lúc này, bà nội trở về.
"Gâu..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Xa tận Thủ đô, lúc này hai cha con Giang Khải Bang và Giang Khải vẫn quỳ trong sân tứ hợp viện, hai cha con từ hôm qua quỳ đến giờ, cũng đã quỳ suốt một ngày, hai người không ăn một hạt cơm, không uống một giọt nước, bây giờ hai người đều hoa mắt chóng mặt như sắp ngất xỉu dưới trời nắng gắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật ra Triệu Kí Thu cũng muốn đi theo nhưng bà ấy biết sức khỏe của mình không cho phép, đành ứa nước mắt gật đầu: "Được."
Giang Khải: "Cha, ông nội quá đáng quá rồi? Nếu cứ quỳ như thế này, đầu gối của chúng ta sẽ hỏng mất." (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Du vội vàng ngồi xổm xuống xoa đầu nó, an ủi: "Bánh Khoai Tây làm thật giỏi, mỗi lần đều mang về nhiều đồ tốt như vậy, tao rất thích."
Cô không rõ Bánh Khoai Tây đã chạy bao xa để nhặt được ngọc bội nhưng rõ ràng là sức khỏe và trạng thái tinh thần của Triệu Kí Thu hiện tại không thích hợp để đi theo.
Trên ngọc bội có gắn một nút thắt Trung Quốc làm thủ công, chỉ là nút thắt đó trông có vẻ đã lâu năm, màu sắc đã phai, lại còn bẩn thỉu, những sợi chỉ trên đó cũng bị mài mòn rất nhiều, có nhiều chỗ bị đứt ra.
Bạch Du ngẩn người, nhanh chóng phản ứng lại, chẳng lẽ Hiểu Đường này là cô con gái mất tích của hai vợ chồng họ.
Đừng nhìn chú c·h·ó vườn này trông không đẹp lắm nhưng thực sự rất thông minh.
Triệu Kí Thu cũng rưng rưng nước mắt, cả người run rẩy như lá mùa thu rơi: "Đồng chí Bạch, đồng chí Bạch, cháu mau hỏi con ch.ó nhà cháu xem, rốt cuộc ngọc bội này là từ đâu mà có."
Đặc biệt là Bánh Khoai Tây như thể đã thành tinh, lúc này nghe thấy Bạch Du nói thì lập tức thay đổi vẻ ủ rũ vừa rồi, đuôi lại vẫy như cánh quạt, sủa hai tiếng về phía cửa chuồng c·h·ó. (đọc tại Qidian-VP.com)
"C·h·ó ngoan." Bạch Du lại xoa đầu nó: "Mày có thể dẫn tao đến đó không?"
Thợ cả Ngũ run rẩy đưa tay nhận lấy ngọc ngọc, khoảnh khắc sau, hai hàng nước mắt chảy dài trên khóe mắt già nua của ông ấy: "Là... Là ngọc bội của Hiểu Đường... Là ngọc bội mà con bé vẫn đeo bên mình..."
Thế mà là một miếng ngọc bội.
Cô có bà, có chồng, có con gái, cô không còn là cô gái đơn độc như trước nữa, cho nên dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng sẽ không làm bừa.
Thợ cả Ngũ cũng biết mình đã gây rắc rối cho Bạch Du nhưng mười năm qua thì đây là lần đầu tiên xuất hiện manh mối liên quan đến con gái, ông ấy không thể làm ngơ.
Bạch Du: "Bà nội, đây là thợ cả Ngũ, là tiền bối rất chăm sóc cháu trước đây ở tòa soạn, đây là vợ của thợ cả Ngũ, thím Triệu, họ đến thăm Niệm Niệm, chỉ là chúng cháu phải ra ngoài một chuyến, bà có thể giúp cháu chăm sóc thím Triệu được không?"
Bạch Du khoát tay: “Không phiền đâu.”
Mặc dù người đàn ông đáng ghét kia luôn miệng nói con gái họ đã c.h.ế.t nhưng tình mẫu tử luôn thiêng liêng, bà ấy luôn cảm giác con gái mình chưa c·h·ế·t, bà ấy chắc chắn vẫn còn sống ở một góc nào đó trên thế giới này, vì một số lý do đặc biệt nên cô ấy không thể quay về tìm họ.
Bạch Du gật đầu: "Bà nội yên tâm, cháu sẽ không làm bừa."
Hiểu Đường?
Vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Bạch Du: “Đã làm phiền cháu rồi, đồng chí Bạch.”
Bà không suy nghĩ gì đã đồng ý: "Bà có thể đồng ý với cháu, chỉ là cháu cũng phải hứa với bà, mọi chuyện phải lấy sự an toàn của bản thân làm trọng, biết chưa?"
Bà Bạch vừa vào cửa đã thấy trong sân có thêm hai người lạ, không khỏi khựng lại: "Tiểu Du, nhà mình có khách sao?"
Chỉ là con gái của họ đã mất tích gần mười năm rồi, sao ngọc bọi của cô ấy lại đột nhiên được Bánh Khoai Tây tìm thấy?
Ông ấy nhìn vợ nói: “Bà nghỉ ngơi ở đây cho khỏe, tôi đi với đồng chí Bạch một lát sẽ trở lại.”
Nhưng dáng vẻ của họ khiến Bánh Khoai Tây tưởng rằng mình lại làm sai chuyện gì đó, lập tức như quả cà bị sương đánh, ủ rũ nằm bẹp trên mặt đất, dùng chân c·h·ó che mắt, vẻ mặt lo lắng sợ bị mắng.
Bạch Du cầm ngọc bội nhìn hai vợ chồng thợ cả Ngũ và Triệu Kí Thu: "Thợ cả Ngũ, hai người nhận ra ngọc bội này không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.