Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 609: Chương 609

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 609: Chương 609


Vẻ mặt Giang Khởi Nghiêm đầy ngạc nhiên: “Giang Lâm, cháu thật sự buộc ga rô rồi ư?”

Đáy mắt Giang Khải lóe lên vẻ ghen ghét, anh ta siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm Giang Lâm: “Tại sao tôi không thể tới đây? Hay là anh cảm thấy chột dạ, sợ người ta biết chuyện anh cướp vợ chưa cưới của em trai ruột?”

Anh ta không làm được như Giang Lâm.

Tức c.h.ế.t cô ta rồi!

Khi về túi lớn túi nhỏ một đống đồ đạc, nào ngờ sau khi về đồ đạc lại càng nhiều, đồ ăn, quần áo và còn có không ít đồ chơi mà các bậc cha chú cho cô nhóc.

Bạch Du cau mày lại, cô gằn từng một: “Lâu Tú Anh.”

Bây giờ dáng vẻ của Bạch Du giống Hoa khôi của trường ở thực tại tới chín phần mười, ban đầu khi anh ta viết cuốn tiểu thuyết này, vì để trả thù Hoa khôi có mắt không tròng nên anh ta cố ý viết cô trông thật xấu xí, không ngờ Bạch Du lại thoát khỏi thiết lập trong tiểu thuyết, càng ngày càng đẹp.

Giang Vũ nhìn Bạch Du rồi lại nhìn Giang Lâm, anh ta đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, nếu như đó là anh ta, anh ta có thể làm được như Giang Lâm không?

Vả mặt Giang Vũ cũng tràn đầy ngạc nhiên.

Sắc mặt ông Giang u ám: “Đuổi thằng khốn này ra ngoài cho cha.”

Giang Khải Bang: “...”

Anh ta rất muốn lừa mình dối lòng nhưng rõ ràng là không được.

Hình như dòng ba thật sự không có người nối dõi rồi.

Anh em ruột cùng thích một cô gái?

Bạch Du mỉm cười: “Tại sao lại không thể? Đừng nói anh gọi bà ta một tiếng là cho rằng bà ta thật sự coi anh thành con trai ruột à? Uổng công nhiều năm như vậy rồi mà anh vẫn chưa thấy rõ bộ mặt của bà ta, không biết nên nói bà ta giấu kĩ hay nói anh quá ngây thơ quá ngu ngốc, bà đối xử tốt với anh, từ trước tới nay đều có âm mưu, trước kia tương lai của anh rạng rỡ, đương nhiên là bà ta sẽ coi anh là con trai ruột nhưng bây giờ anh thế nào? Một con cờ không có việc làm bị đuổi ra khỏi gia tộc, anh cho rằng bà ta thật sự sẽ nuôi con cho anh à? Chứ đừng nói tới việc mẹ của đứa bé còn là một tội phạm g.i.ế.c người.

Bạch Du quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Khải xách theo một cái vali du lịch, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Giang Lâm.

Giang Khải Bang nghe vậy thì tức tới mức thái dương nổi gân xanh: “Mày…! Có phải con muốn cha quỳ xuống cầu xin con, con mới đồng ý không?”

TBC

Giang Lâm: “Không cần vậy đâu, tôi không đồng ý là vì tôi không làm được, là vì tôi đã buộc ga rô.”

May là lúc trước bé Du kiên quyết muốn hủy bỏ hôn ước với cậu ta, nếu cưới loại người như vậy thì sao hạnh phúc được chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

Dám đụng vào con gái của cô, cô sẽ đánh gãy cái chân c·h·ó của anh ta!

Bởi vậy dù trong lòng các bà ấy không đồng ý nhưng không nhịn được mà ngưỡng mộ Bạch Du.

Bạch Du không quan tâm anh ta là con ch.ó rớt xuống nước hay là con ch.ó điên không, nếu anh ta muốn nổi điên thì cô không xen vào nhưng dám đánh chủ ý lên người cô nhóc, vậy cô sẽ không nhị.

Bạch Du không ngờ buộc ga rô còn có tác dụng này nhưng khi thấy dòng ba bị đuổi ra ngoài, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thoải mái.

Giang Lâm lạnh lùng nhìn anh ta: “Sao tao phải chột dạ? Chẳng phải lúc trước là vì mày có quan hệ quan nam nữ không đứng đắn nên mới bị hủy bỏ hôn ước ư? Bản thân mày không biết quý trọng, giờ đây còn thể diện để tới chất vấn người khác?”

Nhưng m.á.u c·h·ó cũng được, nói nhiều một chút, mọi người thích nghe.

Tất cả đều là tấm lòng, không thể không mang theo.

Bạch Du đành an ủi ông ấy, nói khi nào nghỉ hè thì sẽ đưa cô nhóc về, ông Giang nghe vậy trong lòng mới vui được một chút.

Giang Khải Bang: “...” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước đây bà cảm thấy tuổi của Giang Lâm có chút lớn nhưng giờ đây khi đôi anh em đứng chung với nhau, Giang Lâm dễ như trở tay đã khiến Giang Khải như cát bụi, chỉ vừa nhìn khuôn mặt của Giang Khải thôi là đã thấy ghét rồi.

Chương 609: Chương 609

Ông Giang rất không nỡ đối với chuyện bọn họ về sớm, ông ấy cứ ôm cô nhóc không buông.

Anh vừa dứt câu, xung quanh chìm vào im lặng lần nữa.

“Giang Lâm!”

Sắc mặt Giang Lâm trầm xuống, anh giao cô nhóc cho Bạch Du, sau đó xoay người lại rồi lạnh lùng nhìn Giang Khải: “Mày tới đây để làm gì?”

Bạch Du nắm tay Niệm Niệm đi ở phía trước, ngay lúc cô định quay đầu lại nói chuyện với cô nhóc thì một giọng nói vang lên..

Ngay giây phút này, anh ta đã biết tại sao Bạch Du lại chọn Giang Lâm.

Giang Khải Bang duy trì dáng vẻ ngu ngơ thật lâu, cuối cùng đặt m.ô.n.g ngã ngồi trên ghế.

Còn anh ta, cũng đã thua hoàn toàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ta định ăn cơm xong rồi nhờ Giang Lâm giới thiệu một công việc cho chồng, kết quả còn chưa lên tiếng đã bị đuổi.

Các bà ấy không may mắn như Bạch Du, có một người đàn ông vì các bà ấy mà chấp nhận buộc ga rô.

Giang Lâm gật đầu: “Con nhiều mẹ khổ, con và Du Du có một mình Minh Thư là đã đủ rồi.”

Giang Khải gần như phủ nhận theo bản năng.

Những người khác: “...”

Dòng ba rời đi không làm ảnh hưởng tới bầu không khí, trái lại còn vì thiếu cả cái nhà toàn người kỳ cục kia mà bầu không khí lại càng vui thêm.

Bà Bạch kéo chặt lấy Niệm Niệm, bà cũng không nhịn được mà chửi bậy: “Sao thằng này lại dai như đỉa vậy? Thế mà còn theo tới nhà ga?”

Nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của anh ta dừng trên cô nhóc trong n.g.ự.c Bạch Du: “Tới khi đó, tao sẽ để con gái chúng mày chôn chung với con của tao! Đây là thứ chúng mày nợ tao!”

Quyết định khá nhanh nên Bạch Du không có thời gian để tới nhà họ Tằng tạm biệt Lâm Hướng Tuyết, đành đợi tới lúc quay về viết thư liên lạc.

Cuối cùng ba người dòng ba đều được “Mời” ra ngoài.

Lúc này tất cả mọi người đều đang chờ xe lửa chạy vào trạm, không có chuyện để làm nên khi nghe cuộc trò chuyện của Giang Lâm và Giang Khải, tất cả mọi người sôi nổi đưa mắt sang để ăn dưa.

Giang Hựu Hàm tức giận tới mức lệch cái mũi.

Chú Vương chở cả nhà Bạch Du đến nhà ga.

Đây nào phải con ch.ó rớt xuống nước, đây quả thật là con ch.ó điên, thấy người là cắn!

Giọng nói kia lạnh buốt, giống như thời tiết thủ đô vào lúc này.

“Không thể nào!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ Giang Khải như con ch.ó rớt xuống nước, anh ta đã không còn năng lực s.i.n.h d.ụ.c và bị đuổi khỏi nhà họ Giang, không dám đảm bảo là anh ta không có ý nghĩ c.h.ế.t chung một chỗ, vẫn nên cẩn thận.

Máu c·h·ó, thật là m.á.u c·h·ó!

Giang Lâm nhìn Giang Khải Bang ở đối diện một lúc lâu rồi chợt nở nụ cười: “Xin lỗi nhé, tôi không làm được.”

Bởi vì phải tìm nhà nên bọn họ quyết định về sớm.

Bởi vậy sau khi bàn bạc với Giang Lâm, bọn họ quyết định để bà nội và Tiểu Thư Thư tới thành phố Quảng, cuộc sống Đại Học khá tự do, Bạch Du không định trọ ở trường mà sẽ một căn nhà ở gần trường, làm vậy cô sẽ không chậm trễ việc học và chăm sóc con.

Sắc mặt Giang Khải u ám: “Nếu không phải do mày thì ông đây cũng không mất tất cả! Mày nhớ kỹ cho ông đây, tất cả áp bức và lăng nhục mà nay ông đây phải chịu, ông đây sẽ trả cho bọn mày gấp trăm gấp ngàn lần!”

Ánh mắt của Giang Khải đảo qua khuôn mặt của Bạch Du, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.

Bạch Du ôm cô nhóc, sau đó kéo bà nội lui về sau vài bước, cô còn không quên căn dặn Giang Lâm: “Anh cẩn thận nhé.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này trở về, cô định thuê một căn nhà ở thành phố Quảng trước hoặc mua một căn nhà, khi ấy để bà nội và Tiểu Thư Thư tới thành phố Quảng để ở, thỉnh thoảng Giang Lâm sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, có đôi khi đi mấy tháng mới về, nếu như bà nội và cô nhóc ở đảo Quỳnh Châu thì đồng nghĩa với việc bọn họ không thể ở bên cạnh chăm sóc cho hai người.

Giang Khải ngơ ra một lúc, sau đó cau mày, vẻ mặt không tin: “Cô đừng có mà nói dối, ngoài cô ra thì còn có ai làm ra chuyện như vậy nữa chứ?”

Đầu năm, Bạch Du dẫn cô nhóc về nhà mẹ đẻ một chuyến, sau đó không ra ngoài nữa, cô ở trong nhà đóng gói đồ chuẩn bị về đảo Quỳnh Châu vào ngày mai và cũng là ngày mùng hai Tết.

Có lẽ đàn ông sẽ không có cảm giác với những lời này nhưng phụ nữ đều thay đổi sắc mặt.

“Giang Khải, anh muốn nổi điên thì cút ra xa mà nổi điên! Đừng nói là anh cho rằng con của anh và Tần Tâm Hủy là do chúng tôi làm đấy nhé? Nếu chúng tôi muốn ra tay, anh cho rằng Tần Tâm Hủy có thể sống được tới như vậy? Phiền anh động cái não ngu như lợn của mình, con của anh không còn, người được lợi nhất không phải chúng tôi!”

Hôm sau.

Tình địch gặp nhau tức đỏ mắt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 609: Chương 609