Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 630: Chương 630
Bây giờ rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao bà bác lại ngang ngược như vậy ở trạm thịt, hóa ra là đã tìm lại được con trai ruột.
Cô không biết việc này có được tính là "nuôi con gái nhà giàu" theo cách nói của thế hệ sau hay không, chỉ là cô cảm thấy bất cứ điều gì có thể giải quyết bằng tiền đều không phải vấn đề.
Vào bếp, Bạch Du đổ một chậu nước bảo ba đứa nhỏ giúp rửa rau.
"Hiếu Ngọc và chị gái nó trông giống hệt nhau, hai người là sinh đôi..."
Cô nhóc hít một hơi thật sâu: "Thơm quá!Chị, chị ngửi thử đi, thơm lắm!"
Tiếp theo, đập hai quả trứng vào bát thêm chút muối rồi thêm nửa bát nước, sau đó đổ hỗn hợp trứng lên cá vược sọc, nước sôi thì cho vào nồi hấp mười phút, hấp xong thì đổ nước sốt đã pha sẵn lên trên, sau cùng là rưới thêm dầu nóng.
"Nói ra thì dài lắm, Hiếu Ngọc không phải con gái tôi, tôi sinh ra một đứa con trai nhưng ở bệnh viện bị y tá bế nhầm, con rể tôi không phải là lính sao, năm kia Hiếu Ngọc theo ông ấy tới Thủ đô, năm ngoái ở Thủ đô được gia đình nhận ra, lúc này mới phát hiện con của hai nhà bị bế nhầm!"
"Ôi, con trai bà? Khi nào bà có con trai vậy, không phải bà chỉ có một cô con gái là Hiếu Ngọc sao?"
Tuy hiện tại cô nhóc không hiểu hết lời cô nói nhưng rất nhanh đã hiểu ra mình vừa làm sai, vội chạy đến bên Tạ Thừa: "Anh, anh mau thở đi, đừng bị ốm!"
Bà Bạch nhìn thấy Bạch Du làm hai phần trứng hấp, không khỏi tò mò: "Sao cháu lại làm nhiều trứng hấp vậy?"
Chỉ nghe thấy tiếng "xèo xèo", mùi thơm lập tức tỏa ra khắp bếp.
Mùi thơm bay ra từ cửa sổ khiến những người đi đường đi ngang qua thèm ch** n**c miếng.
Người phụ nữ đối diện nghe xong thì ngạc nhiên, nghe đến cuối chợt vỗ đùi: "Ôi trời ơi, trên đời này lại có chuyện như vậy, may mà gia đình kia chịu trả lại con trai cho bà, nếu không thì bà và ông Châu không có ai đưa tiễn! Nhưng nói đi thì nói lại, họ nhận ra Hiếu Ngọc như thế nào?"
Vì mấy đứa nhỏ đều rất thích ăn trứng hấp nên Bạch Du định dùng một cách nấu ăn mới để chế biến con cá vược sọc hôm nay.
Bạch Du nhất thời dở khóc dở cười.
Bình thường cô nhóc làm sai, cô thường không trực tiếp rày la mà dùng lời nhẹ nhàng hướng dẫn, đừng thấy trẻ con nhỏ mà không có lòng tự trọng.
Tạ Thừa nghe vậy thì vội nín thở, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng.
Tạ Thừa nghe nói nín thở sẽ bị ốm cũng giật mình, vội ngừng nín thở, lúc này thấy em gái đến an ủi mình thì cậu bé vội nói: "Em gái đừng lo, anh không nín thở nữa."
Cha?
Bánh Khoai Tây là người đầu tiên phát hiện ra cô đã về, vui vẻ vẫy đuôi chạy đến, theo sau nó còn có một chú c·h·ó nhỏ.
Nhìn bộ quần áo đắt tiền của bà ta, gia đình nuôi lớn con trai bà ta chắc chắn rất giàu có.
Cô khứa cá vược sọc, sau đó cho gừng, hành lá và một thìa muối vào nước, đợi muối tan hết thì cho cá vược sọc vào ngâm khoảng mười phút, như vậy có thể khử mùi tanh của cá, thịt cá cũng sẽ săn chắc hơn.
Bạch Du ngẩn người rồi đột nhiên vui mừng, cô nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Cô nhóc nghe vậy thì kiễng chân, duỗi bàn tay mũm mĩm ra vỗ lên đầu Tạ Thừa, giống như bình thường Bạch Du động viên mình, còn nói giọng trẻ con: "Bảo bối thật ngoan." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế là cả đám ùa vào bếp, không ai để ý đến vẻ "nghiến răng nghiến lợi" của Giang Lâm khi nhìn mấy đứa bóng đèn.
Giang Lâm nhìn cô: “Anh phụ em.”
Mặt Tạ Thừa lập tức đỏ bừng như quả hồng.
Tạ Thừa cũng vội vàng nhập hội nhưng vừa hít một hơi đã bị cô nhóc ngăn lại: "Anh không được hít, mẹ em còn chưa hít mà!"
Bạch Du dần đi xa, cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của bà bác và người phụ nữ kia.
Về đến nhà, chưa kịp vào cửa thì cô đã nghe thấy tiếng reo hò vui vẻ của cô nhóc trong vườn hoa…
Đừng nhìn bây giờ Kim Nguyên Bảo còn nhỏ nhưng nó rất có trách nhiệm, ban đêm Bánh Khoai Tây tuần tra trong vườn, nó sẽ đảm nhiệm việc bảo vệ bên trong nhà, hễ có động tĩnh gì là nó lại sủa ầm ĩ.
"Gâu gâu gâu..."
Tuy bà Bạch không hiểu cách làm của cháu gái nhưng bà có một ưu điểm rất tốt, đó là không can thiệp, không nhiều lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mùi thơm bay trong không khí, không ngửi cũng sẽ nhanh chóng tan đi, huống chi đồ ngon phải chia sẻ với bạn tốt, Tạ Thừa, con không được nín thở nữa, nín lâu sẽ bị ốm đấy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Đó là con trai của Bánh Khoai Tây, tên là Kim Nguyên Bảo.
Bạch Du nhanh chóng quên hết những chuyện này, đi thẳng về nhà.
Đứng dậy, cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Giang Lâm.
Còn Kem thì cũng rất tuyệt, từ khi mang nó về, trong bếp không còn thấy phân chuột nữa.
Cô nhóc chen vào làm bóng đèn, ngẩng đầu nhìn mẹ rồi lại nhìn cha, giọng trẻ con nói: "Con cũng giúp!"
Nhưng ngôi nhà ở thành phố Quảng này quá lớn, thêm vào đó Giang Lâm không ở đây, chỉ có cô và bà nội là hai người lớn trông ba đứa trẻ, mặc dù Giang Lâm đã nhờ Nguy Hán Nghị chăm sóc họ nhiều hơn nhưng Bạch Du vẫn cảm thấy không yên tâm, cho nên lần trước về đã mang theo con trai của Bánh Khoai Tây.
Nhưng Bạch Du nhanh chóng phấn chấn trở lại, nửa ngày đã là lời rồi: "Vậy thì anh có phúc rồi, trạm thịt vừa nhập một mẻ cá lóc tươi, em sẽ vào bếp nấu cơm cho mọi người ngay."
Huống chi, chỉ là một phần trứng hấp, ăn, ăn thoải mái, ăn thật no, thứ này họ vẫn ăn nổi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Du và Giang Lâm nhìn nhau, đều có hơi buồn cười.
Bạch Du vô thức mỉm cười: "Sao anh lại rảnh rỗi đến đây?"
Chỉ có thể ở đến sáng mai, nói cách khác, anh vừa về chưa được nửa ngày lại phải đi.
Niệm Niệm và Tạ Thừa lập tức nở nụ cười tươi rói, đồng thanh trả lời: "Vâng!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô hy vọng sau này khi những đứa nhỏ lớn lên sẽ không bị vật chất chi phối, chỉ cần tự do làm chính mình là được.
Lần này Giang Lâm đến đây còn mang theo cả tôm tươi, Bạch Du chia đôi số tôm này ra, một phần để làm tôm khô rang cay, một phần để hấp tôm với trứng đậu phụ. Cô đập 4 quả trứng vào bát rồi cho thêm vào một nửa lượng nước vừa đủ vào, sau đó khuấy đều. Khi khuấy xong thì hớt bỏ lớp bọt trên bề mặt, tiếp theo thái đậu phụ thành từng miếng nhỏ cho vào đĩa, đổ nước trứng vào và xếp tôm đã làm sạch lên bên trên, sau đó dùng một chiếc đĩa khác úp lên trên để tránh hơi nước đọng lại trong đĩa. Làm xong tất cả mọi việc, cô đặt đĩa vào nồi hấp đang sôi, hấp bằng lửa nhỏ trong mười phút, sau khi hấp xong thì nhỏ một ít nước tương, rắc một ít hành lá, sau cùng là rưới một ít dầu nóng lên trên.
Nhưng điều này không liên quan gì đến cô.
"Ôi, một trăm quả, cha tuyệt vời quá!"
"Em gái, chú không phải đá được mười quả, mà là đá được gần một trăm quả rồi!"
Khi ở đảo Quỳnh Châu, sống trong quân đội, không cần lo lắng về bất kỳ chuyện trộm cắp vặt nào, hơn nữa ngôi nhà cũng không lớn nên nuôi một con ch.ó là đủ.
"55, 56, 53, 45... Ôi, cha giỏi quá, cha đá được mười quả rồi!"
Giang Lâm sải bước đi tới xách đồ trong tay cô: "Ủy viên chính trị bảo anh đưa một số tài liệu đến Trường quân đội Hoàng Phố, anh có thể ở nhà đến sáng mai."
Bạch Du: "Ngày nào mấy đứa nhỏ cũng mè nheo đòi ăn trứng hấp nên cháu nghĩ một lần cho chúng ăn no, ăn ngán thì chúng sẽ không mè nheo đòi ăn nữa."
Lý do không đặt tên theo đồ ăn là vì Kim Nguyên Bảo xuất hiện sau sự kiện "Vàng bạc châu báu trong phòng tắm", thêm vào đó chú c·h·ó này có bộ lông màu vàng óng, dưới ánh nắng trông vàng rực như vàng thật, thế là Bạch Du đã đặt cho nó cái tên Kim Nguyên Bảo.
Thấy Niệm Niệm và Tạ Thừa cũng có vẻ mong chờ, Bạch Du nói: "Hai đứa cũng vào bếp giúp đi."
Bạch Du nghi ngờ không biết cô bé có hiểu ý nghĩa thực sự của "giúp" không nhưng vẫn cười đáp: Được được được, con cũng đến giúp."
Niệm Niệm là một cô bé cuồng em gái, nghe vậy thì lập tức bắt chước em gái hít một hơi thật sâu: "Ừm ừm, thơm thật."
Bánh Khoai Tây và Kim Nguyên Bảo chạy đến bên cô, vui vẻ chạy vòng quanh, Bạch Du phải ngồi xuống xoa đầu chúng rồi khen chúng là những chú c·h·ó ngoan.
Chẳng lẽ là Giang Lâm đến?
Cá vược sọc hấp trứng, thịt cá tươi ngon, trứng hấp lại mềm mịn, hai thứ kết hợp với nhau nhưng lại không hề có cảm giác bất hòa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.