Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 657: Chương 657
Sau khi Giang Khải đặt chân đến thành phố Thâm Quyến với chiếc túi du lịch trên lưng, lòng tràn đầy nhiệt huyết muốn làm chuyện lớn, tuy nhiên chỉ sau đêm đầu tiên, anh ta đã bị chai rượu đập vào đầu, làm anh ta phải ở lại trong nhà khách mất bảy tám ngày mới khoẻ hẳn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Du nhìn Cảnh Phỉ khóc lóc sướt mướt, cảm thấy đầu ong ong rồi.
Đúng lúc này, có một người đàn ông tự xưng là "Thiết Phong" đến gặp anh ta, nói mình là người phụ trách của mấy làng gần đây, còn nói mình có cách thuyết phục mọi người bán nhà cho anh ta.
Cuối cùng Cảnh Phỉ không nhịn được nữa, bật khóc.
Không phải chỉ có một người.
Cô tức đến mức không thể thở được, suýt xỉu tại chỗ luôn.
Bạch Du thấy lần này cô ấy đã rút ra bài học, biết cô ấy không dám làm theo lời mình mà đi hỏi nữa: “Mặc dù cô không dám hỏi, nhưng lần này tôi có thể nói cho cô biết. Đàn chỉ Cảnh nói chị ấy rất thích tôi, mấy thứ này là quà gặp mặt.”
Chương 657: Chương 657
Cô ấy trông như một thiên tài, chỉ cần nhìn một cái là có thể học được bất cứ thứ gì, cũng giống như việc học tiếng Anh. Nhiều người nói cô ấy có tài bẩm sinh, nhưng thực ra mọi người đều không biết sở dĩ lượng kiến thức cô ấy tích lũy đến giờ là chủ yếu từ sự nỗ lực của cô ấy, chứ không phải tài năng bẩm sinh.
Như sợ Cảnh Phỉ ghen chưa đủ, Bạch Du còn lấy lọ nước hoa và cuốn từ điển tiếng Anh từ trong túi ra.
Cảnh Phỉ đã khóc rất dữ, nghĩ Bạch Du sẽ xấu hổ và đưa cho mình cuốn từ điển tiếng Anh, ai ngờ mắt ra thì sao lại không thấy bóng dáng Bạch Du đâu nữa rồi?
Người trong ký túc xá nữ thấy Bạch Du trở về, có người hóng chuyện tới hỏi cô là ai đến tìm cô thế, Bạch Du nói là cấp trên của chồng cô, giúp mang đồ đến cho cô.
Tiền không thấy đâu hết, Thiết Phong cũng mất tăm!
"Cái này... Cuốn từ điển tiếng Anh này! Chị họ của tôi, chị ấy, thế mà chị ấy lại tặng cho cô cuốn từ điển tiếng Anh này hả... Hu... Huhuhu..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Con rùa khốn khiếp đó đã lấy hết tiền của mình rồi!
Một vị ngọt tanh dâng lên trong cổ họng, ngay sau đó, anh ta “hộc” một phát phun ra một ngụm máu.
Sau đó, anh ta ngất đi và được mọi người đưa đến bệnh viện.
Cô ấy buồn quá đi!
Đây là cách lâu dài nhất, cũng là an tâm nhất và nhanh nhất để kiếm tiền. Lần này anh ta đến thành phố Thâm Quyến, trong cầm hơn hai nghìn đồng từ mẹ kế, lại xin cha anh ta thêm một nghìn đồng. Thêm vào đó còn số tiền tiết kiệm trước kia của anh ta, tổng cộng tới hơn sáu nghìn đồng.
Cảnh Phỉ nhớ tới lời nói câu nói lần trước của Bạch Du: “Tôi sẽ không nói cho cô đâu”, thì lỗ mũi lại phập phồng, trông càng to hơn nữa.
Bạch Du cười: "Muốn biết à?"
Trong khi những đứa trẻ khác đang chơi trốn tìm, cô ấy phải đọc thuộc lòng các từ tiếng Anh. Khi những đứa trẻ khác đang làm nũng trong vòng tay của cha mẹ, cô ấy phải học tiếng Anh bên cạnh ông bà. Khi những đứa trẻ khác đang ngủ say thì cô ấy vẫn phải đọc thuộc lòng từ tiếng Anh. Hết thảy những thành tích mà cô ấy có được bây giờ đều mang mồ hôi nước mắt từ sự chăm chỉ của cô ấy.
Người cô thích từ nhỏ chính là họ Cảnh Anh. Trong con mắt của mọi người, chị họ là con nhà người người ta, được đi học đàng hoàng lại thông minh, làm việc thành thạo gọn gàng. Người lớn thích, thầy cô cũng mến. Để trở nên khác biệt với người ta như cô ấy thì cần phải nỗ lực rất nhiều mới đạt được, nhưng người kia lại chẳng hề tốn nhiều công sức.
Bạch Du không biết Giang Khải có ý định đến Quảng Thành tìm cô, trước cuối tuần, cô đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài, làm mấy cái bánh bao thịt bò khô rồi đem ra vườn phơi nắng, chuẩn bị chờ Cảnh Anh đến chơi rồi sẽ mấy thứ này cho cô ấy.
Nhận mấy đồ quý giá như vậy từ nữ thần, Bạch Du cảm thấy có hơi băn khoăn, nghĩ sau này nên tặng cô ấy thứ gì đó làm quà đáp lễ.
Nếu ghen tị có hình dạng, thì lúc này đây, Cảnh Phỉ đã bị nỗi ghen tị đó quấn chặt không có chút khe hở nào, đã bị ngạt thở c.h.ế.t luôn rồi.
Ở nhà, ở độ tuổi ngang cô, người chị họ ấy đã có một vị trí gia tộc. Rất nhiều người lớn tuổi trong nhà đều bàn chuyện với chị họ. Vì vậy, từ nhỏ cô ấy đã cực kỳ ngưỡng mộ chị họ, coi chị họ như thần tượng của mình.
Hơn sáu nghìn đồng vào thời điểm này tương đương với hàng trăm nghìn, thậm chí hàng triệu đồng sau này. Mà giờ đây, thành phố Thâm Quyến chưa bị trở thành đặc khu, đất đai không đáng giá bao nhiêu, anh ta thấy chỉ cần mình mở miệng ra thôi là sẽ có rất nhiều người sẵn sàng bán nhà cho mình.
Lúc Cảnh Phỉ nhìn thấy nước hoa, lỗ mũi của cô ấy càng nở rộng hơn.
Nghĩ đến việc sau này thị trường ở Thâm Quyến sẽ phát triển nhanh chóng, tấc đất tấc vàng, anh ta quyết định nhân lúc mọi người chưa nhận ra, mua một vài lô đất tích trữ trước, sau đó sẽ chờ chính phủ làm quy hoạch.
Bạch Du: "???"
Ánh mắt ghen tị của cô ấy đỏ như con thỏ vậy: "Sao chị họ tôi lại tặng nước hoa và từ điển tiếng Anh cho cô thế?"
Giang Khải lớn tiếng chửi bới, mười tám đời tổ tiên của đối phương cũng lôi ra chửi mấy trăm lần, sau đó mới chạy đi báo công an, nhưng đồng chí cảnh sát đều nói cơ hội lấy lại tiền gần như bằng không.
Song, Giang Khải vẫn không bỏ cuộc, lại chạy đến nơi "Thiết Phong" sống để tìm anh ta. Tất nhiên, người đã từ đi lâu rồi - nhà trống không, sau đó anh ta chạy đến gặp người thân của người kia, nhưng được biết họ không biết ai tên Thiết Phong Cao Phong gì hết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì Thiết Phong căn bản không phải người địa phương, ngay cả tên của anh ta cũng là giả.
Mọi người nghe không phải là người thân của cô thì lập tức không còn hứng thú nữa.
Nhưng người chị họ mình yêu mến và tôn sùng như thế, lại không cho mình cuốn từ điển tiếng Anh, thay vào đó đã tặng nó cho Bạch Du đáng ghét kia.
Một đêm say rượu.
Sau đó, Cảnh Phỉ có đến chỗ cô mấy lần, muốn dùng mấy đồ khác để đổi lại cuốn từ điển tiếng Anh trong tay cô, nhưng lần nào Bạch Du cũng từ chối, khiến cô ấy tức tới lỗ mũi càng trông to hơn.
Ngoại trừ cái tên giả của người kia, Giang Khải cái gì cũng không biết.
Giây tiếp theo, lúc cô ấy nhìn thấy cuốn từ điển tiếng Anh trong tay Bạch Du, trong nháy mắt lỗ mũi đã to gần tới mức tối đa, bộ dáng thở phì phò như một con bò già vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không ngờ tin anh ta muốn mua nhà đã rao hơn nửa tháng, nhưng chẳng có ai đến tìm anh ta. Anh ta tự đến gặp, thì lại bị người ta cho là kẻ đi và đuổi đi.
Thấy mọi người bắt đầu ghé lại xem, cô nhanh chóng bỏ chạy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này Giang Khải mới hoảng sợ, ngã dập m.ô.n.g xuống đất.
“…”
Hôm sau Giang Khải tỉnh dậy thì đầu đã đau như búa bổ, toàn là cảm giác buồn nôn, theo bản năng anh ta chạm vào nơi giấu tiền thì lập tức giật mình, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Đến tận bây giờ chị họ chưa bao giờ tặng nước hoa cho cô ấy cả. Mặc dù cô ấy có tiền, cũng chi phiếu ngoại hối, hoàn toàn có thể mua nó ở cửa hàng Hữu Nghị, nhưng đó là chuyện hoàn toàn khác.
Nhưng chị họ của cô ấy thì khác. Đối phương thực sự có tài bẩm sinh. Cô ấy phải đổ 100% mồ hôi để học, thì chị họ của cô ấy có thể dễ dàng học được chỉ với một phần mười. Hơn nữa phong thái làm việc của chị họ lại rất thong dong, trông như một nữ hiệp thời xưa vậy.
Cảnh Phỉ vừa khóc vừa r*n r*: "Cuốn từ điển tiếng Anh này... Chị họ đã dùng rồi... Tôi đã xin chị ấy... Rất lâu rồi, nhưng chị ấy không muốn... Đưa cho tôi… Nhưng giờ... Lại tặng cho cô… Huhuhu..."
Sau khi mọi người biết anh ta bị lừa tiền, tất cả đều nhìn anh ta như kẻ ngốc.
Lúc tỉnh lại từ bệnh viện, Giang Khải lại ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tiên của Thiết Phong lần nữa, sau đó anh ta nghĩ đến một người - Bạch Du đang học ở Quảng Thành.
Giang Khải vô cùng mừng rỡ, để thân thiết với đối phương hơn, anh ta mời người kia đến nhà hàng quốc doanh ăn tối, lát sau khi ăn xong, bọn họ đã gọi anh xưng em, hai người vẫn thấy chưa đủ, thế là Giang Khải liền đi mua cả tá rượu về, hai người đến nhà thuê của anh ta uống rượu đã đời.
Huhuhu, cô ấy không muốn sống nữa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.