Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 706: Chương 706
Đầu bếp Diêu vui vẻ đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)
TBC
Anh ấy vô thức run run: “Em muốn làm gì? Anh nhớ là anh có chọc gì em đâu, hay em đến kỳ rồi?”
Anh đi đầu hàng ngũ, đến trong ánh hào quang màu cam rực rỡ.
Ngoài chỗ của Bạch Du, chuyện tương tự cũng xảy ra với nhà của phó đoàn trưởng Vương và nhà các sĩ quan, binh lính khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đến khi trong phòng vang lên tiếng động khiến người ta đỏ mặt tim đập, Tạ Húc Đông muộn màng nhận ra…
Hừ.
Vốn dĩ tối nay cô ta định nấu một bàn đồ ăn ngon cho anh ấy, nhưng bây giờ cô ta đổi ý rồi, cho tên đó ăn sương ăn gió luôn đi!
Chiến thắng này đã truyền cảm hứng cho mọi người, báo chí cũng liên tục đưa tin suốt nửa tháng.
Ngày đó Khương Tuệ Quân đã hứa với cô rằng đến làm việc đúng giờ, nhưng cô không ngờ hôm nay mới là ngày thứ hai rồi nhưng cô ấy vẫn chưa đến.
Trong sự chờ đợi mong ngóng của mọi người, cuối cùng hạm đội đã về tới đảo Quỳnh Châu lúc hoàng hôn, mọi người xếp thành hàng dài, nồng nhiệt chào đón họ quay về.
Cô chẳng thể rời mắt khỏi anh. Anh gầy đi và hốc hác hơn, nhưng anh đã trở về lành lặn, tay chân cũng còn nguyên vẹn.
Không lâu sau đó, Quân ủy đã phát lệnh khen thưởng tất cả các chiến sĩ và dân thường đã tham gia trận chiến.
Bạch Du: "Tôi đi cùng cô."
Nửa tháng sau, Giang Lâm được thăng chức đội trưởng phân đội tàu ngầm hạt nhân số 1, phó đoàn trưởng Vương được thăng chức đoàn trưởng, còn Tạ Húc Đông được thăng chức đại đội phó.
Anh cụp mắt xuống, nói: “Xin lỗi, để em lo lắng rồi.”
Anh ấy vỗ bốp bốp hai cái vào m.ô.n.g cậu con trai Cẩu Đản, rồi rút cái chân ra khỏi miệng mình, lật người vội vàng đi s·ú·c miệng đánh răng.
Vì vậy dù Giang Lâm vẫn chưa về nhưng trong nhà đã chất đầy đồ mọi người cho, có trứng, rau tươi rồi đủ loại gà vịt sống. Mặc dù Bạch Du nhiều lần nhấn mạnh là sẽ không nhận, nhưng có rất nhiều cứ đưa đồ đến rồi đi ngay, nên không thể biết được họ là ai.
Cũng không đúng, nửa tháng nữa mới tới kỳ kinh, mỗi lần đến lúc đó là tính tình của cô ta sẽ đều giống như bị trúng thuốc nổ vậy. Vào lúc đó ba cha con họ đều sẽ tránh chọc giận cô ta.
Cô ta đã đợi trong phòng cả đêm, tên khốn này thì hay rồi, ngủ ngon lành gáy o o.
Tôn Tường Vy nhìn anh ấy chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tháng này anh còn chưa nộp lương đâu!”
Trước đó đã tuyển được hai mươi người, nhưng bây giờ chỉ có mười bảy người có mặt. Điều này thực ra cũng nằm trong dự tính, dù sao bây giờ mọi người đều cảm thấy xưởng chạm khắc vỏ sò không khả thi, muốn qua học việc không chỉ phải bỏ ra tám chín tiếng mỗi ngày, mà còn không nhận được xu nào.
Không ngờ vừa đánh răng xong, mới bước vào nhà thì một đôi tay bất ngờ túm lấy cổ áo anh ấy.
Giang Lâm không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ nâng cằm cô lên, cúi xuống hôn lên môi cô.
Đúng thật Tôn Tường Vy không nấu ăn, mà đem cả nhà chạy đến nhà Bạch Du ăn chực.
Nếu là người khác thì cũng không sao, nhưng Khương Tuệ Quân rất tài năng, lại có tính sáng tạo.
Bạch Du khẽ nhíu mày: "Có nói tại sao không?"
Bạch Du chen vào trong đám người, liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng Giang Lâm.
Bữa tối này rất thịnh soạn, bao gồm sườn heo sốt, sườn nấu khoai môn, cá ngâm chua, dưa chuột trộn, thịt heo nhồi tiêu và một nồi canh sâm gà già đã được ninh nhừ mấy tiếng đồng hồ.
"Ý kiến hay!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Tạ Húc Đông phát hiện miệng mình đang ngậm cái chân thúi của con trai thì tức đến độ suýt cắn đứt chân cậu bé luôn.
Nhưng cô ta đã nghĩ thông rồi, phải tự nhân cơ hội này ép khô tên này luôn!
Bạch Du đương nhiên sẽ không để ý, liền không chút do dự chấp hành nhiệm vụ chăm lo cho nhà Tạ Húc Đông, đừng nói là chỉ nấu cho họ một bàn đồ ăn ngon, dù có làm nhiều hơn cô cũng sẵn lòng.
Nhưng khi đến nơi, cô nhận ra có điều gì đó không đúng lắm.
Khổ cho cô ta, sáng sớm đã ra xếp hàng nhưng tên khốn Tạ Húc Đông kia lại chẳng nhìn cô ta lấy một lần, thậm chí còn cười như một kẻ ngốc.
Mã Tái Nam lắc đầu: “Không có, có cần tôi đến nhà cô ấy hỏi không?”
Những thứ này Bạch Du không thể giữ lại, cô suy nghĩ một hồi, cuối cùng là đem đồ bỏ vào hộp, mang đến phòng ăn giao cho đầu bếp Diêu: “Chờ đội t** ch**n chiến thắng trở về, phiền đầu bếp Diêu lấy những thứ này nấu thành món ngon chiêu đãi dạ dày của mọi người nhé!"
Tôn Tường Vy tức tới mức lỗ mũi như muốn xì khói, vì thế ném hai anh em Cẩu Đản và Dương Đản lên giường của Tạ Húc Đông, để cho ba cha con yêu thương nhau trên đó luôn.
Quan trọng hơn, những người lính thương yêu của họ đã bảo vệ được đất nước một lần nữa, bảo vệ được sự an toàn cho người dân.
Mã Tái Nam lau mồ hôi trên trán, gật đầu: “Hôm qua có đến, là người đến sớm nhất. Nhưng hôm nay có một đồng chí nữ ở cùng thôn cô ấy tới nói, Khương Tuệ Quân sẽ không đến đây nữa.”
Bạch Du không muốn dễ dàng bỏ qua một tài năng trẻ tốt như vậy, cô gọi điện cho Mã Tái Nam hỏi: "Người tên Khương Tuệ Quân hôm qua có tới không?"
Hoá ra phải nộp lương kiểu này nữa.
Bởi vì chuyện của Giang Lâm nên cô chưa lên xã làm ngày nào, đợi đến khi nhận ra thì đó là ngày hôm sau.
Hồi nãy anh mặc quân phục dài tay và quần dài nên Bạch Du nghĩ anh không bị thương. Bây giờ nhìn vết thương lớn nhỏ rải khắp đầy người anh thì ánh mắt không khỏi đau lòng: “Báo chí nói anh còn hi sinh cả cánh tay của mình, bây giờ còn đau không?”
Giang Lâm cũng lập tức tìm thấy Bạch Du trong đám đông. Ánh mắt của anh luôn dán chặt vào cô, đôi mắt đầy tơ m.á.u dần dần tràn ngập nụ cười, cùng với sự dịu dàng và tình cảm chẳng thể nào giấu được.
Thế là đủ rồi.
Sau khi Tôn Tường Vy biết, cô ta cũng đem hết đồ vào căn tin.
Chương 706: Chương 706
Một đêm nồng say.
Anh làm nụ hôn này sâu hơn.
Ngủ say luôn.
Anh ấy nhìn kỹ hơn, thấy Tôn Tường Vy đang mang một mặt hằm hằm.
Trận chiến này không chỉ tiêu diệt hoàn toàn sự kiêu ngạo của quân Dược Nam mà còn giành được thắng lợi toàn diện về mặt chính trị và quân sự. Đây là một trận đánh thành công!
Dưới ánh đèn cam vàng ấm áp, Giang Lâm tiến lại gần vài bước, gần đến mức Bạch Du có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, hơi ấm quen thuộc ấy.
Ở bên này Tôn Tường Vy cũng muốn vận động kịch liệt với Tạ Húc Đông, nhưng Tạ Húc Đông mới nằm lên giường thì năm giây sau đã ngủ mất.
Tạ Húc Đông bỗng chốc không kịp phản ứng, nghĩ tuần trước mình mới đưa hết lương cho cô ta mà, nhưng ngay sau đó anh ấy bị Tôn Tường Vy kéo vào phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
Sau khi mọi người giải tán, bà Bạch dỗ bé con ngủ trong phòng mình, nhường không gian riêng cho Bạch Du và Giang Lâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tức c.h.ế.t cô ta rồi!
Vì vậy, cô đã nghĩ tới việc sẽ có không ít người bỏ cuộc giữa chừng, nhưng không ngờ trong đó có một người chính là Khương Tuệ Quân.
Thân thể Bạch Du lập tức run lên, hai chân như nhũn ra, cánh tay vô thức vươn ra ôm lấy cổ anh, đưa cơ thể anh lại gần mình hơn.
Tạ Húc Đông ăn đến no căng, sờ bụng nói ngon quá.
Nhiệt huyết của mọi người đều sôi sùng sục sau khi đọc bài báo này. Thì ra tại lúc họ không biết, đã có chuyện lớn như vậy xảy ra.
Môi cô rất mềm, còn thoáng nếm được vị rượu vang đỏ hảo hạng, khiến người ta say đắm.
Tôn Tường Vy chen qua đám người đến bên cạnh Bạch Du. Nhìn thấy ánh mắt hai người như dính keo là biết được bón cho một đống cơm c·h·ó rồi, trong lòng càng thêm chua chát.
Sau khi Giang Lâm về, Bạch Du lại tập trung vào công việc trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.