Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 770: Chương 770
Minh Thư thấy mọi người không tin lời mình nói, lông mi dài chớp chớp, cô bé bắt đầu biểu diễn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy cô bé có làn da trắng ngần, ngũ quan tinh xảo như búp bê sứ, mặc một chiếc váy nhỏ màu vàng, tóc được cắt đến cổ, đuôi tóc chổng lên, nhưng lại không có vẻ lộn xộn, trái lại còn có cảm giác nghịch ngợm đáng yêu không nói nên lời.
Bạch Du không ngờ Minh Thư sẽ nhảy ra như vậy.
Đây là lần đầu tiên Bạch Du thấy rõ ràng người bên trong.
“Rốt cuộc đã dạy đứa trẻ như thế nào? Có thể giúp tôi nuôi con nhà tôi luôn không, năm nay thằng con nhà tôi năm tuổi, thế mà nói chuyện vẫn còn nói lắp đây này!”
Trong phòng Hội nghị thường thường truyền đến tiếng hát, đọc thơ ca diễn cảm, xem ra mọi người đều có chuẩn bị trước khi tới.
Đã có viên ngọc sáng Niệm Niệm, những người thử sức phía sau dường như không thể làm vừa lòng đạo diễn.
TBC
Đạo diễn nói chắc nịch: “Rất chuẩn, vừa rồi cháu nói cháu biết vẽ tranh, thế nên tài năng của cháu là vẽ tranh ư?”
Một cô bé chưa đến năm tuổi nói được năm ngôn ngữ, dùng ngón chân để tưởng cũng không tưởng được, nếu đổi lại là người lớn nói những lời này, chắc chắn mọi người cũng sẽ cảm thấy người kia đang khoác lác, nhưng Minh Thư còn nhỏ, mọi người chỉ cảm thấy cô bé là trẻ con nên nói không biết kiêng dè.
“Tôi cảm thấy là do phụ huynh của người ta thông minh, nghĩ tới việc thu hút mọi người bằng tiếng Anh trước, dù thế nào chúng ta cũng không nghĩ ra được.”
Bạch Du: “...”
Nói xong cô bé lao về phía Bạch Du như con chim nhỏ vui vẻ.
Sau khi Niệm Niệm vẽ xong, đạo diễn không cần tranh cô bé vẽ, nhưng người đàn ông vẫn luôn không lên tiếng ngồi ở bên cạnh ông ấy lại duỗi tay cầm lấy bức tranh.
Chương 770: Chương 770
“Vừa rồi khi cô bé nói mình biết nói năm môn ngôn ngữ tôi còn không tin, không ngừ vừa chớp mắt đã bị vả mặt!”
“Tuy rằng tôi không cảm thấy tiếng Quảng Đông và tiếng Mân Nam là ngôn ngữ khác, nhưng một cô bé chưa đến năm tuổi đã biết dùng nhiều ngôn ngữ và tiếng địa phương như vậy, thật sự khiến người ta lau mắt mà nhìn!”
Người đàn ông gật đầu, nói bằng giọng trầm thấp: “Cảm ơn.”
Bạch Du xoa đầu cô bé: “Không khách sác.”
Những điều này không lạ, lạ là sau khi cô bé nói tiếng Trung, thế mà cô bé lại dùng tiếng Anh để giới thiệu lại lần nữa.
Năm ngôn ngữ?
Quỷ nhỏ Minh Thư vỗ bả vai chị gái: “Đi thôi, ngoan nhé, em ở ngoài chờ chị.”
Bên trong có bảy tám người, nhưng chỉ có hai người ngồi ở giữa, một người đàn ông đầu trọc trông khoảng bốn mươi năm tuổi, từ dáng vẻ và khí chất, Bạch Du đoán ông ấy là đạo diễn.
Lần này không cần cô hỏi, Niệm Niệm đã chủ động nói: “Cô ơi, chốc cháu có thể biểu diễn vẽ tranh được không ạ?”
Minh Thư nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Chị ơi, vừa rồi em đã cho chị dũng khí của em, chị mau ăn dũng khí em đi, vậy thì chị sẽ không sợ nữa.”
Cô không biết người bên trong có kiên nhẫn chờ Niệm Niệm vẽ tranh xong không, nhưng theo quan điểm của cô, có được chọn không không quan trọng, quan trọng là bồi dưỡng năng lực xử lý vấn đề của Niệm Niệm.
Niệm Niệm gật đầu lần nữa: “Cháu vẽ rất nhanh, mọi người chờ cháu một chút.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Đôi mắt nhóm đạo diễn bừng sáng sáng: “Bạn nhỏ, cháu tên gì? Tại sao cháu lại chạy lên đây?”
“Cha của con trai tôi biết tiếng Nga, nếu biết sớm như vậy chúng tôi đã tự giới thiệu bằng tiếng Nga rồi, chốc nữa tôi sẽ tới nói với đạo diễn.”
Người đàn ông mặc tây trang màu xám bạc, chất liệu của tây trang rất tốt, trước mắt Bạch Du không thấy loại tây trang này ở trong nước, cho nên cô suy đoán có thể đối phương đến từ Đài Loan hoặc Hồng Kông.
Niệm Niệm chưa từng nghĩ tới điều này, cô bé kích động tới mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Cô nói đúng, cứ như vậy cháu sẽ trở thành người đặc biệt nhất, cô ơi, cháu không còn căng thẳng nữa, cháu cảm ơn cô ạ!”
Bạch Du cũng bị làm ngạc nhiên.
Nhưng anh ta vẫn không lên tiếng như cũ.
Niệm Niệm một mình đi vào phòng Hội nghị, Bạch Du nắm tay Minh Thư tới cửa để chờ đợi.
Cô bé hát không bằng em gái, nhưng cô bé biết đọc thơ ca diễn cảm, nhưng mọi người đều biết đọc thơ ca diễn cảm, cô bé cảm thấy như vậy sẽ không đặc biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Điều này khiến Bạch Du ngạc nhiên.
Khi Niệm Niệm sắp vào, Minh Thư chợt nhét nắm đ.ấ.m vào trong tay chị gái.
Đúng lúc này, Minh Thư vẫn luôn ngoan ngoãn không nhúc nhích đứng canh cô bỗng vung tay cô ra rồi vươn chân chạy về phía bục giảng như bay.
Nghe yêu cầu như thế, đạo diễn không tức giận, trái lại còn tốt tính đồng ý.
Niệm Niệm nhìn anh ta, khuôn mặt đỏ ửng: “Chú thích ạ? Nếu chú thích, cháu có thể tặng chú.”
“So sánh người này với người kia đúng là tức c·h·ế·t, cô xem tuổi còn nhỏ mà đã nói tiếng Anh lưu loát, vậy thì còn so gì nữa?”
Niệm Niệm đỏ mặt gật đầu: “Biết một chút ạ, cô của cháu là sinh viên khoa Ngoại Ngữ của Đại Học Trung Sơn, ngày thường cô sẽ dạy cháu và em gái nói tiếng Anh ở nhà.”
Đạo diễn nói với vẻ mặt ngạc nhiên: “Cháu biết nói tiếng Anh?”
Cô mở miệng muốn gọi cô bé trở về, nhưng khi nhìn thấy Minh Thư chạy đến bục giảng không quay đầu lại, cô chỉ đành khép miệng lại.
Mọi người nghe được lời này, lập tức nở cười theo bản năng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Du không giải thích.
Niệm Niệm vô cùng cảm động, thật sự làm động tác nuốt, nuốt một đám không khí vào trong, sau đó cười nói: “Cảm ơn em gái, giờ chị không còn sợ nữa.”
Có rất nhiều có thể thay đổi góc độ để suy nghĩ, chuyện xấu cũng có thể trở thành chuyện tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết có phải ánh mắt của cô nóng bỏng quá không, hay là người đàn ông kia quá nhạy bén, cơ thể anh ta khẽ nhúc nhích.
Niệm Niệm vẽ công chúa Bạch Tuyết, rất giống công chúa Bạch Tuyết trong tác phầm đồ khảm xà cừ mà thợ cả Ngũ đã làm, nhưng khó là cô bé có thể vẽ nhanh và rõ ràng như vậy trong một khoảng thời gian dài.
Cô chỉ dạy Minh Thư tiếng Anh và tiếng Trung, còn về phần tiếng Quảng Đông và tiếng Mân Nam, cô chỉ có thể miễn cưỡng nghe vài câu khá đơn giản, khẩu âm nói chuyện không được chuẩn, còn về ngôn ngữ cuối cùng mà Minh Thư đã nói, nếu cô đoán không sai thì đó là tiếng Pháp.
Niệm Niệm nhận lấy, nhưng lại không có gì, vẻ mặt mờ mịt
Niệm Niệm mím môi cười rồi lắc đầu: “Chú không cần cảm ơn ạ.”
Rõ ràng đạo diễn và những người khác cũng không dự đoán được việc sẽ có một cô bé chạy ra, vả lại còn là một cô bé vô cùng xinh đẹp.
Ngay khi anh ta sắp xoay người qua, Niệm Niệm đã chạy lên trên bục giảng, dùng giọng nói thanh thúy giới thiệu mình, bao gồm tên, tuổi và những thứ khác.
Giống vừa rồi, cô bé có thể tự mình nói ra ý tưởng vẽ tranh, cô cảm thấy còn có giá trị hơn việc được chọn.
Bởi vì trước đó Niệm Niệm không nhắc tới chuyện dùng tiếng Anh để tự giới thiệu, nhưng rõ ràng là cách làm này đã có tác dụng, bên trong có người bị cô bé thu hút ngay lập tức.
Bên cạnh ông ấy có một người đang ngồi khác, từ góc độ của Bạch Du, chỉ có thể thấy góc nghiêng của đối phương, cằm góc cạnh rõ ràng, mũi cao, mày rậm, tóc mái trên trán rũ xuống một cách tự nhiên, che giấu xương lông mày của anh ta.
Bạch Du gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Cô bé dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn giới thiệu bản thân trước tiên, tiếp theo là dùng tiếng Quảng Đông, tiếng Mân Nam, tiếng Anh, vừa nói ngôn ngữ cuối cùng đã khiến tất cả mọi người ngây ngẩn.
Những phụ huynh ở bên ngoài thấy thế không khỏi vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Cho tới khi đứa trẻ cuối cùng biểu diễn xong, Bạch Du định chờ tới khi công bố bảng danh sách rồi sẽ dẫn bọn nhỏ rời đi.
Lần này Niệm Niệm có mang theo sách vở tới đây, bên trong có tranh vẽ và bút màu rực rỡ.
Niệm Niệm nghe vậy, đôi môi mím chặt cuối cùng cũng buông lỏng.
Sau nhiều giờ chờ đợi, cuối cùng cũng tới lượt Niệm Niệm.
Nhưng cô rất vui mừng, Niệm Niệm còn linh hoạt hơn so với tưởng tượng của cô.
Cô cũng không biết nên cảm động hay là câm nín nữa.
Đối với đạo diễn mà nói, ông ấy càng coi trọng khí chất khi vẽ tranh của Niệm Niệm, ông ấy vừa lòng, đánh dấu gạch bên cạnh tên Niệm Niệm.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.