Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 773: Chương 773

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 773: Chương 773


Hai cô nhóc này, miệng còn ngọt hơn bôi mật.

Mọi người cho rằng cô ấy đang luyến tiếc việc chia tay với mọi người, ai ngờ khi mọi người sắp tính tiền thì cô ấy bỗng “Òa” khóc…

Chương 773: Chương 773

Không biết người phục vụ nghĩ đến điều gì, khuôn mặt đỏ bừng, gật đầu liên tục: “Đúng rồi, vị đồng chí Kim mặc tây trang màu xám bạc, đôi mắt là kiểu mắt phượng mà cô đã nói, trước đó tôi cảm thấy loại đôi mắt thon dài này thật sự không đẹp, nhưng khi ở trên mặt của vị đồng chí kia thì lại rất đẹp.”

Tuy rằng đã cải cách mở cửa, nhưng có rất nhiều đồ vật còn chưa rõ, người làm buôn bán còn rất ít, vả lại trong mắt mọi người, làm buôn bán thuộc về công việc “Ti tiện”, bát sắt mới là lý tưởng nhất.

Minh Thư thấy mẹ ăn ngon đến mức nheo mắt, lập tức cảm thấy thịt bò sốt tiêu đen trước mắt không còn ngon nữa, cô bé muốn thử món bồ câu non của mẹ, chắc chắn rất ngon, nhưng nghĩ tới lời mình vừa nói, cô bé lại cảm thấy ngại không dám mở miệng.

Ý cười ở khóe miệng Bạch Du tràn ra ngoài.

Đi ra quán Thái Bình, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người.

Đối với nghị luận của mọi người, Bạch Du chỉ cười.

Ở chung bốn năm, mắt thấy sắp ai phải đi đường nấy, trong lòng mọi người có chút không nỡ.

Bạch Du bật cười, nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé: “Mẹ không có nói câu nói đó mà là một tác giả Áo viết tiểu thuyết tron tiểu thuyết “C·h·ặ·t· ·đ·ầ·u Hoàng Hậu”, nhưng Minh Thư nói không sai, rất nhiều người thích chiếm lợi, nói không chừng đến cuối cùng sẽ chịu thiệt thòi lớn.”

Nhưng giờ không biết đối phương đang ở nơi nào, cô muốn trả tiền còn không biết phải đi đâu, chỉ có thể chờ tới lúc phim truyền hình bắt đầu quay mà thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sinh viên đã viết thư gửi về nhà, cho dù là sinh viên tỉnh ngoài, rất nhiều nhà vẫn ngồi xe từ xa tới đây, vì để cùng nhau chứng kiến thời khắc quan trọng của con gái.

Minh Thư vừa ăn bồ câu non, vừa nịnh bợ: “Món Tây ngon, món Trung cũng ngon, nhưng không ngon bằng món mẹ làm.”

Ba người đi từ từ về phía trạm xe buýt, Niệm Niệm bỗng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, cô không thích đồng chí Kim kia ư?”

Cha Bạch Du cũng lặn lội ngồi xe lửa ba ngày ba đêm từ xa đến đây, còn có Mã Tái Nam tới đại diện cho mọi người ở nhà máy đồ khảm xà cừ.

Trịnh Lanh Canh biết đây là chuyện không thể thay đổi, nhưng vẫn khóc đỏ mắt.

Chầu ăn này của các cô không rẻ, ba người dùng hai mươi đồng, tương đương với nửa tháng tiền lương của công nhân bình thường.

Chấm với muối tiêu thì lại có một mùi vị khác.

Mọi người cùng an ủi Trịnh Lanh Canh.

Có người được phân phối đến thành phố lớn, có người được phân phối về quê nhà, còn có vài người được phân phối đến các huyện nhỏ xa xôi, đơn vị không tệ, nhưng đãi ngộ khác nhau như trời với đất.

Bà Bạch, Niệm Niệm và Minh Thư đến từ sớm, mặc quần áo xinh đẹp nhất, bà Bạch còn cố ý tha son môi, có thể thấy là coi trọng tới cỡ nào.

Cô không biết người đàn ông họ Kim kia có thân phận gì, nhưng tưởng tượng đến đôi mắt của anh ta, cô đã muốn duy trì khoảng cách với đối phương theo bản năng,

Trời quang mây tạnh, bầu trời trên xanh thẳm có nhiều đóa mây trắng, cây xanh thành bóng râm, thời tiết tốt đẹp làm cuộc chia ly bớt đau buồn.

Bạch Du ngẩn ra, xác định lại lần nữa: “Anh xác định mình không nhầm chứ? Tôi không quen đồng chí Kim mà anh đã nói.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôn Tường Vy vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng thời khắc quan trọng như vậy, đương nhiên là cô ấy phải xin nghỉ để tới, nhưng cô ta không định cho ba đứa nhỏ đi theo.

Các cặp đôi chia tay giống Trịnh Lanh Canh, trong mười đôi thì có chín đôi, bởi vì bị phân phối đến nơi khác, mọi người ở tỉnh cách xa nhau tỉnh, bên nhau khó khăn, cho nên không bằng lý trí một chút, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán.

Ký túc xá của Bạch Du ăn một bữa cơm chia tay ở ngoài, trên bàn cơm, Trịnh Lanh Canh ngày thường có tính cách hoạt bát nhất lại như biến thành miệng hồ lô, cả buổi tối không nói một câu, chỉ cúi đầu ăn.

TBC

Bạch Du không nghĩ tới tâm tư nho nhỏ của cô bé lại nhạy cảm và tinh tế như vậy: “Không phải không thích, chỉ là bèo nước gặp nhau, không thể nhận ơn của người khác.”

Đảo mắt đã tới ngày lễ tốt nghiệp

Bạch Du không để ý tới hành động có chút mê gái của người phục vụ, cô đã xác định người giúp các cô trả tiền là đạo diễn và người đàn ông kia.

Bạch Du lập tức nghĩ đến đôi mắt lạnh nhạt sâu thẳm vừa rồi: “Có phải anh ấy mặc một bộ tây trang màu xám bạc, đôi mắt phượng rất dài và nhỏ không?”

Nhưng Bạch Du vẫn từ chối như cũ.

***

Năm trước Mã Tái Nam đã cưới chồng, cô ấy gả cho em họ của Hạ Hải Sinh, Bạch Du còn có chút khiếp sợ khi vừa nghe tin tức, cô còn nghĩ rằng Mã Tái Nam và Hạ Hải Sinh sẽ ở bên nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Họ Kim rất ít nghe thấy ở trong nước.

Ai sẽ trả tiền thay các cô? (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi chị em Niệm Niệm và Minh Thư mặc váy đỏ, kiểu tóc, mang giày giống nhau, nếu hai người không có chiều cao khác biết thì người vừa nhìn còn nghĩ rằng đây là đôi chị em song sinh.

“Đái Lôi nói muốn chia tay với mình, huhuhu…”

Cô biết rõ bản thân đi con đường như thế nào, mặc kệ người khác thấy thế nào, nói như thế nào, cô đều sẽ tiếp tục không chùn.

Bữa ăn của các cô không rẻ, ba người dùng mười đồng, tương đương với nửa tháng tiền lương của công nhân bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những ngày qua, thường xuyên nhìn thấy người đỏ khóe mắt ở vườn trường, có vài người được phân phối tới nơi không lý tưởng mà bật khóc, có vài đôi người yêu bật khóc vì phải chia xa.

Sinh viên tốt nghiệp vào lần khôi phục thi Đại Học lần thứ nhất, không chỉ được trường coi trọng mà cả ngoại giới cũng rất coi trọng.

Không ít người cảm thấy tiếc nuối, có không ít người cảm thấy đầu cô bị vô nước, thế mà từ bỏ bát sắt chạy đi buôn bán, đây không phải ngốc là bị ngốc thì là gì?

Bốn năm nay, mọi người cùng ăn ở, cùng học một học kỳ và cùng mua vé xem phim điện ảnh, nghe Đặng Lệ Quân hát, lén lút đọc tiểu thuyết của Quỳnh Dao, so thành tích với nhau, từng có ghen ghét, từng có mâu thuẫn, nhưng phần nhiều vẫn là vui vẻ.

Cô gọi thêm hai phần bồ câu non nướng, bảo người phục vụ đóng gói giúp, chuẩn bị mang về, một phần cho bà nội, một phần cho nhà Tôn Tường Vy.

Niệm Niệm còn không kịp nói chuyện, Minh Thư đã gật đầu làm như có thật: “Mẹ từng nói “Tất cả những món quà do số phận ban tặng đều phải trả giá”, bữa cơm miễn phí là thứ đắt nhất.“

Các cô chung một ký túc xá, ngoài Cao Thắng Nam phải tiếp tục đào tạo sâu ra thì những người khác đều đã nhận được phân phối.

Niệm Niệm nghe vậy thì gật đầu thật mạnh: “Món cô làm là ngon nhất.”

Nếu bọn chúng đi theo, vậy có thể không phải tham gia lễ tốt nghiệp, mà là đánh du kích, cô ta không muốn mình mệt c·h·ế·t.

Sau khi cây đào bước thời kỳ nở rộ, cuối cùng đám Bạch Du cũng tốt nghiệp.

Niệm Niệm: “?”

Cơm nước xong, Bạch Du dẫn các cô bé đi thanh toán, ai ngờ lại được thông báo là đã có người trả tiền thay cho các cô rồi.

Giờ người học Đại Học Quốc Gia đã được phân phối, còn phân phối đến đâu, trước khi có kết quả không có ai biết.

Khi các cô bé nuốt nước miếng lần thứ N, cuối cùng Bạch Du cũng không thể giả vờ nổi nữa, cô xé thịt bồ câu non đặt vào dĩa của hai cô bé: “Ăn đi, các con nói muốn tới trải nghiệm, giờ đã để các con trải nghiệm rồi, các con cảm thấy món Tây ngon hay món Trung ngon?”

Có rất nhiều người cảm thấy cô làm như vậy rất đáng tiếc, thành tích của cô rất xuất sắc, thậm chí cả Bộ Ngoại Giao cũng lên tiếng, nếu cô đồng ý thì có thể được phân phối tới đó..

Bạch Du vốn định trả tiền cho đối phương, nhưng nghe vậy thì chỉ có thể từ bỏ.

Người phục vụ lắc đầu: “Bọn họ đã đi được mười tới phút rồi.”

Đương nhiên Bạch Du là ngoại lệ, cô từ bỏ phân phối, lựa chọn gây dựng sự nghiệp của mình.

“Vị đồng chí Kim kia, còn có người đi chung với anh, giờ bọn họ còn trong quán không?”

Mọi người nghe được lời này, khá bất ngờ và cũng không bất ngờ.

Người phục vụ nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo của Bạch Du: “Không nhầm đâu ạ, anh ấy nói mình nhận tranh của cháu gái cô nên đây là phí cảm ơn.”

Tranh?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 773: Chương 773