Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 824: Chương 824
Đại Đầu Bưu bị lôi dậy khỏi mặt đất với vầng trán sưng vù, anh ta sợ hãi liếc nhìn Giang Lâm, dường như người phía sau nhận ra ánh mắt của anh ta nên đã ngẩng đầu nhìn anh ta.
Thực ra cô ta không hề yêu Cảnh Dương nhưng theo cô ta thấy, Cảnh Dương là thứ thuộc về cô ta - Tần Tâm Hủy, cô ta không cho phép thứ thuộc về mình đối xử tốt với Bạch Du!
Động tác này của cô không thoát khỏi mắt Cảnh Dương, anh ta nhếch mép cười, vừa cười vừa nói: "Sợ rồi sao? Chẳng phải cô nên vui mừng sao? Mất đi con đ**m Tần Tâm Hủy này thì cô cũng đỡ khổ hơn không phải sao?"
Nhưng Cảnh Dương lại giơ chân bước về phía cô, giơ ngón tay đẫm m.á.u ấn lên đôi môi nứt nẻ của cô: "Tôi khuyên cô nên tiết kiệm sức lực để đối phó với ngài Kim, đợi khi cơn bão dừng, anh ta sẽ đến."
Tần Tâm Hủy cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị đá vỡ, đau đến nỗi ngũ quan méo mó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô ta vừa lùi về sau vừa cầu xin: "Tôi sai rồi, xin lỗi, tôi..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhìn gì mà nhìn, đi nhanh lên!"
Cảnh Dương cười như không cười, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống như sứ giả địa ngục, anh ta nhẹ nhàng nói ra hai chữ: "Muộn rồi."
Đại Đầu Bưu nuốt nốt miếng bánh nhân hẹ cuối cùng, tiếng bước chân nặng nề vang vọng trong ngõ nhỏ.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn lao tới, đè anh ta ngã xuống đất làm đầu đập xuống đất khiến anh ta choáng váng một trận.
Nói xong, anh ta quay người bước ra ngoài.
Anh ta không thể nghi thần nghi quỷ, không ai biết mình trốn đến nơi này nên mình an toàn rồi.
Những việc này họ sẽ làm, chỉ là bây giờ anh ấy khá lo lắng cho tình trạng của Giang Lâm.
Bạch Du nghe thấy tiếng hét chói tai của Tần Tâm Hủy từ phía đối diện, cô nhắm mắt lại, ép mình tập trung vào sợi dây thừng và vai.
Đúng vậy, chính là cảm giác này.
Một tiếng "chát".
Bạch Du: "Cảnh Dương, tôi có thể coi như không nhìn thấy gì, đợi ra ngoài, chắc chắn tôi sẽ giúp anh g.i.ế.c c.h.ế.t tên ngài Kim b**n th** kia, anh thả tôi đi."
Chỉ cần cô ta có điểm yếu của anh ta trong tay thì anh ta sẽ phải đối xử tốt với cô ta cả đời.
Anh ta nói nhẹ nhàng như thể đang nói về cái c.h.ế.t của một con kiến, chứ không phải một mạng sống của một con người.
Giống như nhịp tim của anh ta, anh ta không thể không quay đầu nhìn lại.
Bạch Du giật mình, cổ họng hơi khô.
Nhưng quá khó khăn, làn da bị mài mòn như bị d.a.o nhọn cứa vào, đau đớn thấu tim.
Luôn cảm thấy có thứ gì đó đang đuổi theo mình, nhịp tim của Đại Đầu Bưu lại tăng vọt.
*** (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, ngày càng gần.
C·h·ế·t tiệt.
Cảnh Dương đeo găng tay, anh ta túm lấy bảy tấc của con rắn cạp nong bước đến trước mặt Tần Tâm Hủy, nhìn vào mắt cô ta, sự căm hận sôi sục cuộn trào sắp bùng nổ: "Có điểm yếu của tôi đúng không? Muốn tôi cả đời làm con ch.ó cho cô?"
Nhưng Cảnh Dương đã nổi điên, trực tiếp nâng Tần Tâm Hủy lên rồi ném vào căn phòng đối diện, sau đó anh ta quay lại, xách cái lồng sắt sang đó.
Những năm ở nông trường, Tần Tâm Hủy không chỉ học bơi mà còn học được cách chửi bậy.
Thấy Đại Đầu Bưu đứng ngây ra không nhúc nhích, một công an dùng sức kéo.
Chương 824: Chương 824
Lúc cô ta cùng quẫn nhất thì cô ta đã gặp ngài Kim.
Cảnh Dương đứng đó, cứ như vậy nhìn cô.
Nghe Giang Lâm nói vậy, Nguy Hán Nghị thở phào nhẹ nhõm, sau đó gọi những anh em khác đến đưa Đại Đầu Bưu về đồn.
Bạch Du nghĩ đến một khả năng, nuốt nước bọt, cô hỏi: "Tần Tâm Hủy đâu?"
Chính anh ta cũng không muốn làm như vậy nhưng nếu anh ta không làm như vậy thì người đàn ông kia sẽ chặt ngón tay và của quý của mình.
Anh ta vô thức tăng tốc, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi Đại Đầu Bưu bị áp giải đi, Nguy Hán Nghị nhìn Giang Lâm với vẻ mặt mệt mỏi: "Giao người cho tôi, cậu về nghỉ ngơi đi, dù chỉ chợp mắt một chút cũng được, tôi đảm bảo sẽ bắt thằng nhãi ranh này khai ra hết!"
Anh ấy biết rằng khi bộ đội làm nhiệm vụ thường phải thức trắng đêm rất vất vả, Giang Lâm như vậy rõ ràng là vừa hoàn thành nhiệm vụ đã vội vã đến đây, sau khi biết được tung tích của Đại Đầu Bưu, anh lại lập tức hành động với họ.
Sau khi ra ngoài, cô ta không một xu dính túi, chỉ có thể ăn trộm và ngủ với đàn ông để kiếm tiền, rồi cô ta cầm số tiền kiếm được đến Thâm Quyến và thành phố Quảng để tìm Giang Khải nhưng không có một chút tin tức nào.
Nhưng cô ta không biết rằng, chính câu nói này đã khiến cô ta mất mạng.
Bây giờ Đại Đầu Bưu đã bị bắt, anh ấy hy vọng Giang Lâm có thể về nghỉ ngơi một chút, nếu không anh ấy thực sự lo Giang Lâm sẽ không chịu nổi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa rồi Tần Tâm Hủy còn vênh váo đứng trước mặt cô, chỉ trong chớp mắt cô ta đã c·h·ế·t.
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", ổ khóa của lồng sắt được mở ra.
Phía đối diện không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Cảnh Dương nhìn cô, đôi môi mỏng mấp máy: "C·h·ế·t rồi."
Hai kiếp cô đều rất ghét Tần Tâm Hủy, kiếp trước cô ta cướp đi mọi thứ của cô, kiếp này Tần Tâm Hủy chẳng có gì nhưng cô không ngờ cô ta lại c.h.ế.t như vậy, còn c.h.ế.t ngay trước mặt cô.
Cánh cửa sắt đóng lại, căn phòng lại tối đen như mực.
Hơn nữa, gia cảnh và gia thế của nhà họ Cảnh đều rất tốt, nếu cô ta muốn tìm một người để kết hôn thì Cảnh Dương là đối tượng tốt nhất.
Không có ai.
Sau khi ngài Kim biết cô ta quen Bạch Du thì lập tức đưa cô ta đến Hồng Kông rồi bảo người phẫu thuật thẩm mỹ cho cô ta ở đó, vì không để Bạch Du nhận ra giọng nói của mình, cô ta đã dùng biện pháp cực đoan để làm khàn giọng mình và tất cả những điều này, chính là vì ngày hôm nay.
Cảnh Dương tát một cái vào mặt Tần Tâm Hủy, lực rất mạnh, trực tiếp làm cô ta ngã lăn ra đất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con rắn cạp nong thè lưỡi, lắc lư trước mặt Tần Tâm Hủy khiến cô ta sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, điên cuồng lắc đầu: "Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên đe dọa anh, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi ra ngoài sẽ đốt hết những thứ đó!"
Anh ta không muốn c·h·ế·t.
Một học việc họ Trần khai rằng, tối hôm đó bạn của anh ta đã đến tìm anh ta, vì sợ phải chịu trách nhiệm nên lúc đầu anh ta không dám nói, còn người bạn đó chính là Đại Đầu Bưu vừa bị áp giải đi.
Trước đây Giang Lâm đã mất bao lâu để tháo khớp vai của mình, cô có thể làm được không?
Bếp của nhà khách có tổng cộng ba người, một đầu bếp chính, hai học việc, ban đầu cả ba đều nói rằng mình không biết chuyện gì đã xảy ra vào tối hôm đó và cả ba đều uống nước có thuốc mê, chỉ là sau khi họ thay phiên nhau tra hỏi, dù là cái miệng cứng đến mấy cũng có thể bị moi ra.
Nói xong, anh ta ném con rắn cạp nong trong tay vào người Tần Tâm Hủy.
Rõ ràng Đại Đầu Bưu chính là người bỏ thuốc mê vào nước, chỉ là không biết kẻ đứng sau anh ta là ai, còn phải về thẩm vấn mới biết được.
"Thình!Thình!"
TBC
Người đàn ông vặn hai tay anh ta ra sau lưng, giọng nói lạnh lùng trầm thấp: "Bắt được rồi."
Một cái, hai cái, ba cái...
"Giang Lâm, bắt được người chưa?"
Bạch Du tưởng anh ta bị mình thuyết phục, định nói thêm vài lời.
Nhưng cô chưa kịp trả lời thì Cảnh Dương đã quay lại, anh ta vẫn xách cái lồng sắt trên tay, con rắn cạp nong đã bị bắt trở lại.
Ngay sau đó, có thêm một số tiếng bước chân chạy về phía này, có người thở hổn hển hỏi…
Quanh mắt anh cũng có một quầng thâm, dưới mắt còn đầy tơ máu.
Cô vẫn phải dựa vào chính mình.
Chính là ánh mắt này vừa rồi đuổi theo anh ta khiến anh ta đứng ngồi không yên.
Trước đó anh ấy gọi điện đến đảo Quỳnh Châu nhưng được thông báo rằng Giang Lâm đã đi làm nhiệm vụ, anh ấy tưởng Giang Lâm không thể đến, ai ngờ bốn mươi tám giờ sau thì anh ấy lại nhìn thấy một Giang Lâm mặt mày hốc hác, gầy gò xanh xao.
Chỉ một cái liếc mắt của anh, Đại Đầu Bưu đã cảm thấy như mình bị một con thú dữ nhắm vào.
Ngài Kim là một kẻ b**n th**, Cảnh Dương cũng chẳng phải thứ tốt lành gì.
Nhưng ngay sau đó!
Tần Tâm Hủy ngã bịch xuống đất, vừa đau vừa tức, ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương: "Mày là đồ c·h·ó c·h·ế·t, mày dám đánh tao? Tao thấy mày chán sống rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
