Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 849: Chương 849
Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết đỡ nhau lên bờ, tiếp đó từng bước một leo lên theo nấc thang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bà muốn an ủi nhưng lại không biết phải an ủi như thế nào.
Lâm Hướng Tuyết lại thở dài, một hồi lâu mới nói: "Cậu yên tâm, tớ sẽ không nghĩ như vậy, tớ chỉ muốn nghĩ thế thôi, cơ thể cũng không cho phép."
Bà ấy đưa tay sờ lá thư mà mình để trong túi, trong lòng thực ra đã có câu trả lời.
Đợi đến khi Bạch Du đến bệnh viện, Lâm Hướng Tuyết đã tỉnh lại.
Chỉ nghĩ thôi bà ấy đã không chịu nổi, ngày đó anh ấy đã vượt qua như thế nào?
Trước khi làm việc này, Lâm Hướng Tuyết đã bàn bạc với con gái, đồng thời cũng kể cho con gái nghe về Cát Đại Xuyên.
Một giờ sau, thuyền đánh cá đã cặp bờ.
Khoảng thời gian gần đây, anh thường mơ thấy kiếp trước của anh là một con mèo được em cứu, là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, anh không tin chuyện kiếp trước kiếp sau này nhưng liên quan với em thì anh lập tức trở nên không lý trí, thậm chí anh còn hy vọng đó chính là kiếp trước của anh, như vậy chúng ta sẽ có sự ràng buộc.
Cát Đại Xuyên (ký)"
Nhân viên phục vụ lắc đầu: "Chắc là bà chưa xem hết Liên Hoàn Họa này nhỉ, người anh hùng này đã hy sinh vào năm 78, lúc đó hy sinh rất thảm, nghe bà nội tôi kể lại, năm đó rất nhiều người biết chuyện đều khóc... Khách... Khách..."
Tối nay đêm ba mươi, chúc em năm tháng bình an, năm tháng nhớ nhung, bình an hạnh phúc.
Lâm Hướng Tuyết giơ Liên Hoàn Họa trên tay lên, giọng run rẩy nói: "Người anh hùng trong truyện tranh này, anh ấy... Anh ấy còn sống không?"
Cô ấy còn chưa nói hết câu thì thấy người phụ nữ trước mặt trợn mắt, thân thể mềm nhũn ngã xuống, suýt chút nữa làm cô ấy sợ đến phát bệnh tim, cô ấy đỡ người phụ nữ dậy, còn liên tục gọi những đồng nghiệp khác đến.
"Bảo bối, số tiền này là mẹ để lại cho con làm vốn liếng, con cũng đừng nói với chồng con, Lâm Uy là một đứa trẻ tốt nhưng lòng người là thứ dễ thay đổi nhất, lỡ như một ngày nào đó nó phụ con, số tiền này sẽ là tiền cứu mạng của con, mẹ không thể ở bên con cả đời..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tuyết:
Lính cần vụ đi theo họ giới thiệu: "Đảo Khai Vân của bây giờ so với trước đã tốt hơn nhiều rồi, trước đây nơi này chẳng có gì, vừa mở mắt ra, ngoài biển vẫn là biển, trên đảo ngoài chuột và rắn thì chẳng có gì cả."
Lâm Hướng Tuyết không thể làm gì khác hơn ngoài việc vội vàng dừng lại trấn an con gái.
Bạch Du muốn nói đợi thêm một chút, đợi bà ấy khỏe hơn, đợi thời tiết tốt hơn nhưng nhìn vào ánh mắt Lâm Hướng Tuyết, cuối cùng bà cũng gật đầu, nói: "Được, tớ đi với cậu."
Bạch Du cũng đỏ hoe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hướng Tuyết.
Nếu như là hồi còn trẻ, chắc chắn bà ấy sẽ day dứt đau khổ rất lâu, bây giờ vẫn sẽ day dứt và tiếc nuối nhưng bà ấy sẽ học cách tự thuyết phục mình buông bỏ.
Lâm Hướng Tuyết đi qua từng tấc đất trên đảo, v**t v* từng bức tường, cuối cùng bà ấy đến bên vách đá, nhắm mắt lại, tưởng tượng cảnh một mình Cát Dại Xuyên mang theo hành lý đến nơi này, bên ngoài gió lớn gào thét, sóng biển đập vào đá ngầm, xung quanh không có lấy một người để nói chuyện, cô đơn và tuyệt vọng ập đến.
Đêm đó, Lâm Hướng Tuyết mơ thấy Cát Dại Xuyên, anh ấy vẫn là dáng vẻ trẻ trung ngày nào, còn bà ấy đã là một bà lão già nua, trong mơ anh ấy nhìn bà ấy, liên tục hỏi tại sao bà ấy không đến thăm anh ấy.
Câu nói kế tiếp đã bị tiếng khóc của Lâm Bảo Lâm cắt ngang: "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, mẹ như vậy cứ như đang vĩnh biệt con hu hu..."
Hôm sau, Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết ngồi lên một chiếc thuyền ddanhss cá tới đảo Khai Vân.
Bạch Du đương nhiên ủng hộ: "Tớ quyên góp chung với cậu."
Lâm Hướng Tuyết nhìn hòn đảo xa lạ dưới chân, xung quanh vẫn là đá tai mèo, bậc thang dưới chân gồ ghề, xung quanh thỉnh thoảng có thể thấy một vài cây xanh nhưng nhìn chung còn rất hoang vu, thế này đã là sau khi cải tạo, vậy thì mấy chục năm trước, chẳng phải còn hoang vu hơn sao?
Bởi vì trông nó giống như bị nước mắt làm ướt hơn.
Bạch Du đi đến bên để đứng cạnh bà ấy: "Đùng nghĩ như vậy, đời người không có nếu như, ai cũng không ngờ tới chuyện Đại Xuyên, cậu đừng ôm trách nhiệm vào người mình, đây không phải là lỗi của cậu."
TBC (đọc tại Qidian-VP.com)
Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, một giọt, hai giọt, làm ướt cả giấy thư, những dòng chữ trên đó cũng trở nên mờ hơn.
Lâm Hướng Tuyết nhìn ra biển lớn mênh mông, đột nhiên thở dài: "Bạch Du, cậu nói xem, nếu như lúc đầu tớ kiên trì thì anh ấy sẽ không c.h.ế.t đúng không?"
Bạch Du suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Có, anh ấy viết cho cậu rất nhiều thư nhưng có lẽ anh ấy đã đoán trước mình không thể sống sót nên đã đốt hết thư, nhưng có một lá kẹp trong lớp lót ga giường được Giang Lâm nhặt được, lá thư này vẫn luôn được tớ cất giữ, vốn dĩ tớ định sẽ mang theo nó xuống quan tài, không ngờ cậu vẫn biết được."
Không biết là do thời gian đã lâu hay là giấy thư từng bị nước làm ướt, có vài chữ trông rất mờ, xung quanh còn loang lổ những vệt nước, Lâm Hướng Tuyết muốn tự thuyết phục rằng đó là do nước làm nhưng bà ấy không thể tự thuyết phục được mình...
(Anh lại nói bậy nói bạ, hôm nay giao thừa nên anh uống hai ly rượu, chỉ hai ly bởi vì anh còn phải giữ đảo.)
Bạch Du lại đến bệnh viện, Lâm Hướng Tuyết đã mặc quần áo chỉnh tề, sắc mặt tuy có hơi tái nhợt nhưng tinh thần trông khá hơn hôm qua, bà ấy nhìn Bạch Du nói: "Tớ muốn tới đảo Khai Vân nhìn một chút."
Hôm nay là ngày 6 tháng 2 năm 1978, đêm ba mươi, ngày cả nước đoàn tụ nhưng một mình anh ở hòn đảo cô đơn này ngóng về hướng Thủ đô, tưởng tượng ra dáng vẻ của em (anh không nên nghĩ như vậy!)
Lại một lần nữa trôi qua mấy năm.
Tuổi già cũng có cái lợi, đó là mọi chuyện đều nhìn thoáng ra.
Sau khi tỉnh dậy, gối đã lại ướt đẫm nước mắt.
Ngôn ngữ vào giờ phút này, trở nên thật nhợt nhạt.
Bà ấy dựa vào gối, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đờ đẫn không biết đang nhìn gì, Bạch Du đi đến gần, mới thấy Lâm Hướng Tuyết đang cầm trên tay Liên Hoàn Họa [Anh Hùng Của Đảo Biệt Lập].
Gió biển thổi tới, mang theo mùi tanh của nước biển.
Nghe đến câu cuối cùng, nhãn cầu của Lâm Hướng Tuyết cuối cùng cũng chuyển động, miệng mấp máy hồi lâu, mới phát ra tiếng: "Anh ấy… Vẫn giữ lại thứ gì sao?"
Nói rồi, bà lấy lá thư từ trong túi xách ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Muốn đến đảo Khai Vân phải xin phép, không phải muốn đi là đi được, may là với thân phận địa vị của hai người hiện tại, việc này vẫn có thể làm được.
Chương 849: Chương 849
Lời nói này khiến cả hai đều bật cười.
Khi Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết gặp lại nhau, Lâm Hướng Tuyết đã nằm trên giường bệnh, trở thành một bà lão gầy gò.
Lâm Hướng Tuyết nhìn phong thư đã ố vàng, mắt cay xè khó chịu, bà ấy nhận lấy lá thư, hít một hơi thật sâu rồi mới lấy lá thư bên trong ra.
Bà bước tới ngồi xuống bên giường, nắm tay Lâm Hướng Tuyết nói: "Giận quá hại thân, chúng ta đều đã ở cái tuổi này rồi, mọi chuyện phải học cách nhìn thoáng ra, còn chuyện năm xưa tại sao không nói cho cậu biết, là di nguyện mà Đại Xuyên để lại."
Lúc này, hốc mắt bà ấy lại ướt đẫm.
Bà ấy dự định chia tài sản của mình thành ba phần, một phần cho con gái, một phần để dưỡng già, phần cuối cùng bà ấy sẽ quyên góp toàn bộ cho đảo Khai Vân.
Lâm Hướng Tuyết lại lắc đầu: "Không cần, mặc dù tiền của tớ không bằng cậu nhưng tớ cũng là một phú bà đấy."
Trở về khách sạn, Lâm Hướng Tuyết đã đưa ra một quyết định…
Có lẽ ban đầu Bạch Du không nói cho bà ấy biết là đúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lâm Bảo Lâm được bà ấy giáo d·ụ·c rất tốt, hơn nữa từ nhỏ cô ấy đã là một đứa trẻ tình cảm và lương thiện, sau khi biết chuyện Cát Đại Xuyên, cô ấy vừa rơi nước mắt vừa nói sẽ quyên góp một phần ba tài sản của mình.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.