Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 857: Chương 857
Vừa đi vào đại viện quân đội, Giang Lâm đã cảm thấy không đúng lắm, pháo hoa trên bầu trời đột nhiên biến mất, xung quanh cũng không có tiếng người hò reo, đến một chút thứ liên quan đến Olympic cũng không có.
Mười lăm phút sau, điện thoại của bà rung lên, bà lấy điện thoại từ trong túi ra.
Đây là lần đầu tiên trong nước tổ chức Thế vận hội Olympic, mức độ ăn mừng không cần nói cũng biết, khắp nơi trên phố lớn ngõ nhỏ đều là đồ vật liên quan đến Olympic, đêm nay lại càng đông vui hơn. Cho dù người không mua được vé cũng nô nức ra ngoài ngắm pháo hoa, cùng nhau chúc mừng khai mạc Olympic, đường sá chật kín người đến xe cũng không đi nổi.
Có một người cha ruột như thế này cũng thật xui xẻo.
Hai bên má của Bạch Du đều dán một lá cờ đỏ, hai tay cầm hai lá cờ đỏ, người đã hơn năm mươi tuổi nhưng còn phấn khích hơn cô con gái ngồi bên cạnh: "Nghi thức khai mạc sắp bắt đầu rồi, sao con còn xem điện thoại, mau cất điện thoại vào đi, này!”
Nhưng thật ra vẫn có manh mối.
Ông có phong thái hệt như một cán bộ nghiêm túc vậy, ăn nói lịch sự và rất tiết kiệm. Đương nhiên, ông chỉ yêu cầu bản thân tiết kiệm, còn Bạch Du mua thứ gì xưa nay ông chưa từng nói lời nào.
Trước khi bà bị bệnh, tính tình của Minh Thư giống như nắng gắt, hoạt bát và tràn đầy năng lượng. Lúc nghịch ngợm thì không ai bằng, luôn có thể khiến người khác dở khóc dở cười. Bởi vì từ nhỏ cô đã có tài năng hơn người, khi đó cô có rất nhiều ước mơ, khi thì muốn làm nhà toán học, khi thì nhà vật lý học, có lúc lại muốn làm diễn viên. Nhưng từ khi cô bị bệnh, cô như trưởng thành chỉ sau một đêm.
Minh Thư đáp lời, cô ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua xung quanh mẹ mình, xem thử bà có bị người ta chen lấn hay giẫm lên không.
Đương nhiên Giang Lâm sẽ không nuông chiều ông ta, muốn dưỡng già thì đến viện dưỡng lão, muốn cưới giúp việc thì cũng được nhưng phải vạch rõ tài sản trước hôn nhân. Nhà để lại cho mẹ con Giang Hựu Hàm, những thứ khác phải chia đôi, không đợi Giang Khải Bang phản đối, giúp việc đã chạy mất.
Mặc dù Giang Lâm đã được nhận làm con thừa tự nhưng nếu thật sự không quan tâm, người ngoài chắc chắn sẽ nói ông quá tuyệt tình, dư luận sẽ gây bất lợi cho ông. Bởi vậy dù Giang Lâm có đi cho có thì cũng phải qua đó một chuyến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà bây giờ Minh Thư đã trở thành một Giang Lâm thứ hai. Có đôi khi hai cha con đứng cạnh nhau với gương mặt nghiêm túc, trông hai người giống như búp bê Matryoshka khác giới tính vậy, bà nhìn thấy mà cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Đương nhiên Bạch Du sẽ không cảm thông cho bà ta, kẻ độc ác như bà ta phải tự chịu hậu quả thôi.
"Vâng.” Minh Thư lại lại tiếng, ánh mắt vẫn tập trung vào điện thoại, ngón tay nhanh chóng bấm chữ trên chiếc Nokia N96.
Cô cất hết tất cả đồ chơi, cất các ước mơ lẫn đồ chơi vào trong một cái rương, từ đây một lòng muốn làm bác sĩ xuất sắc.
Bạch Du nhìn cô con gái còn cao hơn cả mình, trong lòng bùi ngùi mãi không thôi. Chẳng biết từ khi nào cô nhóc đã từng coi trời bằng vung, thích cười thích quậy bắt đầu biến thành dáng vẻ ít nói ít cười như bây giờ.
"Vâng, đợi con xem tin tức một chút đã.”
Tám giờ tối, nghi thức khai mạc Olympic chính thức bắt đầu.
Kể từ khi ông cụ Giang qua đời, ông ta lập tức ra vẻ trên núi không có hổ thì con khỉ trở thành vua. Thỉnh thoảng ông ta sẽ tìm thứ gì đó để làm, lúc thì đòi Giang Lâm quay về thủ đô chăm ông ta, lúc thì đòi cưới giúp việc, lúc lại chỗ này đau, chỗ kia nhức. Dù sao thì cũng trông như một đứa trẻ lớn tuổi thiếu tình thương, lúc nào cũng cần người khác chăm lo.
Chương 857: Chương 857 (đọc tại Qidian-VP.com)
Đúng lúc này, phía sau ông lóe lên tia sáng nhàn nhạt rồi biến mất trong chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên trong nước tổ chức thế vận hội Olympic, vé vào sân vận động Tổ Chim vô cùng hiếm có khó tìm, rất nhiều người trời còn chưa sáng đã đến xếp hàng, chen lấn rất lâu mới mua được vé.
Bà rất kiêu ngạo về những thành tựu của con gái nhưng cùng lúc đó, có đôi khi bà vẫn không nhịn được nghĩ, nếu như lúc trước bà không bị bệnh, có phải con gái có thể vô tư hơn một chút không?
Đơn vị của Giang Lâm cho ông hai vé, muốn nhiều hơn cũng không có nhưng bọn họ không cần lo về vé cho Minh Thư, Tập Lục Thừa đã chuẩn bị sẵn. Chỉ là Giang Lâm có việc đột xuất, Tập Lục Thừa lại phải ở nhà chăm cặp sinh đôi, cuối cùng chỉ có hai mẹ con bà và Minh Thư tới.
Bạch Du trả lời "được” với Giang Lâm sau đó chụp mấy tấm ảnh rồi gửi qua MMS.
Về phần dòng ba của nhà họ Giang, Lâu Tú Anh bị liệt mười năm, cuối cùng không qua khỏi vì bị cảm lạnh. Không thể không nói, Lâu Tú Anh thật sự rất sợ c·h·ế·t, ý chí muốn sống vô cùng mãnh liệt. Dù cả người đã bị liệt và chỉ có đôi mắt là cử động được nhưng bà ta vẫn không muốn c·h·ế·t.
Nhắc đến mấy dòng nhà họ Giang, Giang Vũ giống như kiếp trước, ông ta bỏ chính trị đi theo đường kinh doanh, chỉ là không biết gặp vấn đề chỗ nào, mặc dù kiếp này ông ta vẫn kiếm được kha khá nhưng không trở thành người giàu nhất. Thêm nữa là ông ta đã ly hôn với người vợ đầu, nguyên nhân ly hôn rất nực cười. Ông ta gặp người vợ ở kiếp trước là Trần Doanh, hai người như cỏ khô gặp lửa, yêu nhau vô cùng mãnh liệt, Giang Vũ vì được ở bên Trần Doanh mà chia hơn nửa tài sản của mình cho vợ cũ.
Là tin nhắn của Giang Lâm, trên đó ghi rằng: "Hựu Hàm nói bệnh tim của cha em ấy tái phát nên bảo anh sang đó một chuyến.”
Mặc dù là thế thì Bạch Du vẫn rất khinh thường ông ta, cũng may năm đó bà không chọn đối phương, nếu không bây giờ người bị vứt bỏ sẽ là bà.
Tuổi tác càng lúc càng lớn, cô cảm thấy cô và mẹ đã đảo vị trí cho nhau, trước kia là mẹ cô chăm cô từng li từng tí, bây giờ đến cô chăm mẹ mọi lúc mọi nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên, khi Giang Lâm nhận được MMS, ông cười bất lực nhưng đây là ảnh vợ gửi, dù ông cảm thấy hơi phí tiền nhưng cũng không nói gì.
Bạch Du nhìn ra đằng sau, người phía sau rất nhiều, trừ người ra thì vẫn là người, bà thở dài: "Nhìn tình hình này, chắc cha của con không tới kịp đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngày 8 tháng 8 năm 2008, thủ đô.
Sân vận động Tổ Chim, nơi có sức chứa hơn 90000 người, lúc này đã chật kín chỗ ngồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một quả pháo hoa hình hoa mẫu đơn đột nhiên nổ tung trên bầu trời, chiếu sáng bầu trời đêm với nhiều màu sắc rực rỡ.
TBC
Về phần Giang Hựu Hàm, từ sau khi Lương Thiên Vũ bị b.ắ.n c·h·ế·t, bà ta dẫn theo con gái Ninh Ninh về thủ đô, sau đó bắt đầu lại từ đầu. Bà ta cầu xin ông cụ tìm cho một công việc trong đơn vị, công việc ổn định và khá nhàn, tiện cho bà ta chăm sóc con gái. Sau này bà ta được người ta giới thiệu cho một người đàn ông đã ly hôn và mang theo con nhỏ, sau khi hai người kết hôn thì sống với nhau cũng không tệ.
Giang Lâm ngẩng đầu nhìn pháo hoa, sau đó thả điện thoại vào túi rồi đi vào cổng đại viện.
Thời này điện thoại đã có chức năng MMS nhưng phí hơi đắt, mỗi tấm ảnh mất 1,5 đồng, Bạch Du gửi 4 tấm ảnh tốn mất 6 đồng. Bà có thể tưởng tượng ra sau khi Giang Lâm nhìn thấy thì sẽ bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên mạng có câu nói như thế này: "Không phải người già trở nên xấu xa mà là người xấu xa đã già đi.” Câu nói này vô cùng thích hợp với Giang Khải Bang.
Chưa kể Giang Khải Bang đã lớn tuổi, tình tình còn kỳ quái khó hầu hạ, nếu không phải nhắm vào căn nhà thì người có mắt nào lại thích ông ta. Chẳng lẽ thích tuổi tác, thích ông ta ở bẩn, thích tính tình thất thường của ông ta chắc?
Chắc chắn Giang Hựu Hàm không phải là tre xấu mọc ra măng tốt nhưng sau chuyện của Lương Thiên Vũ, bà ta có thể biết lạc đường mà quay đầu, với điểm ấy đã khiến bà phải lau mắt mà nhìn.
Nhìn thấy tin nhắn này, Bạch Du thở dài trong lòng.
Cô cũng đã thật sự làm được, mới qua tuổi xây dựng sự nghiệp nhưng cô đã là giáo sư, thiếu tướng và giám đốc Sở nghiên cứu, là một nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực y học.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.