Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 859: Chương 859
Thấy cô gái nhỏ do dự, Giang Lâm lấy con hổ bông kia ra: "Nếu như cháu đồng ý để chú đưa cháu về nhà, những món đồ ăn vặt này và cả chú hổ bông này, chú sẽ tặng cho cháu hết.”
Tiểu Bạch Du nhìn người chú trước mặt, cô bé muốn nói mẹ của mình sẽ không nghe lời người ngoài nhưng nghĩ tới lúc nãy chú cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, mà chú cũng rất giỏi, còn biết cô bé thích ăn socola. Có lẽ mẹ sẽ thật sự nghe lời chú, sau này sẽ không đánh cô bé nữa nhỉ?
Cô bé giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của mẹ, đi vòng qua người bà ta rồi dẫn đường.
Tiểu Bạch Du l.i.ế.m khóe miệng: "Sau này cháu còn được gặp chú nữa không?”
Chương 859: Chương 859
Nói xong ông chuẩn bị đi, lúc ông xoay người thì ống quần bị cô gái nhỏ tóm lấy.
Giang Lâm gật đầu: "Được, chúng ta sẽ gặp lại.”
Chú hổ bông kia rất lớn, Tiểu Bạch Du phải dùng hai tay mới miễn cưỡng ôm được, nhưng hiển nhiên là cô bé rất thích chú hổ bông này, hai tay nhỏ siết rất chặt.
Những chuyện trước kia Tần Chính Nhân đã cố nhịn nhưng lúc này nghe nói như thế, bà ta cũng không nhịn được nữa: "Khoan đã, đồng ý này, rốt cuộc ngài là ai? Cho dù ngài là lãnh đạo thì cũng không thể khoa tay múa chân trong nhà người khác chứ nhỉ?”
Nếu như là người khác dám không hỏi han gì đã xông vào thì Tần Chính Nhân đã la toán lên nhưng người trước mặt có vẻ là lãnh đạo, hơn nữa còn là một vị lãnh đạo rất ghê gớm, điều này khiến bà ta không dám làm to chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông đi tới cửa, Bạch Gia Dương là người đầu tiên thấy hai người: "Em gái, em về rồi!”
Tiểu Bạch Du lập tức gật đầu: "Có ạ, ở bên trong.”
Sắc mặt của Tần Chính Nhân đã trắng bệch: “...”
Ông quay người lại, cúi đầu nhìn vẻ mặt chờ mong của cô gái nhỏ, dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa sao?”
Ra ngoài sân, Giang Lâm lạnh mặt nhìn bà ta: "Tôi gọi cô ra ngoài là vì muốn nói một chuyện với cô, đó là sau này cô hãy đối xử với Bạch Du, con gái mình tốt một chút.”
Người ông nhìn thấy là Bạch Du ba tuổi rưỡi.
Giữa biển người đông đúc nhưng chỉ cần liếc mắt là Bạch Du đã nhận ra ông trong đám người.
Chờ đến khi ông đi ra khỏi sân nhà họ Bạch, bầu trời lại đột nhiên có pháo hoa.
Giang Lâm nhìn hai bàn tay trống trơn của mình, khóe môi lại cong lên.
Giang Lâm: "Tôi sẽ để mắt tới cô, nếu như sau này cô còn dám ngược đãi Bạch Du, tôi sẽ công bố hết tất cả chuyện xấu của cô ra ngoài, đến lúc đó dẫn đến hậu quả gì, tôi nghĩ cô rõ ràng hơn bất kỳ ai.”
Lúc ra khỏi phòng, Giang Lâm đứng ở cửa nói với Tần Chính Nhân: "Cô ra đây một chút.”
Ông để hết đồ ăn vặt vào trong căn phòng nhỏ, sau đó xoa đầu Tiểu Bạch Du: "Chú phải đi rồi, nhớ những gì cháu đồng ý với chú lúc nãy nhé.”
Giang Lâm khựng lại, sau đó gật đầu: "Còn chứ.”
Như cảm nhận được bà đang nhìn, Giang Lâm ngẩng đầu nhìn sáng.
Giang Lâm xoa đầu cô bé, sau đó nhét hổ bông vào lòng cô: "Bây giờ nó là của cháu, sau này chị họ của cháu cũng không dám lấy đồ của cháu nữa đâu.”
Tần Chính Nhân bối rối trước thái độ đảo khách thành chủ của Giang Lâm, bà ta ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại: “Đồng chí này, mặc dù tôi rất cảm ơn vì ngài đã đưa con gái của tôi về nhưng không được người khác đồng ý đã đi vào nhà, cái này không tốt lắm nhỉ?”
Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung. Mắt ông sáng ngời, sải bước đi về phía Bạch Du.
Đồng thời thứ đã mất đi bao gồm đồ ăn và hổ bông trong tay ông.
Nói xong, Giang Lâm nhìn vào căn phòng đó lần cuối, sau đó xoay người rời đi.
Bạch Gia Dương biết em gái bỏ nhà đi, anh ấy muốn đi tìm nhưng mẹ lại không cho đi, còn nói nếu Bạch Gia Dương đi thì sẽ không cho anh ấy ăn cơm, buổi tối cũng không cho anh ấy về nhà nên anh ấy chỉ có thể lo lắng suông.
Cô gái nhỏ nghe vậy thì đôi mắt híp lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Vậy đã nói rồi nhé, sau này chúng ta sẽ gặp lại ạ.”
Lời này đã hoàn toàn chọc giận Tần Chính Nhân: "Bạch Du là con gái của tôi, tôi muốn đối xử với nó như thế nào là chuyện của tôi, có liên quan gì đến một người ngoài như ngài?”
Ông móc điện thoại trong túi ra, mười giờ đúng,có vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, đều là của Giang Hựu Hàm.
Giang Lâm quay người nhìn bốn phía, không hiểu sao xung quanh đã có rất nhiều người. Mọi người cầm cờ đỏ trong tay, thậm chí có vài người còn dán cờ lên mặt, ai nấy đều đàn ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Nếu như trước đó ông không rõ có phải .mình đang nằm mơ không, nhưng vào giờ phút này ông đã hoàn toàn xác định.
Tần Chính Nhân trừng to mắt như bị một tia sét đánh trúng, bà ta hoảng sợ không thể tin mà nhìn Giang Lâm: "Ngài… Ngài…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Trở lại nhà họ Bạch, nhà họ Bạch đang ăn cơm chiều, giống như không ai nhận ra thiếu mất Bạch Du.
Tần Tâm Hủy nhìn thấy Bạch Du được một người đàn ông lạ đưa về nhà, cô ta tỏ vẻ khá tò mò nhưng sau khi nhìn thấy con hổ bông Bạch Du ôm trong lòng, mắt cô ta lộ vẻ ghen ghét.
Giang Lâm sắp xếp đồ ăn vặt còn lại rồi cầm lên, sau đó dẫn Tiểu Bạch Du đi về hướng nhà cô bé.
Bây giờ nỗi tiếc nuối này cuối cùng đã được bù đắp.
Ông ngẩng đầu nhìn lên, là một dấu chân khổng lồ, xung quanh là những tiếng cảm thán và hoan hô.
Ở trước mặt người ngoài, xưa nay Tần Chính Nhân luôn tỏ vẻ nho nhã đoan trang, nhất là khi thấy người có khí chất như Giang Lâm, nhìn là biết không phải là người bình thường.
Tần Chính Nhân vốn muốn hỏi ông là ai, dựa vào đâu mà khoa tay múa chân trong nhà bà ta nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Lâm, bà ta lại nói không nên lời mà còn ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mắt của Tiểu Bạch Du lập tức sáng lên hệt như ngôi sao trên bầu trời đêm: “Thật ạ? Chú thật sự cho cháu con hổ này sao? Trước khi cháu cũng có một con nhưng đã bị chị họ cướp mất rồi!”
Không thấy bóng dáng của Tần Chính Nhân và Tiểu Bạch Du nữa.
Giang Lâm vẫn tiếp tục không quan tâm đến bà ta, ông đi theo Tiểu Bạch Du về phòng của cô bé. Bây giờ phòng của Tiểu Bạch Du vẫn chưa bị đổi cho Tần Tâm Hủy nên không phải là phòng nhỏ mùa đông lạnh mùa hè nóng, điều này khiến sắc mặt của Giang Lâm dễ coi hơn một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời không bị lệch đã để ông có một cơ hội quay lại quá khứ. Cũng để ông bù đắp lại tiếc nuối trong lòng… Đó là không thể giúp đỡ khi Bạch Du còn bé. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Lâm nhìn lướt qua, sau đó trả lời: "Anh có việc đột xuất, anh không qua nữa, nếu như ông ta còn quậy thì đưa ông ta đến viện dưỡng lão đi.”
Giang Lâm lạnh lùng nhìn bà ta: "Đương nhiên có liên quan, việc Tần Tâm Hủy là con gái riêng của cô, chắc chắn cô cũng không muốn người khác biết đâu nhỉ?”
"Chú ơi, chú biết nhà cháu ở đâu sao?”
Giang Lâm không đáp lại, ông nhấn tắt màn hình điện thoại rồi đi ra khỏi đại viện quân khu.
"Chú giỏi thật đó, trông chú giống như biết tất cả mọi chuyện vậy.”
Một lát sau, Giang Hựu Hàm nhắn lại: "Đúng là cách của anh có ích, đơn giản thô bạo, ông ta không còn làm ầm lên nữa rồi.”
Tần Chính Nhân thấy Bạch Du trở về, bà ta đang chuẩn bị mắng thì liếc thấy người đàn ông đứng sau lưng Bạch Du, câu chửi đã lên tới miệng mà bà ta vẫn phải nuốt xuống: "Đồng chí này, cảm ơn ngài đã đưa con gái của tôi về.”
Chờ đến khi Bạch Du và con gái vất vả mãi mới theo được đám người đi ra khỏi sân vận động Tổ Chim, hai người liếc mắt đã thấy Giang Lâm đứng dưới ngọn đèn đường.
Giang Lâm không nhìn bà ta mà cúi đầu hỏi Tiểu Bạch Du: "Cháu có phòng riêng không? Chú sẽ mang mấy món đồ này vào phòng cho cháu.”
"Biết chứ.”
Mặc dù bây giờ mẹ vẫn chưa nhốt cô bé vào tủ quần áo nhưng chú này lợi hại lắm, chú nói chắc chắn là đúng, thế là Tiểu Bạch Du lại gật đầu hệt như gà mổ thóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giang Lâm: "Tôi đang yêu cầu cô, không phải đang thương lượng với cô.”
"Ừ, chú biết rất nhiều thứ, lỡ như ngày nào đó mẹ của cháu nhốt cháu vào tủ quần áo, chờ khi cha cháu về cháu nhất định phải nói với ông ấy, biết không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.