Bàn tay lạnh lẽo đã buông xuôi, bỏ mặc tất cả, để lại phía sau là một thế giới đang tỏa ra ánh sáng, cho dù thế giới kia bị hắc ám ăn mòn, cho dù thế giới kia có nhiều đau khổ, nhưng nó vẫn đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, một ánh sáng của niềm hi vọng vào tương lai, ánh sáng thuần khiết của sự tin tưởng.
Lilith muốn bỏ lại thế giới đó, nhưng lỗi lầm trong cô đã khiến cô hành động như vậy, dường như cô đang trút bỏ tất cả gánh nặng cũng như xiềng xích đang trói chặt cô.
Bỗng nhiên, bàn tay lạnh lẽo, vô lực kia lại cảm nhận được sự ấm áp, Lilith nhìn thấy được khuôn mặt của Thanh Vũ, tiếng gào thét của hắn, và Thanh Vũ đang nỗ lực đến cứu cô, phía sau lưng của hắn đã trở thành màu đỏ, v·ết t·hương rất nghiêm trọng.
Lilith không hiểu nói nhỏ: “Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Đáng lý ra anh nên tập trung hồi phục và chuẩn bị chiến đấu với kẻ địch ở trước mặt, chứ không phải cứu lấy một người đã không còn giá trị như tôi, để rồi trạng thái của anh trở nên xấu đi.”
“Đây là chiến trường đó! Lẽ ra anh nên bỏ mặc tôi để cứu lấy mọi người ở đây.”
“Tại sao lại cứu tôi?” Lilith nhỏ giọng nói, trong khi nước mắt chảy ra từ lúc nào mà không hay.
Thân nhiệt của Thanh Vũ truyền đến bàn tay của Lilith, như một ánh sáng của mặt trời ấm áp xua tan đi bóng đêm lạnh lẽo đang nuốt chửng Lilith, đối với Lilith, điều đó không khác gì sự cứu rỗi từ thiên đàng, mang cô trở về sư sống từ c·ái c·hết tĩnh lặng đen tuyền.
Bất tri bất giác, những ký ức ở sâu trong tiềm thức của Lilith lại ùa về, đó là những ký ức đen tối, nó là một dòng xoáy cuốn lấy Lilith, và cô chẳng thể nào thoát ra khỏi vòng xoáy đó, cho dù cô đã làm tất cả, bất chấp tất cả, kết quả vẫn là như thế, Lilith chỉ có thể chấp nhận để vòng xoáy kia nuốt chửng.
Lần đầu tiên, khi năng lượng tiến hóa tràn ra, lan truyền khắp toàn bộ thế giới, Lilith đã được giải thoát khỏi vòng xoáy đó, ít nhất là cô đã cho rằng cô đã được tự do, từ khi đó, Lilith quyết định thực hiện những ước mơ mà cô đã ấp ủ bấy lâu nay, nhưng cũng là lúc cô nhận ra được, trên thân thể cô, không biết từ lúc nào đã có đầy xiềng xích nặng trĩu, đó là cảm giác tội lỗi lớn đang đọng ở trong lòng của cô.
Cảm giác đó được sinh ra từ những tháng ngày Lilith bị vòng xoáy chi phối, nhưng không phải xiềng xích chỉ được tạo nên từ những thứ đó, mà còn có một phần rất lớn thuộc về sự mong muốn chuộc lỗi và được tha thứ của Lilith.
Tất cả tạo nên một Lilith như bây giờ, nhìn về ngoài, cô là một người rất chững chạc và bình tĩnh, cho dù Lilith rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, nhưng cô vẫn không có vẻ gì là hoảng loạn, một cô gái ở độ tuổi trẻ lại sở hữu kỹ năng đáng kinh ngạc, nhưng đâu ai biết kỹ năng kia được rèn luyện qua quá trình gian khổ đến như thế nào? Nhìn vào bên trong, Lilith sẽ hành động theo bản năng, cứu lấy người như thể đang muốn nói tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm thông qua những hành động đó, vì thế, cô đã rơi vào nguy hiểm không biết bao nhiêu lần, và phải nhờ sự trợ giúp của Linda để thoát khỏi tình cảnh đó.
“Tại sao anh lại cứu tôi? Nó có đáng giá không?” Lilith nhẹ giọng hỏi.
Lilith được Thanh Vũ giữ vững thân thể ở trên không, cảm nhận được thân nhiệt của Thanh Vũ đã xua tan đi cái lạnh buốt của Lilith, làm cho thân thể của cô khỏe hơn một chút.
“Thật may mắn là tôi đã bắt kịp!” Thanh Vũ thở dài một hơi rồi nói với giọng trút được gánh nặng.
“Còn việc có đáng giá hay không là do tôi quyết định, đừng bao giờ hỏi một câu ngu ngốc như thế này.”
“Và hơn nữa, cô chính là ân nhân của tôi, vì vậy đừng có tự ý mà c·hết trước khi được sự cho phép của tôi.” Thanh Vũ trả lời bằng ánh mắt nghiêm túc. Hắn là một cô nhi, không cha không mẹ, ngay từ khi được sinh ra đã không cảm nhận được tình thương thiêng liêng đó, và chính vì vậy, hắn rất trọng tình nghĩa, bất cứ ai đã giúp đỡ hắn, cho dù chỉ là một hành động nhỏ bé, không đáng kể, Thanh Vũ sẽ ghi nhớ họ ở trong đáy lòng, một ngày nào đó, hắn muốn trả ơn họ bằng sự chân thành của hắn.
“Anh có nghĩ đến tình cảnh sau khi cứu tôi và nhận lấy trọng thương như thế này, còn phải đối mặt với một kẻ địch nguy hiểm, anh có tự tin để chiến thắng nó không? Nếu anh thất bại, thì anh sẽ phụ tất cả niềm tin mà mọi người đặt vào anh đấy.” Lilith khẽ hỏi. Trong thâm tâm của Lilith cho rằng tất cả hành động của Thanh Vũ là không được suy tính kỹ càng, tự đẩy hắn vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ đây là một tác dụng phụ khi Lilith bị vòng xoáy đen tối nhấn chìm quá lâu.
“Ách! Lúc trước còn không cảm thấy gì, nhưng ngay sau khi cô nói thì tôi mới nhận biết được, v·ết t·hương này quá đau.” Thanh Vũ nhe răng nói. Sau đó hắn nhanh nhẹn cởi ra chiếc áo choàng màu trắng và đắp lên người của Lilith để bảo vệ cô khỏi cái lạnh.
“Thông cảm cho tôi, không còn cái áo nào sạch sẽ nữa, làm một cái Giáo Hoàng, không phải lúc nào cũng có thể vung tiền như nước a, cô thấy không? Tôi chỉ có một cái áo choàng để mặc thôi!” Thanh Vũ than vãn nói.
Lilith khẽ cười, cô biết được hắn đang than vãn về điều gì, cô đã từng nói là làm Giáo Hoàng tất nhiên có nhiều tiền, bây giờ hắn lại muốn phản bác lại lời nói của cô.
“Kẻ địch của chúng ta là nó à? Một đối thủ khá mạnh đấy.”
“Để tôi trả lời câu hỏi của cô luôn nhé, tôi rất tự tin chiến thắng nó đấy.” Thanh Vũ trở nên nghiêm túc. Hắn nhìn thấy con cóc đã quay đầu và đối mặt với hắn, đây chính là kẻ đã sử dụng năng lực tiến hóa để đánh lén Thập Linh Hỏa Thành, đẩy Thanh Vũ vào tình thế nguy hiểm, nhém chút nữa thì Lilith sẽ phải c·hết.
Ở trong mắt của Thanh Vũ, con cóc chắc chắn phải c·hết, kẻ gây ra biết bao nhiêu chuyện, gây thương tổn đến Quang Minh Giáo Đình và ân nhân của hắn, cho dù kẻ đó có là thiện nhân, hay cùng hung cực ác, chỉ cần động chạm đến chấp niệm của Thanh Vũ, hắn sẽ tiêu diệt kẻ đó mà không một chút chần chừ.
Lilith cảm nhận được quyết tâm của Thanh Vũ, cô không còn cách nào khác, việc không nên làm cũng đã làm, cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi hiện thực, lúc này, thân thể của cô đã đến giới hạn, sự mệt mỏi lan ra toàn thân của Lilith.
“Anh phải chiến thắng nó đấy.” Lilith nói bằng giọng yếu ớt, sau đó nhắm đôi mắt lại và chìm vào giác ngủ sâu, cái cô hi vọng rằng, cô có thể thấy thế giới này một lần nữa, được nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc nhưng thật ra lại đang giả vờ của Thanh Vũ, và cô hi vọng rằng sẽ được tham gia vào Quang Minh Giáo Đình, thực hiện một mục tiêu mà Thanh Vũ đã từng nói ra, đó là cứu rỗi mọi người, như thế mới làm cho Lilith được giải thoát khỏi xiềng xích đang trói buộc cô.
Thanh Vũ không có thời gian để quan tâm cho Lilith, hắn biết được Lilith đang ngủ say mà để hồi phục sức khỏe, với đôi mắt lạnh lùng mà Thanh Vũ chưa từng thể hiện qua lần nào, hắn nhìn về phía con cóc khổng lồ.
Vù vù!! Âm thanh của một vật thể đang di chuyển ở trong không khí với tốc độ cao vang lên, vọng vào tai của Thanh Vũ.
Chẳng có một động tác dư thừa, con cóc há mồm và phóng ra cái lưỡi dài có màu đỏ hồng, cục xương sắc nhọn ở trên đầu lưỡi xé rách không khí, giảm lực ma sát đến mức thấp nhất.
Như một cây mâu mạnh mẽ đầy sát khí, nó đâm thẳng về phía Thanh Vũ.
“Ngươi đã làm ta thật sự tức giận!” Thanh Vũ mặt không b·iểu t·ình, nói bằng giọng lạnh nhạt. Cơn tức giận của Thanh Vũ đã đạt đến giới hạn!
“Cho nên, ngươi cần phải biến mất, sự tồn tại của ngươi là vô nghĩa!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói.
Cái lưỡi bắn đến gần Thanh Vũ, mắt thấy nó sẽ xuyên qua Thanh Vũ, nhưng chỉ trong chớp mắt, Thanh Vũ phất tay lên, một cái thuẫn màu hoàng kim xuất hiện ở trước mặt của hắn, chặn đi cái lưỡi sắc nhọn kia.
Ca!!!
Cục xương màu trắng sắc nhọn tựa hồ có thể đâm xuyên tất cả, được tiếp thêm sức mạnh từ cơ bắp của con cóc càng làm nó trở nên đáng sợ hơn, nhưng cái thuẫn hoàng kim chặn lại cây mâu màu trắng một cách dễ dàng làm phát ra âm thanh chói tai của kim loại.
0