“Muốn nhờ Thiên Phú Chi Tinh tăng lên thiên phú cấp năm thì cần phải sử dụng đến ba mươi mốt viên Thiên Phú Chi Tinh.” Thanh Vũ nói bằng giọng phấn khởi, tưởng chừng vì muốn có thực lực để phát triển và bảo vệ Giáo Đình nhanh hơn, Thanh Vũ quyết định hi sinh thiên phú, không trở thành thiên tài gì, lợi dụng ưu thế của Danh Hiệu một cách hiệu quả nhất.
Nào ngờ được sự xuất hiện của Thiên Phú Chi Tinh làm cho Thanh Vũ có một tia hi vọng. Trở thành thiên tài có thể vượt cấp chiến đấu, làm những chuyện mà người bình thường không làm được, ai lại không muốn trở thành thiên tài đâu?
Nhưng thế giới vô tình, thiên tài nhiều như là mua thu, nhưng cũng rụng như lá mùa thu, có thiên tài không cam lòng số mệnh chiến đấu đến cùng, có thiên tài mờ nhạt như hại bụi rồi chìm vào dòng thời gian cuồn cuộn, cũng có thiên tài từ bỏ hy vọng, vì muốn trở thành một thiên tài thực sự rất khó khăn.
Nhất Tinh, Nhị Tinh, lại Tam Tinh, muốn giữ được thiên phú cần tài nguyên, cần cố gắng và cũng cần một chút may mắn, người có thể tụ họp được nhiều yếu tố đó mới thực sự là một viên ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời.
Thanh Vũ nhìn viên Thiên Phú Chi Tinh trên tay, vật này rất quí giá, phải nói là chỉ cần sự tồn tại của nó được mọi người biết đến, thì sẽ có một hồi máu tanh mưa máu tranh đoạt, chỉ cần sử dụng một viên thôi, thì ngươi sẽ vĩnh viễn là Nhất Tinh Thiên Tài!
Đương nhiên, còn nhiều yếu tố quyết định vào thực lực cũng như các nghề nghiệp khác, ví dụ như thiên phú của chủng tộc, kỳ ngộ kinh người, hoặc là thể chất vô song.
Thanh Vũ không có gì cả, chỉ có linh lực cấp tám, mà một cấp ở trong đó là do Hệ Thống tăng lên, hắn lại không có thể chất gì, không có một trí khôn vượt qua người thường, mà các nghề khác lại càng không biết.
Người hội tụ quá nhiều chữ không như Thanh Vũ làm sao có thể dám mơ tới việc trở thành vạn cổ đệ nhất thiên tài được chứ? Đã vật chất không được, mà gánh nặng trọng trách của một Giáo Hoàng lại đang ở trên vai, Thanh Vũ chỉ đành thở dài tiếc nuối đột phá đến Tam Dương sơ kỳ, đến đây thì hắn chỉ còn là Nhất Tinh Thiên Tài mà thôi.
“Nhất Tinh Thiên Tài.” Thanh Vũ nhìn viên Thiên Phú Chi Tinh trước mặt, nội tâm không kiềm được nhiều cảm xúc ngổn ngang.
“Lúc đầu ta chỉ nghĩ đến, có Giáo Đình cùng Hệ Thống, tất nhiên ta sẽ có thể làm cho mọi người có thể sinh sống ở một nơi yên bình.”
“Sau khi trải qua trận chiến với oan hồn, ta chỉ nghĩ rằng, một chút khó khăn đó không làm cản được bước chân ta.”
“Nhưng, những thứ âm thanh đang dâng trào trong cơ thể đó chỉ là một lời nói dối nhầm xoa diệu sự sợ hãi của ta mà thôi.”
“Ta sợ mình không làm được, ta lại càng sợ mình c·hết đi.”
“Ở thời điểm Tiểu Hắc t·ấn c·ông giáo đình cũng vậy, mà hơn là khi nghe được Không Vũ quốc lại loạn lạc, mỗi thành chủ đều có tu vi thông thiên, ta chỉ lấy lý do vì tu luyện rồi giao tất cả nhiệm vụ khó khăn lại cho mọi người.”
“Ở Không Vũ vương thành, đó không phải là ta, mà đó giống như là hiện thân của sợ hãi trong lòng ta vậy.”
“Vô tình, hắc ám, g·iết chóc, không hề có một tia cảm xúc gì khi g·iết người.”
“Ta quá sợ hãi tất cả mọi thứ xung quanh, sợ c·ái c·hết, sợ mình sẽ biến thành một người như vậy.”
Nói đến đây, Thanh Vũ cảm thấy tay mình nặng trĩu, Thiên Phú Chi Tinh, chỉ cần sử dụng nó, tất cả lý do để Thanh Vũ không đối diện thực tại sẽ biến mất, Thanh Vũ chỉ có thể tiến bước về phía trước đối mặt trực tiếp với những khó khăn.
“Cuối cùng thì không thể tránh khỏi vận mệnh.”
“Vậy thì hãy để nó đến đây đi.” Thanh Vũ nói xong, hắn liền nuốt viên Thiên Phú Chi Tinh vào trong cơ thể.
Chỉ trong nháy mắt, Thiên Phú Chi Tinh bị luyện hóa biến thành lực lượng kỳ dị tràn ra toàn thân của Thanh Vũ, một cảm giác đau đớn xuyên thấu linh hồn hắn, cốt cách, máu thịt, ngay cả linh hồn của Thanh Vũ đang bị cọ rửa bởi thứ lực lượng thần kỳ này.
Thanh Vũ cắn chặt răng lại, hai mắt quyết tâm.
Đúng vậy, Thanh Vũ muốn tất cả mọi người sống một cách hạnh phúc và vui vẻ, nhưng hắn lại không muốn đẩy mọi người vào nguy hiểm chỉ vì ước muốn viễn vong đó, nhưng hắn lại càng không muốn g·iết chóc.
Sợ mình trở thành thứ sinh vật không hề xem sinh mạng ra gì! Đến lúc đó, Thanh Vũ có còn là chính mình hay không? Đến lúc đó, hắn thật sự còn là con người hay không? Và đến lúc đó, liệu hắn có còn duy trì được ước muốn của mình?
“Vận mệnh như dòng thác, chỉ có để đi tới không thể lùi.”
“Hôm nay, ta muốn đối mặt với nó, không hề nao núng, không hề muốn quay đầu lại, dù tương lai có thể nào, ta cũng không hối tiếc.” Giọng nói Thanh Vũ vang ra.
“Hãy để ngày hôm qua chỉ là quá khứ.”
“Hãy để sự sợ hãi vô hình kia biến mất vĩnh viễn.”
“Phong ấn tất cả.”
Thanh Vũ càng nói âm thanh hắn càng nhỏ cho đến khi biến mất, cuối cùng thì hắn đã ngộ ra được ý cảnh của riêng mình, viên ký hiệu Quang pháp tắc bỗng nhiên phát ra một hào quang bao phủ cơ thể Thanh Vũ, ý cảnh biến thành ký hiệu khắc ghi vào tu vi của hắn.
Mà lúc này, vô số cảm xúc xuyên thấu hư không, xuyên thấu thời gian để đến gần Thanh Vũ, chúng là những hạt bụi lấp lánh bao phủ lấy thân thể của Thanh Vũ.
Hắn có thể cảm nhận được cảm xúc của tất cả thành viên của Giáo Đình, tất cả mọi người đều có chung một lòng. Đến lúc này, thì Thanh Vũ mới nhận ra được, lo lắng ở trước kia chỉ là do một mình hắn suy nghĩ quá nhiều mà thôi, khi mọi người gia nhập Giáo Đình, họ đã hiểu rõ họ phải làm gì và biết rõ họ phải đối mặt là gì.
Họ đã sẵn sàng chấp nhận c·ái c·hết để đổi lấy một mảnh trời yên bình, vì người thân, vì bạn bè cũng như vì những đứa trẻ còn chưa lớn lên có một cuộc sống tốt đẹp.
Cho dù c·hết thì có sao?
Cho dù biến thành tro bụi vĩnh kiếp không luân hồi thì có gì đáng ngại?
Người sống chỉ có một lần chỉ cần sống đúng với bản tâm thì họ không có gì phải hối hận!
Dù ta có hóa thành ác ma, có hóa thành quỷ dữ đối với kẻ địch nhưng ta vĩnh viễn bạn của các ngươi.
Thanh Vũ mở mắt ra, một đôi con mắt đen nhánh thu hút tâm hồn, hắn cảm nhận được mình đã khác biệt so với lúc trước, thân thể hắn mạnh hơn, linh hồn hắn cứng rắn hơn, và ngộ tính của hắn đã hơn xưa rất nhiều.
Bây giờ, Thanh Vũ đã trở thành một thiên tài nhất tinh vĩnh viễn! Trải qua lần quyết tâm và nhận rõ cảm xúc của các thành viên Giáo Đình, Thanh Vũ nhờ vào ý cảnh phong ấn sự sợ hãi vào nơi tối tăm nhất của hắn.
Ý cảnh mang đến chỗ tốt cho Thanh Vũ, Quang Minh Linh Lực của Thanh Vũ có thêm một thuộc tính mới, đó là lực lượng phong ấn.
“Là thời điểm nên trở về.” Thanh Vũ đứng lên phủi đi một ít đất cát rồi rời khỏi hang động.
. . .
“Nhìn kìa, hình như đó là Quân Đoàn Gaia.” Một vài người đang đứng trên tường thành nhìn về phía xa, nơi đó là khu rừng màu xanh kéo dài, ở trên không trung có nhiều thân ảnh đang bay tới.
“Đúng rồi, bọn họ đã trở về, chúng ta mau đi thông báo cho mọi người biết.” Một người nói xong rồi nhảy xuống tường thành, hắn chạm vào mặt đất một cách nhẹ nhàng rồi phóng về phía sau, vượt qua các căn nhà như một tia chớp.
“Không biết lần viễn chinh đầu tiên của họ sẽ thu hoạch được gì.”
“Hi vọng họ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.”
Trong lòng của mọi người đang mong muốn một đáp án về nơi hoang dã tràn đầy nguy hiểm mà họ không có tự tin để thăm dò kia, liệu Quân Đoàn Gaia sẽ đem lại kết quả gì? Hoặc là bị tổn thất, hoặc là cho bọn họ một hi vọng.
Rất nhanh, người nghe tin đã tập hợp gần cổng thành, mọi người đứng hai bên đường cái rồi tập trung vào cánh cổng khổng lồ bằng kim loại dày nặng.
Két!!!
Cánh cổng nặng nề mở ra, dưới hàng chục ngàn ánh mắt mong đợi, Quân Đoàn Gaia nghiêm chỉnh bước vào Thập Linh Hỏa thành.
Dẫn đầu là Richard, Dieter, Rinka cùng Mặc Hàn, ở sau là ba vị phó Quân Đoàn Trưởng.
“Đây là ---“ Kế tiếp, thứ xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người, một thứ vượt qua họ tưởng tượng.
Chỉ thấy Nathan, Lucas, Derek, mỗi một người đang nắm lấy một sợi xích sắc thô to, mà đầu kia của xích sắt là ba con quái vật cao đến bốn mét, thân thể khổng lồ tạo ra một cỗ khí thế áp bách mọi người.
“Đó là bọ ngựa khổng lồ!” Một người hét lên với giọng tức giận.
“Lũ sinh vật c·hết tiệt đã g·iết c·hết em trai của tôi.”
“Quân Đoàn Gaia đã bắt được bọn chúng.”
“Tôi nhận ra rồi, đây là con bọ ngựa đầu đàn đã t·ấn c·ông chúng ta lúc trước.”
“Cái gì, trời cao thật có mắt, cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy ngày hôm nay rồi.” Có một người đàn ông vừa nói vừa chảy nước mắt, nghĩ lại đứa con c·hết trẻ, khuôn mặt tuyệt vọng của đứa con trai bé bỏng vĩnh viễn in sâu vào linh hồn của ông ta, tất cả chỉ vì lũ bọ ngựa đáng c·hết này.
Trong ba con bọ ngựa, có một con có màu vàng óng đẹp rực rỡ, nhưng lúc này nó lại suy yếu, thân thể đầy v·ết t·hương chảy ra máu tươi, nó bị Derek kéo đi về phía trước, không hề có chút sức lực kháng cự nào. Hai con còn lại có cảnh giới Tam Dương trung kỳ may mắn còn sống nhưng vẫn bị Quân Đoàn Gaia bắt đi.
Các thành viên lần lượt vào thành, cuối cùng một nhóm người mang theo những cái kén lớn màu trắng bằng linh lực.
Cư dân của Thập Linh Hỏa thành nhìn thấy chuyện lạ, họ không có chú ý quá nhiều, tất cả sự tập trung đều đổ dồn vào ba con bọ ngựa cùng với các Quân Đoàn Trưởng và Mặc Hàn, mọi người đi theo sau Quân Đoàn Gaia đến Quảng Trường trước tòa tháp cao nhất.
0