Oành!
Ngay khi tiếng nói lạnh lùng của Thanh Vũ vừa vang ra, khu rừng ở đằng trước căn cứ đột nhiên ngã sầm xuống mặt đất, hàng chục cây cổ thụ có thể bao phủ bóng râm cả một vùng đất rộng lớn bị một thứ lực lượng gì đó phá hủy.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từng cây cổ thụ đập mạnh vào mặt đất làm phát ra âm thanh nặng nề, sau đó có vài chục bóng đen xuất hiện trên đống hỗn loạn của khu rừng, mặt đất nổ tung ra một cái hố, và tiếp theo là một bóng đen khá to lớn, nó cao đến sáu mét, nó không khác gì một con quái thú khổng lồ với các xúc tu xung quanh thân thể, và một cái đầu thuộc về loài thú ăn thịt với hai cây sừng dài hơn một mét chỉ thẳng lên bầu trời.
“GÀO!!” Con quái vật cao sáu mét gầm gừ, miệng nó há to thổi ra một luồng không khí với áp cuốn phăng đi tất cả những gì trước mặt, sau đó nó bước một bước về phía trước, mặt đất rung động như một cơn địa chấn nhỏ, hai bàn tay khổng lồ đặt xuống mặt đất, các xúc tu vờn quanh thân thể, nhìn cực kỳ hung tàn và đáng sợ.
“Gào!!” Mười hai con Venger đứng xung quanh bảo vệ con quái vật ở giữa, chúng không cao to bằng, nhưng sức mạnh chúng tỏa ra đều đến Tam Dương sơ kỳ, và con đầu đàn có cảnh giới Tam Dương hậu kỳ.
Đám đông ngơ ngác nhìn dị biến, họ chưa từng đối mặt những sinh vật mạnh mẽ đến thế, chỉ đứng từ xa quan sát mà thôi thì họ đã cảm thấy cơ thể mình lạnh băng, không thể cử động, dường như hơi thở của lũ Venger đang phả vào mặt họ ở khoảng cách gần vậy.
“Bọn chúng là thứ gì?” Thanok ngây dại hỏi.
“Chúng là Venger, tuy nhiên chúng là những cá thể đã tiến hóa ở bậc cao hơn, phần lớn các Venger tiến hóa đến cấp ba đều có một cơ thể khá to lớn.” Rory giải thích, ông từng đối đầu với một Venger cấp ba, và chiến thắng nó với một sức mạnh áp đảo, đó là vì ông sử dụng năng lực tiến hóa, tuy nhiên ở thời điểm này ông chẳng thể nào chiến thắng một con Venger trong số bọn trước mặt cả, vì năng lực tiến hóa của Rory đã biến mất.
“Đây là Venger sao? Vì sao bọn chúng lại khủng kh·iếp đến thế?” Người đàn ông chống nạng nuốt một ngụm nước bọt hỏi, mồ hôi xuất hiện trên trán ông rồi đổ xuống hòa lẫn vào dòng nước mưa nặng hạt.
“Chúng ta có thể sống sót sao?” Cô vợ ông ta nói bằng giọng run rẩy nhẹ.
“Chúng ta có thể, ngài ấy chắc chắn sẽ đánh bại bọn chúng.” Người đàn ông chống nạng xoa đầu an ủi đứa con đang hoảng sợ và trả lời cô vợ.
“Xin ngài hãy cứu giúp chúng tôi.” Một người nhìn Thanh Vũ rồi nói bằng giọng khẩn cầu, họ quá mệt mỏi vì chiến đấu trong khoảng thời gian dài với áp lực cao, khi đối mặt với các Venger như thế, họ không có một niềm tin sống sót.
“Cầu xin ngài hãy tiêu diệt bọn chúng.” Một người nữa khẩn cầu. Cả đám đông nhìn vào Thanh Vũ, người thanh niên không khác gì một thiên thần này là người duy nhất có thể cứu họ.
“Yên tâm đi, ta sẽ không để mọi người chiến đấu với những loại quái vật quá chênh lệch về sức mạnh, Quang Minh Giáo Đình sẽ xử lý bọn chúng.” Thanh Vũ nhìn đám đông rồi bình tĩnh trả lời, khi âm thanh chắc chắn của Thanh Vũ vang ra, đám đông mới thở dài một hơi trút được gánh nặng.
“Bọn người chính là Venger cầm đầu t·ấn c·ông căn cứ này?” Thanh Vũ nhìn đám Venger rồi bình tĩnh nói, dù bọn chúng không hiểu Thanh Vũ đang nói gì, nhưng bọn chúng vẫn nhe răng ra đầy hung tàn, từng con Venger đứng trên đống phế tích đều ở trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chúng khóa chặt Thanh Vũ với một vẻ mặt đề phòng.
“Xem ra, phải g·iết sạch các ngươi thì ta mới biết câu trả lời rồi nhỉ.” Thanh Vũ chậm rãi nói, hắn không biết tại sao kế hoạch giải cứu căn cứ này lại xảy ra biến cố, nó để lại một hậu quả nặng nề, hơn hai ngàn n·gười c·hết dưới hàm răng máu tanh của lũ Venger.
Đó chính là hơn hai ngàn người đang sống sờ sờ, họ đ·ã c·hết chỉ vì một sơ sót cực kỳ nhỏ trong kế hoạch, không, không phải là sơ sót của Giáo Đình và Quân Đoàn Gaia, đó là một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lũ Venger đang di chuyển bỗng nhiên tăng tốc độ lên thật nhanh, bọn chúng bao quanh toàn bộ căn cứ như có một bộ não của con người vậy, kế hoạch đó khiến căn cứ hãm sâu vào c·hết chóc.
“Dù kẻ gây ra t·hảm h·ọa này không phải là mình, dù mình chẳng hề liên quan gì đến c·ái c·hết của họ, mình không cần phải nhận lấy trách nhiệm, tuy nhiên, thân là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình lại để hơn hai ngàn n·gười c·hết vì bất cẩn, tội lỗi này không thể bị xóa đi bởi bất cứ thứ gì, bọn Venger phải bị xóa sổ.” Thanh Vũ lẩm bẩm bằng âm thanh mà chỉ hắn mới nghe được, có thể đám đông còn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng, dưới con mắt của Thanh Vũ, hai con mắt được bao phủ bởi linh lực cho phép Thanh Vũ nhìn xuyên qua màn đêm.
Từ trên cao quan sát xuống, cả cái căn cứ đổ sập, máu tươi ở khắp nơi, chân tay cụt ở khắp nơi, từng khuôn mặt đầy tuyệt vọng của những n·gười c·hết với hai con mắt đang trừng lên, tựa hồ bọn họ đang nhìn vào Thanh Vũ, trách hắn tại sao không xuất hiện sớm hơn…
Thanh Vũ vừa sử dụng Danh Hiệu để quét tan bầy Venger, vì vậy sức mạnh của hắn đã trở lại bình thường, mặc cho cơn đau đầu đang h·ành h·ạ bản thân, Thanh Vũ kết ấn rồi chập hai bàn tay lại với nhau, từng tia sáng le lói xuyên thấu khỏi bàn tay hắn, cái xuất hiện ở trong hai bàn tay là một cây thương ánh sáng đầy uy lực.
Và rồi, vù một cái, Thanh Vũ phóng thẳng đó đến con Venger cao sáu mét kia, ngọn thương vụt đi như một viên sao chổi giữa bầu trời mưa, nó chiếu sáng cả một khu vực, xua tan đi màn đêm khi đó đi qua.
Ầm!
Cuối cùng, ngọn thương đâm sầm vào con Venger cao sáu mét, linh lực nén trong cây thương kia bộc phát ra một cỗ sức mạnh kinh khủng, nó nổ tung thành hình một cây nấm, tạo ra cả một ngọn lửa b·ốc c·háy dữ dội dưới cơn mưa, và ngọn lửa kia dần bị dập tắt, hình ảnh bên trong hiện ra ở trong mắt của mọi người.
“Gào!!” Một tiếng gầm gừ đau đớn vang vọng tận trời cao, con Venger cao sáu mét xuất hiện ở giữa v·ụ n·ổ, lúc này, cơ thể nó có nhiều v·ết t·hương dài sâu, chúng chảy ra máu tươi khiến con Venger biến thành màu đỏ, một cái sừng Venger đã gãy làm đôi, nửa khuôn mặt của nó biến dạng, máu thịt trộn lẫn vào nhau.
Đám Venger ở gần còn thê thảm hơn, chúng đ·ã c·hết không thể c·hết lại, thân thể chúng bị xé tan thành vài chục mảnh rồi bắn tung tóe khắp nơi dưới cái hố sâu hai mét, các viên tinh thể tiến hóa cấp ba lấp lánh thu hút ánh nhìn của đám người, tuy nhiên họ không có dũng cảm đến đó để nhặt lấy chúng, vì con Venger cao sáu mét đột nhiên chuyển động, cái sừng nó phát ra ánh sáng màu lam, một cỗ sóng khí tỏa ra xung quanh rồi tập trung vào Thanh Vũ, cái sừng bắn ra một luồng lực lượng thần bí ập tới Thanh Vũ.
“Gào!!”
Oành! Có một t·iếng n·ổ vang ra, tuy nhiên, không một ai có thể nghe thấy nó trừ Thanh Vũ, hắn chẳng biết tại sao tiếng ầm con Venger lại vọng tận não bộ của hắn, kèm theo đó là các t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc, đầu của Thanh Vũ đau đớn, máu tươi chảy ra khỏi hai cái mũi của Thanh Vũ rồi rơi xuống mặt đất, Thanh Vũ vội vàng sử dụng linh lực tạo thành một vòng phòng hộ ở xung quanh cơ thể.
“Đây là sức mạnh gì?” Thanh Vũ ổn định cơ thể trên không trung, hắn không thể ngã xuống vào lúc này, hình tượng vô địch của hắn trong đám người sẽ tan biến nếu hắn ngã xuống, nhưng cơ thể Thanh Vũ rất nặng, áp lực khi sử dụng Danh Hiệu đang h·ành h·ạ hắn, và hắn vừa cưỡng ép sử dụng linh lực để t·ấn c·ông.
“Một loại năng lực tiến hóa công kích linh hồn?” Thanh Vũ lẩm bẩm một cái, đôi cánh khẽ đập, Thanh Vũ bay cao hơn một chút để tránh khỏi tầm t·ấn c·ông của con Venger.
“Mặc Hàn, ta ra lệnh cho ông hãy xử lý con Venger kia và đem tinh thể biến dị về đây.” Thanh Vũ chậm rãi nói, đám đông không hề biết gì, nhưng sau khi giọng nói của Thanh Vũ phát ra chưa đến hai giây, một người xuất hiện từ phía trên bầu trời, hắn ta xuyên qua cả đám mây đen và hiện ra trong tầm mắt họ.
Người này có khuôn mặt ở độ tuổi bốn mươi, ông ta có một cái đầu bạc trắng với các làn tóc dài được cột gọn gàng đang tung bay theo cơn gió mạnh, các hạt nước mưa không thể chạm vào cơ thể ông ta vì có một sức mạnh vô hình đã ngăn cản chúng.
Đó chỉ là một người bình thường, tuy nhiên, ông ta xuất hiện ở đây vào lúc này với một tư thái đầy thần bí và cuốn hút, nhất là mái tóc dài phiêu miểu kia, tựa hồ ông ta chính là một vị tiên nhân vừa giáng xuống trần gian, một tay cầm kiếm chỉ thẳng vào lũ Venger.
“Mặc Hàn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Mặc Hàn từ tốn trả lời, sau đó ông bước một bước và biến mất khỏi tầm mắt của đám đông, khi xuất hiện Mặc Hàn đã đứng gần con Venger cao sáu mét kia, và lúc đó cũng là một luồng áp lực như một tòa núi cao tỏa ra từ Mặc Hàn.
“Lại có thêm một người nữa?” Rory giật mình nói, ông ta cảm thấy căng thẳng khi nhìn vào người vừa mới xuất hiện, người kia tỏa ra một khí tức nguy hiểm làm Rory không hề muốn đứng gần.
“Thật mạnh, người này đã tiến hóa đến cấp mấy rồi?” Rory lẩm bẩm.
“Đó là người của Quang Minh Giáo Đình sao? Không ngờ chúng ta lại được cứu bởi một tổ chức như thế, ước gì tôi cũng có thể mạnh như ông ấy.” Thanok ngẩng đầu, hai mắt ông đầy vẻ tôn sùng khi nhìn Mặc Hàn.
“Nhân danh Quang Minh Giáo Đình, ta là Thánh Sứ Mặc Hàn, hôm nay diệt trừ ngươi.” Mặc Hàn chậm rãi nói trong khi một vầng mặt trời khổng lồ đang huyễn hóa sau lưng ông, ánh sáng bao phủ khiến đám đông phải nheo mắt lại, và rồi, vầng mặt trời kia biến thành một thanh kiếm khổng lồ và chém thẳng xuống con Venger ở bên dưới.
“C·hết đi!” Mặc Hàn lạnh lùng nói.
“Các người đang muốn đoạt con mồi của ta sao?” Cùng lúc đó, một giọng nói mờ ảo vọng vào tai mọi người.
0