0
“Xin chào Nguyệt Linh đường chủ, chúc cô một ngày tốt lành.”
Dọc đường đi, Nguyệt Linh mỉm cười gật đầu đáp lại mọi người, tia nắng vàng rọi xuống từ viên Mặt Trời ở đằng xa tạo ra một khung cảnh hài hòa, ấm áp.
Hình như nhờ vào ánh sáng tuyệt vời ấy, mọi người mới quên đi hình ảnh đáng sợ về lũ Tà Đồ của ngày hôm qua.
“Tiểu Linh Linh, trong túi trữ vật của Tà Đồ kia có bao nhiêu linh thạch vậy.” Nguyệt Bảo ở gần bên cạnh Nguyệt Linh, hắn liếm môi nói, ánh mắt ngó vào nhẫn chứa đồ trên tay Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh vội vàng che đôi tay lại, bĩu môi nói: “Tên kia nghèo kiết sát, còn không có đến một trăm linh thạch hạ phẩm nữa kìa.”
“Thật sao?” Nguyệt Bảo không tin tà.
“Thật chứ sao?” Nguyệt Linh thẳng thắng gật đầu.
“Còn Nguyệt Bảo ca hỏi làm gì vậy?”
“Haha, anh chỉ muốn quan tâm đến bé Linh nhà ta thôi, kẻo có người nhắm đến tài sản của Tiểu Linh thì sao?” Nguyệt Bảo cười gượng ép, lòng thầm nghĩ hôm qua hắn cổ vũ đến khàn cả giọng, tắt cả thở, phun luôn cả nước bọt ra ngoài, vậy mà Tiểu Linh Linh lại không đem chút gì đó ra an ủi hắn?
Cảm thấy quá thiệt thòi, Nguyệt Bảo vội cầm viên tinh thể tiến hóa trên tay, dùng răng cạ cạ.
“Hôm nay, em sẽ dẫn mọi người đi gặp Giáo Hoàng.” Nguyệt Linh nhìn Nguyệt Thần, Nguyệt Yến đang đi cùng cô, giọng nói phấn khích.
“Tên soái ca đó hả?” Nguyện Yến chớp chớp mắt, ấn tượng về soái ca luôn luôn in đậm không thể nào xóa nhòa.
Nguyệt Bảo nghe vậy, hắn ngốc cái đầu lên, đôi tai giật giật, tên kia có vẻ như là một đại tài chủ!
Nguyệt Thần thì bình tĩnh hơn nhiều, đôi mắt hút hồn cùng với vẻ đẹp xứng đáng với bốn chữ “Phong thần tuấn lãng” nhất là mái tóc màu đen dài cột gọn gàng ở sau, Nguyệt Thần nở nụ cười mỉm với Nguyệt Linh, kết hợp với nét mặt băng lãnh tạo thành một vẻ đẹp trái ngược trên một khuôn mặt, đủ để bất cứ cô gái nào tình nguyện dâng hiến trái tim bé nhỏ cho Nguyệt Thần.
“Giáo Hoàng, một người không tệ, anh rất thích nhân cách của người đó.” Nguyệt Thần từ tốn nói. Dù sao Giáo Đình cũng cứu mạng của Nguyệt Linh, vì vậy Nguyệt Thần rất có hảo cảm với Giáo Đình.
Nhất là Nguyệt Thần còn kết giao được một số người bạn tốt như Lâm Phong, Không Tinh, Băng Tu, Tiểu Hắc, Hư Minh, mỗi người đều có một nét riêng.
“Tại sao mọi người lại có vẻ phấn khích hơn ngày thường vậy?” Nguyệt Bảo liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, họ luôn có nét mặt thoải mái, thân thiện.
“Vì hôm nay, Giáo Đình có một sự kiện quan trọng.” Nguyệt Linh trả lời, giọng nói háo hức nhưng lại ẩn đi toàn bộ thông tin về Hành Tinh Gaia và Thế Giới Thông Đạo. Thanh Vũ ra lệnh giữ kín bí mật, chỉ người đạt cấp bậc Thánh Đồ trở lên mới có thể biết được tin tức này.
“Sự kiện quan trọng à?” Nguyệt Bảo lẩm bẩm, hai mắt sáng lên, dù bất cứ chuyện gì thì hắn vẫn có thể liên tưởng đến linh thạch ở trong đó.
“Nguyệt Linh.” Lâm Phong dẫn theo Tiểu Hắc đi tới, thần thái tươi tắn, hắn đang đè nén tu vi đợi nửa tháng sau tham gia vào Trúc Cơ cốc, một nơi giúp hắn đạt được sức chiến đấu cao khi đột phá đến Tam Dương kỳ.
“Anh Lâm Phong.” Nguyệt Linh vui vẻ nói, không thèm nhìn thẳng vào Tiểu Hắc.
“Em đang đi đâu vậy?” Lâm Phong cùng Tiểu Hắc đang gãi gãi đầu tới gần mấy người Nguyệt Linh.
“Em muốn giới thiệu anh chị của em với Giáo Hoàng.” Nguyệt Linh lên tiếng trả lời.
“Thật đúng dịp, anh cũng muốn cùng Tiểu Hắc đi nói chuyện với Giáo Hoàng đây.” Lâm Phong cười khẽ một tiếng rồi nói.
“Có chuyện gì vậy?” Nguyệt Linh hiếu kỳ.
“Một số việc về Hắc Viên sâm lâm.” Tiểu Hắc ngây ngô nói ra. Hơn một trăm Hắc Viên theo Tiểu Hắc đến đây để hỗ trợ Giáo Đình đã trở về Hắc Viên sâm lâm.
“Chúng ta cùng đi nhé.” Nguyệt Linh gật đầu rồi nói tiếp.
“Được.” Lâm Phong đáp lại.
Mọi người bước đến dãy nhà gần với Thánh Đường, có hai dãy nhà hai bên Thánh Đường, nơi ở của những thành viên cấp cao. Bọn họ ở khu bên phải, còn Thanh Vũ và Nguyễn Thanh, Vũ Hy ở khu bên trái, với chức vụ hiện giờ thì Nguyệt Linh thừa tư cách ở cùng Giáo Hoàng, nhưng cô ấy muốn sống chung với người thân.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Lâm Phong hơi cúi đầu nói với Thanh Vũ.
“Tham kiến Giáo Hoàng.” Tiểu Hắc, Nguyệt Linh cũng nói theo. Tiểu Hắc nhìn Thanh Vũ với đôi mắt kính sợ, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi, Thanh Vũ đã vượt qua cả tộc trưởng Hắc Viên tộc, đạt đến độ cao mà Tiểu Hắc ngưỡng vọng.
Còn Nguyệt Thần, Nguyệt Bảo, Nguyệt Yến thì không cần bái kiến làm gì, họ chưa gia nhập vào Giáo Đình. Lễ nghi kia chỉ để thể hiện chức vụ của Giáo Đình mà thôi, Thanh Vũ còn cảm thấy nó quá rườm rà nhưng hắn không thể bãi bỏ lễ nghi đó được.
“Lâm Phong, Nguyệt Linh, Tiểu Hắc.” Thanh Vũ cười nói.
“Mới sáng sớm mà thôi, mọi người tới đây để uống trà với ta à?”
Thanh Vũ buông xuống chậu nước dùng để tưới mấy cây hoa có đủ loại màu sắc, chúng được Nguyễn Thanh trồng làm vật trang trí, làm tăng thêm sắc màu ở Thánh Đường, xung quanh Thánh Điện cũng có một phong trào trồng hoa vậy.
Phải nói, khi nhìn thấy chúng thì bao lo toan, mệt mỏi cũng biến mất phần nào, con người luôn đề cao chúng như một phần của thiên nhiên mà, sắc màu hoa của, tiếng kêu của mấy con vật nhỏ ở buổi sáng mai, luôn thân thiện và làm lòng người thích thú.
“Không phải.” Nguyệt Linh vội vàng xua tay lắc đầu.
“Đây là Nguyệt Thần, Nguyệt Bảo, Nguyến Yến, họ là người thân của tôi.” Nguyệt Linh bước một chân sang bên cạnh, nhường chổ lại cho ba người, cô giới thiệu họ với Thanh Vũ.
“Xin chào, ta đã thấy mọi người vào hôm qua, bây giờ mới chào hỏi được.” Thanh Vũ đưa tay ra và cười nói.
“Tôi cũng nhìn thấy anh từ hôm qua, tôi là Nguyệt Thần, tôi rất khâm phục tính cách của anh, cả việc anh sử dụng sức mạnh vào mục đích cứu người, nó thật vĩ đại, chúc anh sẽ sớm ngày thành công.” Nguyệt Thần đưa tay bắt với Thanh Vũ, giọng nói chân thật.
“Cảm ơn về lời chúc của cậu.” Thanh Vũ cười nói một tiếng.
“Tôi là Nguyệt Bảo.” Nguyệt Bảo đảo mắt một vòng, sau đó mới bắt tay với Thanh Vũ, cái khí chất bá đạo mạnh mẽ của Thanh Vũ ở hôm qua hoàn toàn biến mất, bây giờ Thanh Vũ giống như một người phàm thân thiện vậy. Sự trái ngược này làm Nguyệt Bảo nghi ngờ độ giàu có của Thanh Vũ.
“Còn em là Nguyệt Yến.” Nguyệt Yến đẩy Nguyệt Bảo ra, làm Nguyệt Bảo nhe răng trợn mắt, cái này gọi là khôn nhà dại chợ mà con người vẫn thường hay treo ở miệng sao? Quả nhiên, danh bất hư truyền, cả người thân thiết như hắn còn bị đạp một cước, chẳng hề có thương xót gì.
Nguyệt Bảo nhìn Nguyệt Yến một cái, lòng thì tính toán xem bao nhiêu linh thạch mới xoa dịu nỗi đau.
“Chào cô, Nguyệt Yến.” Thanh Vũ thân thiết nói. Khi đối mặt với kẻ địch và công việc chính đáng quan trọng, hắn là Giáo Hoàng uy nghiêm, khi trở về với cuộc sống bình thường, Thanh Vũ là một người thanh niên biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.
“Ta có một phần lễ vật nhỏ dành cho ba người, tôi rất vui khi nhìn thấy người thân của Nguyệt Linh đến Giáo Đình.” Thanh Vũ mua ba chiếc nhẫn chứa đồ, không gian khoảng chừng một trăm mét vuông, giá cả không thành vấn đề với Thanh Vũ, hắn còn bỏ thêm điểm tín ngưỡng thiết kế các chiến nhẫn sao cho phù hợp với ba người Nguyệt Thần nhất.
“Cảm ơn anh, sau này, Nguyệt Linh nhờ anh chăm sóc nhiều rồi.” Nguyệt Thần từ tốn nói trong khi nhận lấy ba chiếc nhẫn rồi cậu ta đưa cho Nguyệt Yến và Nguyệt Bảo, dù phần quà này chẳng đáng giá bao nhiêu, tuy nhiên quan trọng là tấm lòng.
Nguyệt Bảo và Nguyệt Yến thấy hai chiếc nhẫn của họ đẹp tinh xảo, một viên đá quý màu đỏ rất đẹp đính ở trên chiếc nhẫn, nội tâm của hai người vui sướng, một ngày mới chỉ cần nhiêu đó là đủ rồi.
“Bao nhiêu linh thạch vậy ta?” Hình như Nguyệt Bảo vừa nói gì đó thì phải.
“Giáo Hoàng, Tiểu Hắc có chuyện muốn nói với ngài.” Lâm Phong nhẹ giọng nói với Thanh Vũ.
Thanh Vũ đưa tay lên ngăn cản Lâm Phong, sau đó nhìn mọi người rồi nói: “Mời mọi người vào trong, bữa sáng vừa chuẩn bị sẵn sàng, chắc hẳn mọi người chưa ăn sáng đâu nhỉ?”
“Cái này…!” Lâm Phong im lặng, ai lại dám ngồi ăn chung bàn với Giáo Hoàng? Bất chợt, âm thanh dễ nghe của Nguyệt Linh lại vang ra trước sự kinh ngạc đến trợn mắt của Lâm Phong.
“Tất nhiên là chúng tôi chưa ăn rồi, thường thì giờ này là giờ ngủ…” Nguyệt Linh hồn nhiên nói, cô đưa mọi người gặp Giáo Hoàng sớm vì biết Thanh Vũ bận rộn, một lát sau các đường sẽ tụ tập rồi tiến về Hành Tinh Gaia, nên cô phải tranh thủ thời gian.
“Vậy thì tốt, vào trong thôi.” Thanh Vũ mỉm cười nói, sau đó hắn đi trước dẫn đường, Nguyệt Thần, Nguyệt Linh, Nguyệt Yến, Nguyệt Bảo bình tĩnh bước theo Thanh Vũ, còn Lâm Phong và Tiểu Hắc đứng yên tại chổ nhìn nhau, ánh mắt ngẩn ngơ.
“Bọn họ ăn thiệt?” Lâm Phong cười khổ nói, cũng đúng thôi, họ sống mấy chục năm ở rừng sâu, nào có biết đến lễ nghi hay một số thường thức của con người cầu kỳ, khó hiểu chứ? Họ không hề có ý nghĩa sâu xa hay tính toán nào, thiên chân vô tà, một điểm tốt tuyệt đối của riêng họ.
Không một ai có thể bắt chước được.
Lâm Phong đành đi vào trong cùng Tiểu Hắc, bữa sáng, không, nói đúng hơn là một bàn tiệc đầy các món ăn thơm lừng, mùi hương tràn ngập không gian căn phòng trang nhã, Nguyễn Thanh, Vũ Hy đang ngồi ở trên bàn, ánh mắt đầy ý cười nhìn Lâm Phong và Tiểu Hắc.
“Nào, đến đây ngồi đi, các đầu bếp thiệt là, làm nhiều món ăn vậy sao chúng ta ăn hết được chứ?” Nguyễn Thanh đứng lên đi tới kéo tay Lâm Phong và Tiểu Hắc cho họ bớt ngại ngùng, và cô không khỏi cằn nhằn một câu.
“Đầu bếp của Đại Hiền Lâu đau lòng nếu các món ăn vẫn còn y nguyên đấy.” Thanh Vũ hòa ái nói, một bữa ăn mà thôi, không cần phải quá khắc khe làm gì, người là sống, còn luật là c·hết, Thanh Vũ rất vui vẻ khi có thể ăn cơm chung với nhiều người.
Cả bàn thức ăn ngon lành nhanh chóng biến mất, kỹ năng đầu bếp của Đại Hiền Lâu rất cao, chế biến các loại thịt hung thú cấp hai mà vẫn gữ lấy năm phần linh khí, chất thịt mềm mại, món súp thì hết chỗ chê. Thanh Vũ cảm thấy quyết định của hắn rất đúng, Briona hay các đầu bếp cần có một buổi so tài để nhận lấy vị trí đường chủ của Đầu Bếp Đường.