0
“Kinh khủng?!” Hạc Vĩnh Tuân giật mình, vì nhìn thấy sự căng thẳng cực độ đang đọng trên gương mặt già nua của Thương Lăng cho nên cậu rất tin tưởng ông ấy.
Thương Lăng sẽ không bao giờ lừa gạt cậu trong những tình huống thế này.
“Nhưng, anh ta mạnh vậy sao?” Hạc Vĩnh Tuân vẫn không chắc chắn cho lắm.
Nhìn từ bên ngoài, Thanh Vũ chừng hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, nét mặt bình thường và chiều cao thì thuộc dạng chuẩn, sức sống tràn trề, một người với tuổi đời cỡ đó làm sao khiến cho Thương Lăng hoảng hốt thế được?
Nói giỡn hay hao? Thương Lăng là tu sĩ đạt cảnh giới Kết Đan đỉnh phong, ở trong thế lực một sao thì có thừa tư cách quản lý một tòa thành trì quan trọng, loại cường giả như Thương Lăng lại có nét mặt khẩn trương trước một người trẻ tuổi tại thế lực một sao.
“Chắc chắn!” Thương Lăng trầm giọng trả lời, nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Thanh Vũ, da đầu ông tê dại, và mồ hôi thì cứ đổ xuống như mưa.
Hạc Vĩnh Tuân không cảm nhận được hơi thở hủy diệt tràn đầy trong không gian nên vẫn nghi ngờ.
“Thư giãn đi.” Thanh Vũ mỉm cười nói, vơi đi linh áp của mình để Thương Lăng nhẹ nhõm hơn.
“Mời hai người vào trong, chúng ta còn có một cuộc giao dịch mà tôi rất mong chờ đây.”
“Tốt.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói, sau đó bước vào căn phòng, còn Thương Lăng vẫn im lặng đi theo sau cậu trong khi dùng linh lực ở trong trạng thái chờ đợi, có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Mạng sống của Hạc Vĩnh Tuân rất quan trọng, huống chi Thương Lăng là người trông nom cậu ta từ nhỏ đến lớn, là một người bạn của Hạc Vĩnh Siêu, nhận nhiều ân huệ từ gia đình của Hạc Vĩnh Tuân làm ông không cho phép bản thân phản bội Hạc Vĩnh Tuân.
Cho nên, khi đối mặt với loại cường giả khủng bố, ngay cả Thương Lăng còn không thăm dò được sâu cạn của Thanh Vũ, vì thế ông ta rất cẩn thận, không cho phép sai sót một chút gì, vì hậu quả rất lớn.
Thanh Vũ đang ở cảnh giới Tam Dương đỉnh phong, sức chiến đấu chân thật ngang bằng với tu sĩ Tứ Dương kỳ, một Thương Lăng không thể đánh giá hết thực lực của Thanh Vũ là chuyện đương nhiên.
Với lại, Thanh Vũ chỉ muốn chứng minh sức mạnh bản thân để đổi lấy một sự tôn trọng nhất định từ Hạc Vĩnh Tuân và Thương Lăng, cách tốt nhất, chấn chỉnh Thương Lăng, tu sĩ mạnh hơn Hạc Vĩnh Tuân rất nhiều và không hề động tới Hạc Vĩnh Tuân vì đó là người quan trọng của cuộc giao dịch.
Sau khi mọi người an ổn trên cái ghế gỗ, Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh lên tiếng nói: “Tôi đến đây là để mua một số vật phẩm từ Tiệm Tạp Hóa Quang Minh, và tất nhiên, số lượng rất lớn.”
“Tôi biết mục đích của cậu từ Cù Minh Văn, người quản lý tiệm tạp hóa tại Vương Thành.” Thanh Vũ gật đầu trong khi nói với giọng tự nhiên.
“Tôi cam đoan có đủ quyền lực để giao dịch với cậu.”
“Vậy thì tôi an tâm rồi.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.
“Thế chúng ta bước vào cuộc mua bán thôi.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Đầu tiên, tôi muốn mua một nghìn viên Trúc Cơ Đan với giá mỗi viên là hai nghìn linh thạch hạ phẩm.” Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh nói.
“Một nghìn viên Trúc Cơ Đan à? Số lượng vượt qua khỏi dự tính của tôi.” Thanh Vũ chậm rãi lến tiếng.
“Anh không có đủ Trúc Cơ Đan cũng không sao, tôi có thể mua nó từ đợt, mỗi đợi hai trăm viên.” Hạc Vĩnh Tuân nói tiếp.
“Không phải vì vấn đề số lượng của Trúc Cơ Đan, tôi đang lo cho tài lực của cậu thì đúng hơn, liệu cậu có đủ tài lực để chi trả cho số Trúc Cơ Đan đó trong khi tôi nhận được một số thông tin rằng cậu đang ở tình cảnh khó khăn nhất từ trước đến giờ?” Thanh Vũ lắc đầu, nhàn nhạt nói ra.
Ánh mắt như có thể nhìn xuyên thấu qua nội tâm của Hạc Vĩnh Tuân làm Hạc Vĩnh Tuân khó chịu, nhưng Hạc Vĩnh Tuân trầm mặc không phản bác lại thái độ nghi ngờ của Thanh Vũ, trong một cuộc giao dịch, Hạc Vĩnh Tuân vừa vào liền ở thế bị động.
Bởi vì cậu biết cậu không có đủ bất kỳ một thứ gì làm cho tiệm tạp hóa chú ý.
Với thái độ nhẹ nhàng của Thanh Vũ, Hạc Vĩnh Tuân cho rằng tiệm tạp hóa không cần quá nhiều linh thạch, họ có thể chế tạo ra một nghìn Trúc Cơ Đan và giao dịch trong một lần, nguồn sức mạnh kia làm Hạc Vĩnh Tuân kh·iếp sợ.
Ngay cả phân bộ của Công Hội Luyện Đan Sư tại thế lực hai sao cũng không dám cam kết được chuyện đó.
“Thế nào, có cần tôi kể ra tình cảnh của cậu không?” Thanh Vũ mỉm cười nói tiếp.
Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu nói: “Tình cảnh của tôi dù có ra sao đi chăng nữa thì tôi vẫn cam đoan lời nói của tôi là thật, hai triệu linh thạch hạ phẩm là một con số lớn.”
“Tôi muốn thực hiện một cuộc giao dịch nhỏ khác trước khi bước vào cuộc giao dịch lớn.”
“Tốt thôi, người mua là cậu, người yêu cầu là cậu và cậu đang chứng tỏ thành ý của bản thân khi đến đây không ngại đường xá xa xôi.” Thanh Vũ cười nhẹ nói.
“Cảm ơn vì sự trân trọng đó.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.
“Bây giờ, nói ra yêu cầu của cậu đi, chúng tôi rất thích giúp đỡ những người kiên cường như cậu.” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng. Giáo Hoàng là một tồn tại thần bí của Giáo Đình, chưa bao giờ lộ mặt với tên thật ra ngoài cho nên hai người họ không biết Thanh Vũ có địa vị gì.
Với lại, Mặc Hàn đang lo chuyện bên Hành Tinh Gaia, Thanh Vũ phải đứng ra phụ trách cuộc mua bán khá lớn, giúp Giáo Đình giải quyết vấn đề về linh thạch tu luyện.
Thông tin về Hạc Vĩnh Tuân của Phi Hạc thương hội thì rất ồn ào vang xa, nào là thiếu chủ phế vật, nào là thiếu chủ hết thời, vang dội nhất là biệt danh Phế Hạc!
Trải qua nhiều khó khăn, Hạc Vĩnh Tuân vẫn không từ bỏ và tìm đến hi vọng nhỏ nhoi, sợ là nhiều người rơi vào hoàn cảnh như Hạc Vĩnh Tuân thì buông xuôi tất cả, phó mặc cho trời đất rồi, vì biết rõ tất cả cho nên Thanh Vũ coi trọng Hạc Vĩnh Tuân.
“Tôi muốn mua Bích Ly Thảo, ba ngàn gốc, mỗi gốc ba trăm linh thạch hạ phẩm.” Hạc Vĩnh Tuân bình tĩnh nói ra.
“Tổng giá trị là chín trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.” Thanh Vũ chậm rãi lên tiếng.
“Cộng thêm một trăm viên Trúc Cơ Đan.” Hạc Vĩnh Tuân nói tiếp, ánh mắt nhìn thẳng vào Thanh Vũ, cậu đã dốc hết vốn liếng của bản thân, bao gồm nguồn tài lực từ người quen và số tài sản do mẹ cậu tích trữ.
“Một triệu một trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra cái giá.
“Đúng vậy!” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu với khuôn mặt kiên định, cậu quyết định đánh cuộc vào cuộc mua bán này, thành bại sẽ ảnh hưởng đến phần đời còn lại của cậu.
“Vậy, anh có thể nói cho tôi biết, các anh có đủ số lượng Bích Ly Thảo và Trúc Cơ Đan không?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi.
“Tất nhiên rồi, chúng tôi luôn đáp ứng nhu cầu của khách mà.” Thanh Vũ gật đầu, nói với nét mặt bình thản, cứ như mấy vật liệu và giá trị kia chỉ là một cơn gió thoảng qua mà thôi, chẳng hề làm Thanh Vũ quan tâm gì.
“Rất tốt, vậy cuộc mua bán này đã thỏa thuận xong?” Hạc Vĩnh Tuân hỏi.
Thanh Vũ gật đầu: “Chúng ta hoàn thành thỏa thuận.”
“Vậy cậu có thể cho tôi biết cậu sẽ làm gì với số Bích Ly Thảo đó không?” Thanh Vũ hỏi với giọng hiếu kỳ.
Bích Ly Thảo, một loại dược liệu bình thường, giá cả cũng rẻ mạt, Thanh Vũ rất bất ngờ khi Hạc Vĩnh Tuân lại mua tận ba ngàn gốc.
“Chúng tôi bán nó cho Đà La Môn, mỗi gốc sẽ là bốn trăm linh thạch hạ phẩm, còn Đà La Môn dùng nó để ủ một loại rượu tên là Bích Linh Tửu, một bình năm ngàn linh thạch hạ phẩm.” Hạc Vĩnh Tuân nói với nét mặt bình tĩnh, không có lừa gạt Thanh Vũ.
“Ồ, giá cả kia chênh lệch khá cao so với giá cả gốc đấy! Cậu không sợ tôi đổi ý sao? Dù gì cũng là một số lượng linh thạch rất lớn, cậu sẽ lời hơn bốn trăm ngàn linh thạch hạ phẩm chỉ với một chuyến đi.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói.
“Không! Tôi biết tại sao tiệm tạp hóa này chỉ xuất hiện ở hai quốc gia này, bởi vì các anh sợ dính đến phiền phức.” Hạc Vĩnh Tuân vừa lắc đầu vừa nói.
“Cậu nói rất đúng, nhưng sai ở một chỗ.” Thanh Vũ lắc đầu, giọng nói bình tĩnh.
“Xin mời anh chỉ ra chỗ sai của tôi.” Hạc Vĩnh Tuân liền hỏi.
“Chúng tôi không sợ phiền phức mà là chúng tôi không muốn phiền phức.” Thanh Vũ nói với âm thanh chậm rãi.
“Được rồi, vì thái độ rất chân thành kia, tôi sẽ giảm tổng giá trị xuống còn một triệu linh thạch cho cậu.” Thanh Vũ cười nói.
“Cảm ơn anh.” Hạc Vĩnh Tuân mỉm cười đáp lại, lòng thì có hảo cảm với Thanh Vũ hơn nhiều.
Hạc Vĩnh Tuân đang ở trong rắc rối lớn nhất của cuộc đời, mỗi sự trợ giúp của người khác đều khắc sâu trong lòng cậu, một lời nói nhẹ giảm đi một trăm nghìn linh thạch hạ phẩm, một số lượng khá lớn đối với Hạc Vĩnh Tuân, giảm nhiều áp lực cho cậu hơn.
“Nhưng tôi nghi ngờ khả năng của cậu lắm.” Thanh Vũ đột ngột nói.
“Khả năng của tôi?” Hạc Vĩnh Tuân nhíu mày hỏi lại.
“Đúng vậy, cậu quá kiêu ngạo, cậu cho rằng có thể bán số hàng đó ở trong một thế lực hai sao à? Đà La Môn? Yêu Nguyệt Tông? Hay xa hơn là Kỷ Hằng Vương Triều? Tất cả vùng đất kia đều có người quản lý, cậu sẽ bị đá ra khỏi đó một cách tàn nhẫn nhất.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
Hạc Vĩnh Tuân ngồi yên lắng nghe và không hề lên tiếng trả lời, cậu im lặng trong một lúc lâu, còn Thương Lăng thì nắm chặt đôi tay vì cảm thấy Hạc Vĩnh Tuân đang bị Thanh Vũ khinh thường.
“Anh nói rất đúng.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu nói.
“Tôi không thể bán chúng mà không có sự trợ giúp nào.”
“Tuy nhiên, tôi chỉ còn lại một hi vọng, và tôi không muốn buông bỏ nó.”
“Vì thế, tôi sẽ dùng mạng của mình để đặt cược.”
“Anh có thể cho tôi một lời động viên không?” Cuối cùng, Hạc Vĩnh Tuân bỗng nhiên nở nụ cười nhìn vào Thanh Vũ.
“Cậu là một người có dã tâm, còn là một người không hề biết bỏ cuộc là gì.” Thanh Vũ từ tốn nói.
“Thế nhưng, một lời động viên hay tính mạng của cậu vẫn không đủ làm nên sự thành công kia.”
“Tôi có thể cho cậu nhiều hơn thế nữa.”
“Nếu như cậu chứng minh cho tôi thấy giá trị của cậu và cậu còn sống qua đợt phong ba này.” Thanh Vũ nhìn vào Hạc Vĩnh Tuân với ánh mắt thản nhiên, nhưng lời nói thì làm cho Hạc Vĩnh Tuân ngây ngẩn vì quá trực tiếp.
“Ví dụ như?” Hạc Vĩnh Tuần chăm chú nói.
“Sự ủng hộ của Giáo Đình.” Thanh Vũ cười nhẹ trả lời.