“Các anh đang gặp chuyện gì sao?” Hạc Vĩnh Tuân nhìn thấy nét mặt của Thanh Vũ và Diêu Hạo đang không bình tĩnh sau lá phù truyền âm kia, nên cậu lên tiếng hỏi.
Diêu Hạo là người vừa mới đến đây, linh áp Tứ Dương sơ kỳ tản mát giữa không gian làm cho không khí ngưng đọng lại, sợ là người thường cũng không có khả năng hít thở trước áp lực từ Diêu Hạo.
Và một chuyện nữa, Diêu Hạo vừa mới đột phá Tứ Dương kỳ, nhảy từ Nhị Dương hậu kỳ lên thẳng cho nên không khống chế được linh lực của bản thân một cách tốt nhất, ảnh hưởng đến cả Thương Lăng và Hạc Vĩnh Tuân, khiến cơ thể hai người nặng nề hơn bao giờ hết.
Vì Diêu Hạo nhận được một vật từ Thanh Vũ, đó chính là Tứ Dương Thánh Quả, Thanh Vũ nhận lấy viên trái cây chứa quyền năng đặc biệt này khi Ngạc Thiên Quang tiêu diệt Venger Thức Tỉnh cảnh giới Tứ Dương kỳ, chứng tỏ loài sinh vật Venger Thức Tỉnh trong mắt của Hệ Thống thì mức độ nguy hiểm lớn lao, Hệ Thống sẵn sàng trả một viên Thánh Quả bằng với cảnh giới của Venger.
Thanh Vũ có nhờ Diêu Hạo thúc đẩy sự hoạt động của Ảnh Bộ tại Hành Tinh Gaia, ở nơi đầy rẫy hiểm nguy kia, với cảnh giới Nhị Dương hậu kỳ nhỏ nhoi, Diêu Hạo chưa có tư cách bảo vệ chính cậu ấy chứ nói gì đến điều tra tin tức về các thế lực khác ở đó.
Cho nên, Thanh Vũ đưa cho Diêu Hạo một viên Tứ Dương Thánh Quả, để cậu ta luyện hóa đạt đến Tứ Dương kỳ, không ai biết chuyện này ngoài Thanh Vũ và Thanh Vũ cũng không có báo cho ai ngoài Nguyễn Thanh, Nguyệt Linh, Vũ Hy, Mặc Hàn, Ngọc Trang, những người quan trọng của Giáo Đình.
Sự phát triển của Diêu Hạo rất nhanh nhưng ở bây giờ thì không đáp ứng nhu cầu của Giáo Đình được, với lại Diêu Hạo là người Thanh Vũ quen biết từ khi bước chân vào Tu Chân Giới, cho nên cảm tình rất tốt, tất cả các lý do trên đẩy Thanh Vũ đưa ra quyết định sử dụng Tứ Dương Thánh Quả.
Mặc Hàn đang ở cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ, vài tuần, hoặc cả tháng sau sẽ đột phá nên không cần Tứ Dương Thánh Quả, còn những người khác thì giữ chức vụ của họ, không có tác dụng bằng Diêu Hạo đang quản lý Ảnh Bộ, thu thập thông tin về thế giới bên ngoài cho Giáo Đình.
Với lại, vào lúc nhận Tứ Dương Thánh Quả từ Hệ Thống thì vật phẩm quyền năng này cũng đã được kích hoạt trong Cửa Hàng.
Tứ Dương Thánh Quả là loại trái cây của Thái Dương Thần Thụ, một nghìn năm kết hoa, một nghìn năm kết quả, một nghìn năm mới hái được, nghe nói, chỉ cần là người có lòng thành, mang theo Thất Đại Đức của con người đứng dưới Thiên Thần Thánh Thụ và cầu nguyện thì sẽ nhận được một Thánh Quả, tùy theo mỗi người sẽ nhận được Thánh Quả khác nhau. Tác dụng của Thánh Quả là làm cho người sử dụng tăng sức mạnh lên một cấp độ cao hơn, quá trình có nhiều hiểm nguy nên cần cẩn thận khi luyện hóa.
Giá trị: Năm mươi nghìn điểm tín ngưỡng cố định, bốn mươi triệu điểm tín ngưỡng.
Thanh Vũ vui vẻ một lúc lâu khi thấy Tứ Dương Thánh Quả nhưng lại lắc đầu từ bỏ vì giá của nó quá cao so với số điểm tín ngưỡng mà Thanh Vũ đang có, với lại, điểm cống hiến của người khác thì không thể đổi thành điểm tín ngưỡng, mà điểm tín ngưỡng thì lại có thể đổi thành điểm cống hiến.
Cho nên cách thu điểm cống hiến của mọi người trong Giáo Đình để mua Tứ Dương Thánh Quả là một giấc mơ viễn vong.
Hệ Thống là một tồn tại toàn diện và hoàn hảo, không có một khe hở nào cho Thanh Vũ để lách luật cả.
Nhìn thấy Diêu Hạo luyện hóa và đột phá thành công, Thanh Vũ còn chưa kịp chúc mừng thì phải lo đến an nguy của Diêu Nguyệt. Cô bé này chắc là đi điều tra chuyện Tín Đồ từ bỏ tín ngưỡng, bị Huynh Đệ Hội dụ dỗ cho nên dấn thân vào hiểm nguy và b·ị b·ắt giữ.
“Thật ngại quá, chúng tôi có việc quan trọng cần phải làm ngay lập tức.” Thanh Vũ nở nụ cười gượng gạo trả lời Hạc Vĩnh Tuân.
“Anh Thanh Vũ.” Diêu Hạo thì hấp tấp lên tiếng để thúc giục Thanh Vũ đi.
“Không sao, chúng tôi không làm phiền hai người nữa.” Hạc Vĩnh Tuân gật đầu, có ý muốn rời khỏi nơi này.
Thương Lăng thì đồng ý với Hạc Vĩnh Tuân, đứng trước hai tu sĩ trẻ tuổi nhưng lại cho ông một cảm giác áp lực như núi cao làm ông hơi khó chịu và cảm thấy bản thân thất bại nặng nề.
“Hay là như vậy, hai người cũng đi theo đi.” Thanh Vũ đề nghị.
“Bởi vì tu sĩ Nguyên Anh kỳ bảo vệ cậu khi cậu trở về là Diêu Hạo, người đang đứng cạnh tôi.”
“Vậy sao?” Hạc Vĩnh Tuân ngạc nhiên nhìn Diêu Hạo, lòng thì nhấc lên một cơn sóng lớn ngập trời, Diêu Hạo chỉ mới mười mấy tuổi lại đạt cảnh giới Nguyên Anh kỳ, xem ra Giáo Đình này rất khó lường.
“Được rồi, nếu anh đã mời thì tôi không từ chối, hôm nay tôi rất may mắn vì được tận mắt chiêm ngưỡng phong thái của Giáo Đình.” Hạc Vĩnh Tuân mỉm cười gật đầu.
Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng rồi phất tay, linh lực trong cơ thể chuyển động, đôi cánh hoàng kim mở rộng ra rồi vỗ một cái, ngay tức khắc, một luồng sức mạnh vô hình bao phủ Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng vào trong và bốn người biến mất ngay tại chỗ.
Lúc xuất hiện thì họ đã đứng trên bầu trời phía bắc Không Vũ quốc, cách Vương Thành mấy trăm km chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi.
“Tốc độ quá nhanh!” Thương Lăng chậc lưỡi cảm thán một tiếng, ánh mắt e ngại khi nhìn vào Thanh Vũ.
“Đôi cánh hoàng kim kia là gì?” Hạc Vĩnh Tuân ngơ ngác nhìn đôi Thánh Dực ở sau lưng Thanh Vũ và bị vẻ đẹp mê hoặc của đôi cánh cuốn hút.
Diêu Hạo tự bay bằng chính bản thân cậu, không cần Thanh Vũ mang theo, cậu đã là tu sĩ mạnh mẽ, đủ để chiếm một địa vị cao ở thế lực hai sao, thậm chí là ba sao.
Hai người tỏa ra linh áp khổng lồ làm cả vùng trời chấn động, không khí ầm ầm nổ tung, mọi vật ở bên dưới ngước nhìn họ khi họ bay ngang trên bầu trời, mặt đất run rẩy, còn bầu trời thì yên lặng như đang nhường ra con đường bằng phẳng cho Thanh Vũ và Diêu Hạo.
Đây là cảnh tượng khi một tu sĩ bay trên bầu trời, mà loại tu sĩ kia được gọi là Chân Quân!
“Chúng ta đến nơi rồi!” Thanh Vũ nhìn vào tọa độ do Diêu Nguyệt gửi và so với cảnh vật xung quanh, sau đó hắn mới lên tiếng xác định.
“Là ở nơi này!” Diêu Hạo cũng gật đầu, ánh mắt lạnh lùng quan sát bên dưới, còn thần thức thì tràn lan ra xuyên thấu qua mặt đất, tìm tòi Diêu Nguyệt, người thân duy nhất của cậu ở trên thế gian này, ai dám gây hại đến Diêu Nguyệt đều phải nhận lửa giận của Diêu Hạo.
“Thanh Vũ đạo hữu!” Một người đột nhiên bay lên trời từ cánh rừng xanh bên dưới, đó là tán tu Trương Hằng, Thanh Vũ đã từng gặp mặt Trương Hằng khi đang truy tìm theo dấu vết của Huynh Đệ Hội.
“Thì ra là Trương Hằng.” Thanh Vũ gật đầu nói,
“Cảm ơn anh vì đã thông báo tin tức quan trọng cho ta, người bị bọn chúng bắt giữ là Diêu Nguyệt, một người quan trọng đối với ta.”
“Không có gì đâu, tôi nghĩ chúng ta nên cứu người trước khi bọn chúng làm hại Diêu Nguyệt.” Trương Hằng lắc đầu nói.
“Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.” Hạc Vĩnh Tuân nhíu mày đánh giá Trương Hằng.
“Là người này sử dụng Truyền Âm Phù.” Thương Lăng bình tĩnh nói.
“Anh nói đúng, bọn chúng ở bên dưới mặt đất này phải không?” Thanh Vũ gật đầu hỏi.
“Tôi theo sau chúng đến đây và nhìn thấy chúng mở một cơ quan nào đó để đi xuống lòng đất.” Trương Lăng kể lại, sau đó Trương Hằng dùng linh lực ngưng tụ thành một bàn tay lớn vỗ xuống dưới.
Ầm!
Tiếng động nổ tung vang trời, đất đá bay tứ tung tạo thành một lớp bụi mù, Trương Hằng phất tay một cái, sử dụng linh lực gạt đi bụi mù, làm cảnh vật ở bên trong xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người.
“Một con đường dẫn xuống dưới.” Diêu Hạo trầm giọng nói.
“Có đến ba ngã rẻ.” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Bọn chúng phát hiện chúng ta rồi.”
“Diêu Hạo, cậu ở đây giải quyết bọn chúng, còn ta thì đi xuống dưới cứu Diêu Nguyệt.” Thanh Vũ nhìn Diêu Hạo rồi nói.
“Vâng!” Diêu Hạo gật đầu, ánh mắt lăng liệt.
Ngay sau khi phân chia công việc xong, một giọng nói tức giận phát ra từ hang sâu, vài chục bóng người bay lên từ đó, tay cầm chặt phi kiếm đề phòng nhìn lên bầu trời.
“Là kẻ nào?” Một người đàn ông gầm lên với khuôn mặt giận dữ, hơi thở Kết Đan sơ kỳ tỏa ra từ ông ta càng khiến ông ta trở nên cao lớn hơn trong mắt người khác.
“Các ngươi là thành viên của Huynh Đệ Hội?” Diêu Hạo lạnh giọng nói.
“Đúng thì sao? Bọn ngươi thật to gan, dám đến đây t·ấn c·ông chúng ta, chưa biết chữ c·hết viết như thế nào phải không?” Người đàn ông quát to trả lời, đôi mắt hung hăng nhìn thẳng vào mắt của Diêu Hạo.
Nhưng sau khi lóa mắt bởi thứ ánh sáng hoàng kim ở cạnh bên Diêu Hạo, nhìn thấy đôi cánh to lớn cao quý khiến người tự ti, phảng phất đôi cánh kia chính là thứ tồn tại duy nhất giữa đất trời, thì người đàn ông liền hoảng sợ.
"Cái gì thế này!" Người đàn ông lắp bắp nói.
“Giữ cho bọn chúng sống sót.” Thanh Vũ nhẹ nhàng truyền âm cho Diêu Hạo để cậu ta biết phải làm gì, ngăn cản cơn giận dữ trong lồng ngực điều khiển Diêu Hạo làm ra những việc g·iết chóc vô nghĩa.
“Vâng!” Diêu Hạo hít sâu một hơi rồi gật đầu trả lời.
“Ta đi đây!” Thanh Vũ mỉm cười nói với Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng và Trương Hằng, bọn họ lùi ra xa không có tham gia vào trận chiến của Diêu Hạo.
Đôi cánh hoàng kim bắt mắt vỗ nhẹ một cái, Thanh Vũ biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, biến thành một vệt sáng màu vàng kim bay xuống hang sâu, thần thức tràn lan ra xung quanh tìm kiếm Diêu Nguyệt.
Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ yếu kém như người đàn ông kia không thể theo kịp tốc độ của Thanh Vũ và cũng không nhìn thấy hướng đi, cho nên ông ta tưởng rằng đó chỉ là một ảo ảnh, tu sĩ thường hay sử dụng ảo thuật để đánh lừa kẻ địch, ở một quốc gia nhỏ nhoi sao lại có vật như đôi cánh hoàng kim tỏa ra sự thánh khiết khiến người ta ngạt thở và một tu sĩ kinh khủng đến mức làm cho ông run rẩy vì sợ hãi chứ?
“Thằng nhóc con, c·hết đi cho ta!” Người đàn ông dụi dụi mắt, không thấy ánh sáng hoàng kim kia nữa, ông càng tức giận hơn khi thấy cơ quan che dấu hang ổ của Huynh Đệ Hội bị phá nát hết cả, muốn sửa thì phải bỏ ra một số tài nguyên khá lớn, ông ta vừa nói vừa niệm chú điều khiển phi kiếm màu trắng đâm thẳng đến Diêu Hạo.
Mấy chục tu sĩ Trúc Cơ kỳ cũng lấy lại tinh thần, bọn họ t·ấn c·ông cùng với người đàn ông, sử dụng sức mạnh cao nhất đánh bại Diêu Hạo.
“Ngươi tưởng ta đang sử dụng ảo thuật?” Diêu Hạo cười lạnh nói, cậu đi điều tra giữa Tu Chân Giới mấy tháng trời, gặp nguy hiểm không đếm hết, nhìn thấy nhiều thủ đoạn của tu sĩ nên nhận ra ánh mắt khinh thường từ người đàn ông.
“Haha! Ảo thuật cũng phải có chỗ dựa vào, thằng nhóc con chưa dứt sữa mẹ như người sao lại có khí thế cỡ đó?” Người đàn ông cười gằn trả lời, ông nào xem Diêu Hạo ra gì, một thằng nhóc mười mấy tuổi lại học đòi sử dụng ảo thuật, quả là non nớt không chịu nổi một đòn.
“Thật vậy sao?” Diêu Hạo nói với nét mặt hờ hững, một ngón tay nhấn xuống, ngay vào lúc này, Hạc Vĩnh Tuân, Thương Lăng và Trương Hằng mở to mắt ra nhìn, bọn họ cũng nghi ngờ thực lực chân chính của Diêu Hạo, vì một người thiếu niên như Diêu Hạo lại là tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì quá rợn người rồi, bọn họ chưa bao giờ nghe đến chuyện đó cả.
Ầm!
Linh lực đổ dồn vào đầu ngón tay của Diêu Hạo làm nó phát ra thứ ánh sáng màu trắng xóa, ngón tay nhấn xuống, không khí bị nghiền nát rồi nổ tung, lực lượng khổng lồ bao trùm xuống từ bầu trời, cuốn đám người ở bên dưới vào trong.
Mặt đất thì rung động mạnh, bụi mù bay lên cao và để lại một có hố sâu mấy mét, đám người Huynh Đệ Hội đang lê lết nằm ở bên trong hố đó, còn mấy người Hạc Vĩnh Tuân cũng phải dùng linh lực che chắn cho bản thân để không bị sóng xung kích đánh bay.
“Chắc chắn đó là sức mạnh của Nguyên Anh kỳ!” Thương Lăng ngưng trọng nhìn Diêu Hạo, giọng nói không che dấu được sự kinh hoàng.
“Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, cậu ta còn ít tuổi hơn mình.” Hạc Vĩnh Tuân lặng người.
“Mình đã nghĩ ra có một thế lực nào đó đang ở Không Vũ quốc và mình đã đúng.” Trương Hằng thì bình tĩnh hơn nhiều, cậu nói thầm trong lòng, là một tán tu bôn ba khắp bốn phương, thấy việc đời nhiều hơn hẳn một Hạc Vĩnh Tuân chưa từng trải nên tạo ra một tính tình thản nhiên khi đứng trước mọi việc.
0