0
Buổi tiệc kết thúc trong bầu không khí khoan khoái, vui mừng của mọi người, ai nấy đều ăn hết mình, thưởng thức loại hương vị tuyệt vời hiếm gặp, ngày thường thì bọn họ làm sao ăn được những thức ăn ngon lại còn bổ dưỡng cho thân thể và linh lực như thế này chứ?
Ngoài những thành viên cấp cao lạc vào thế giới mỹ thực thần tiên ra thì các đầu bếp cũng hài lòng, bọn họ gia nhập Giáo Đình vì khả năng nấu nướng thức ăn, biến các nguyên liệu bình thường thành những viên ngọc trai lấp lánh.
Giờ đây, bọn họ đang nấu cho Giáo Hoàng và những thành viên đứng đầu Giáo Đình, đó là một niềm vui sướng không sao tả xiết, bọn họ đã thể hiện kỹ năng tài tình một cách trọn vẹn nhất, một ít người thì kết thêm bạn mới, một ít người âm thầm ghi nhớ những món ăn của người khác để cải thiện bản thân.
Và ngôi sao sáng nhất của bữa tiệc không ai khác chính là Briona với món bánh cua Mine thật sự rất ấn tượng, vị của của thanh ngọt óng ánh hòa lẫn vào trứng gà chần trong nước sôi, lòng đỏ trứng tan chảy xuống phủ đầy chiếc bánh tạo nên một lớp hương vị tuyệt hảo, bất cứ một ai khi ăn xong đều ca ngợi Briona hết lời.
Còn có một cảm xúc dâng trào trong lòng của mọi người nữa, cảm xúc kia bắt nguồn từ Briona, tấm lòng cô ấy đặt vào chính món ăn khiến nó trở nên quý báu gấp trăm ngàn lần, một tấm lòng mong muốn những người khốn khổ sẽ được no bụng và nở một nụ cười hạnh phúc đến híp mắt.
“Cảm ơn cô Briona và mọi người vì đã mang đến cho chúng tôi một bữa ăn ngon lành như thế này.” Thanh Vũ vừa bắt tay Briona vừa nói thật lòng.
Mọi người lắng nghe thế cũng không khỏi gật đầu đồng ý với Thanh Vũ, họ còn đưa một ngón tay cái lên để biểu hiện sự thỏa mãn và vui sướng của bản thân nữa.
“Cảm ơn ngài rất nhiều vì cho chúng tôi sinh sống và thể hiện khả năng nấu nướng ở trong hoàn cảnh tốt đẹp đến nhường này, chúng tôi sẽ không ngủ quên ở trên chiến thắng hay tự ngạo vì nhận lấy lời khen ngợi từ mọi người, chúng tôi sẽ còn cố gắng hơn nữa để nấu ra những món ăn tuyệt vời dành cho mọi người thưởng thức.” Briona nhẹ nhàng nói ra.
Bữa tiệc cực kỳ thịnh soạn và quý giá được phục vụ từ những đầu bếp cấp ba, cấp hai của Giáo Đình, với tài nghệ chuyên nghiệp và sự nghiêm túc với nghề nghiệp nấu ăn, các đầu bếp đã thành công chế tạo ra các món ăn làm từ nguyên liệu cấp ba quý hiếm và khiến mọi người mê mẩn và vui vẻ.
“Tạm biệt mọi người.” Thanh Vũ cười ôn hòa trong lúc vẫy tay chào các đầu bếp rời khỏi phòng tuyến và rời khỏi Huyễn Linh Chiến Trường.
“Tạm biệt!” Toàn bộ mọi người đưa tay lên chào hỏi lẫn nhau và tạm thời ly biệt. Một ít người vừa kết bạn mới thì đưa ra lời hứa hẹn nào đó ở tương lai không xa.
“Này Aylimer, ông có thể nấu cho tôi các món ăn giống vậy được không?” Vương Tinh kề sát vào tai Aylimer rồi nói nhỏ, ánh mắt thì ngó nghiêng ngó dọc xem có ai để ý đến hắn hay không.
Aylimer cười nhẹ trả lời: “Đương nhiên là được chứ, Vương Tinh Đường Chủ, tôi rất vinh hạnh nếu được nấu ăn cho ngài để nhận lấy một ít tiền trang trải cuộc sống.”
“Nó có mắc không?” Vương Tinh nuốt một ngụm nước bọt vì thèm thuồng món ăn của Aylimer, nhưng nội tâm của hắn vẫn không quên một chuyện quan trọng, đó là giá cả của một món ăn.
“Thưa Vương Tinh Đường Chủ, những món ăn do tôi nấu ra không mắc lắm đâu, nó nằm ở khoảng mười ngàn linh thạch hạ phẩm cho đến năm mươi ngàn, ngài cũng có thể gọi món ăn cao cấp hơn thế nữa hoặc là đưa cho tôi nguyên liệu để tôi thực hiện, giá cả sẽ giảm đi rất nhiều.” Aylimer nhàn nhạt nói ra, khuôn mặt bình thản tưởng như số linh thạch kia nhỏ nhoi, và đúng là thế, Aylimer cho rằng một Đường Chủ không thiếu một chút linh thạch hạ phẩm đó.
“Nếu ngài không đủ linh thạch hạ phẩm thì cứ quy đổi thành tinh thể tiến hóa cấp một, cấp hai, cấp ba, tôi chấp nhận tất cả.” Aylimer mỉm cười nhắc nhở, vẻ mặt thành thật và không tỏ vẻ tham lam gì.
“Giá thấp nhất là mười ngàn linh thạch hạ phẩm?” Vương Tinh kinh ngạc, từ kinh ngạc kia chuyển thành khổ sở, hắn tính nhẩm ở trong đầu.
Mười ngàn linh thạch cũng là giá trị khởi điểm của một pháp bảo, phù chú, … cấp ba.
Còn đổi sang tinh thể tiến hóa thì tinh thể cấp một bằng ba ngàn đến bốn ngàn linh thạch hạ phẩm, cấp hai là năm mươi ngàn cho đến hai trăm ngàn linh thạch hạ phẩm, cấp là thì cao hơn nhiều, từ hai trăm ngàn đến năm trăm ngàn linh thạch hạ phẩm.
Tuy nhiên, giá trị của tinh thể tiến hóa biến động lớn trong dạo gần đây vì Giáo Đình không cung cấp đủ số linh thạch hạ phẩm để cho người khác đổi bằng tinh thể tiến hóa, dẫn đến tinh thể tiến hóa giảm giá hay một số người không muốn đổi nữa, họ trực tiếp giao dịch bằng chính nó luôn.
“Cảm ơn ông, tôi nghĩ là tôi nên tập trung tài nguyên vào việc tu luyện, nói cho cùng thì tôi vẫn là một Đường Chủ và tôi không thể để tu vi của bản thân yếu kém hơn những thành viên khác được, cho nên tôi xin từ chối không yêu cầu ông nấu nướng nữa, làm phiền ông nhiều rồi, Aylimer.” Vương Tinh vừa nói vừa lắc đầu như đang nghĩ về danh tiếng của Giáo Đình, và toát ra một sự hi sinh cao cả, bỏ các miếng ăn ngon lành để giữ lấy danh tiếng quý giá của Giáo Đình.
“Không đâu, ngài là một Đường Chủ tận tâm, tôi còn phải học tập theo ngài nhiều.” Aylimer lắc đầu nhẹ và cảm khái nói trong khi nhìn vào Vương Tinh.
Mọi chuyện dần khép lại sau những tiếng chào hỏi chân thành của mọi người.
Các đầu bếp rời đi nhưng Thanh Vũ và người ở lại không hề nghỉ ngơi, Thanh Vũ kéo mọi người vào một cuộc họp bàn bạc chuyên sâu và tỉ mỉ hơn về cách thức xây dựng Thánh Thổ, Thanh Vũ còn nhắn tin cho Kinh Nhân Đức và Không Yên.
Sau đó, Đặng Tín nhận ủy thác từ Kinh Nhân Đức trở thành người đại diện cho Kinh Hồng quốc tham gia cuộc họp, còn Không Yên thì vội vàng đi tới Huyễn Linh Chiến Trường, ông ấy có mặt ngay tại hiện trường vì đây là một chuyện hệ trọng đối với Không Vũ quốc, có cả Vương Lăng đi theo sau nữa, một Thừa Tướng quyền uy chức trọng sao lại bỏ lỡ sự kiện quan trọng cỡ này chứ?
Cuộc họp kéo dài chừng ba ngày tại Huyễn Linh Chiến Trường, mọi người tản đi về làm công việc thường ngày, Nguyệt Linh trở lại Thánh Điện, dẫn theo Nguyệt Thần, Nguyệt Yến, Nguyệt Bảo tới Hành Tinh Gaia, vừa bận rộn ở Phù Đường vừa có nhiều thời gian ở bên người thân, bởi vì Nguyệt Thần đã mở lời rằng cậu ta sẽ lên đường sau một thời gian nữa, để xem Nguyệt Linh có thật sự an toàn và hạnh phúc khi làm việc cho Giáo Đình hay không.
Vì trước lúc tới Hành Tinh Gaia, những người thuộc yêu tộc biến thành hình dạng của con người nên bọn họ không tạo ra một chút sự chú ý lạ lùng nào của người dân ở Thập Linh Hỏa thành, giảm đi nhiều chuyện phức tạp cho Giáo Đình.
Lý Quỳnh Chỉ giao nhiệm vụ phát triển bầy sói tinh anh cho Không Huy và một ít người, sau đó cô ấy trở lại tiếp tục quản lý Tuần Thú Đường, phụ trách nhiều mảng công việc khó nhằn, đôi khi cô ấy còn giúp đỡ Nguyễn Thanh vào chuyện quản lý Giáo Đình.
Vũ Hy thì chuyên tâm phát triển bản thân bằng cách học tập kiến thức luyện khí một cách nghiêm túc, cậu ấy dành phần lớn thời gian ở Huyễn Linh Chiến Trường, liên tục chế tạo ra các pháp bảo tuyệt phẩm cấp một, cấp hai, cấp ba, ngay cả những món v·ũ k·hí bình thường cũng sáng chói sau khi qua tay của Vũ Hy.
Đại Cẩu cùng bốn mươi sói xám lông dài trở lại Thập Linh Hỏa thành, cùng Quân Đoàn Gaia lập nên một đội ngũ hành động cấp tốc trong việc cứu người hãy đánh đuổi các bầy Venger, quái vật đang đe dọa đến mạng sống của con người, tiếng tăm của bọn họ lừng lẫy vang dội theo chiều hướng tích cực.
…
“Thanh Vũ, tôi vừa nghiên cứu xong đan phương của Huyết Mạch Thăng Cấp đan.” Nguyễn Thanh đang đứng ở trong căn phòng lớn nằm tại tòa tháp trung tâm của Thập Linh Hỏa thành, một căn phòng để cho những thành viên cấp cao nghỉ ngơi hay trò chuyện thư giãn sau những giờ phút làm việc khổ cực.
Thanh Vũ vừa kết thúc cuộc họp, mọi người đi mất và hắn thì trở lại Thập Linh Hỏa thành, Thanh Vũ lên kế hoạch cho một lịch trình Trúc Cơ Cốc, ngay tại sáng ngày hôm sau, Thanh Vũ sẽ lên đường cùng Lâm Phong, Tiểu Hắc, Không Yên, ông ấy đang căn dặn kỹ càng, còn giao mọi chuyện về Thánh Thổ cho Vương Lăng.
Tiểu Hắc đi một mạch về Hắc Viên Sâm Lâm để thông báo hay gửi lời chào tạm biệt, giờ Tiểu Hắc đang ở địa vị cao ở Hắc Viên tộc, mọi việc làm của Tiểu Hắc phải thông báo cho nhiều Tộc Trưởng khác. Đành phải vậy thôi, tại thời điểm n·hạy c·ảm, Hắc Viên tộc đang đứng trước nguy cơ c·hiến t·ranh với Liệt Sơn Hổ tộc, Thiết Thạch Nghĩ tộc và một tồn tại là Dị Hồn Chân Quân hay bầy tay sai của hắn, Hắc Viên tộc đang cảnh giác cao độ, sự thiếu vắng của Hắc Tinh là một mất mát, một điểm yếu c·hết người.
May là Thanh Vũ nhờ một ít người có thực lực cao đi cùng Tiểu Hắc và ở Hắc Viên Sâm Lâm để cho Hắc Viên tộc an tâm hơn.
“Chị vất vả rồi.” Thanh Vũ ngạc nhiên khi thấy Nguyễn Thanh, cô ấy vắng mặt trong bữa tiệc vì đang tìm hiểu về Huyết Mạch Thăng Cấp Đan, không thể đi dự tiệc cùng mọi người được.
“Kết quả thế nào? Có khả quan không?” Thanh Vũ hiếu kỳ hỏi.
Hắn giao đan phương cho Nguyễn Thanh từ trước khi bắt đầu cuộc huấn luyện hai trăm ngày đêm, một thứ đan dược kỳ diệu và Thanh Vũ dự tính nó sẽ đem cho Giáo Đình nhiều lợi ích.
“Không uổng công tôi hao tâm tổn sức cho đan phương, tôi tìm thấy một kết quả tốt đẹp là tôi có thể bắt tay vào luyện chế Huyết Mạch Thăng Cấp đan ngay sau khi tôi đột phá tới Tứ Dương kỳ và còn là một Luyện Đan Sư ba sao, hiển nhiên, không thể thiếu sự giúp đỡ của Thánh Vật.” Nguyễn Thanh mỉm cười và từ tốn nói.
“Đó là một tin tốt đẹp nhất của Giáo Đình trong ngày hôm nay đấy.” Thanh Vũ cười nhẹ nói.
“Mới đầu tôi còn nghĩ rằng việc này quá sức vì tên của hai loại linh dược có thêm một chữ Thần, nó làm tôi thay đổi lối suy nghĩ thông thường vì chữ Thần luôn đi song song với những thứ cao cả và thần bí.” Nguyễn Thanh cười khẽ một tiếng rồi nói.
“Nhưng sau khi nghiên cứu đủ lâu, tôi phát hiện rằng Huyết Thần Thảo, Dị Linh Thần Quả là hai loại linh dược đặc biệt, chúng không có đẳng cấp nhưng lại chứa đựng một thứ năng lượng thần kỳ góp phần tạo nên Huyết Mạch Thăng Cấp đan và chỉ cần một Luyện Đan Sư bốn sao là đủ để luyện hóa chúng.”
“Chị cũng nghĩ vậy sao? Mới đầu tôi cũng tưởng giống chị đó.” Thanh Vũ bất ngờ và nói một cách cảm thán.
Dựa trên thông tin do Nguyễn Thanh đưa ra, Thanh Vũ liền hiểu rõ tại sao Nguyễn Thanh đưa ra điều kiện tối thiểu để luyện Huyết Mạch Thăng Cấp đan rồi, Luyện Đan Sư bốn sao, tương đương với Nguyễn Thanh đạt ba sao và sử dụng Thánh Vật.
Nhưng muốn luyện chế thành công thì ít nhất Nguyễn Thanh sẽ gặp thất bại, và mỗi lần thất bại đó đồng nghĩa với việc hai loại linh dược bằng một trăm ngàn điểm tín ngưỡng cố định sẽ bị lãng phí.
“Giờ chị sẽ tập trung vào việc nâng cao trình độ luyện đan phải không?” Thanh Vũ cười hỏi,
“Cậu nói không sai, tôi đang rất chờ mong về tác dụng thần kỳ của Huyết Mạch Thăng Cấp đan, đối tượng đầu tiên được sử dụng là Đại Cẩu cùng bầy sói xám à?” Nguyễn Thanh nhẹ nhàng gật đầu rồi hỏi lại Thanh Vũ.
“Tại sao chị lại biết dự tính của tôi?” Thanh Vũ nghi ngờ hỏi. Đúng là bầy sói đem đến một thành tựu, phần tưởng là đan phương về dòng máu của hung thú. Thanh Vũ chưa bao giờ mở lời với ai về chuyện đó.
“Tôi chỉ suy đoán mò mà thôi.” Nguyễn Thanh cười khẽ.
“Được rồi, tôi nghĩ là cậu đã tính toán rất hoàn hảo, bầy sói xám có tận hai hướng tiến hóa của huyết mạch, thật đáng để thử một lần.”
“Chị nói đúng đấy.” Thanh Vũ gật đầu.
“Hiện giờ Đại Cẩu đang ở cảnh giới nửa bước Tứ Dương kỳ, nhờ vào dị năng hệ phong, lực chiến của Đại Cẩu ngang với tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, nếu như có thêm huyết mạch của hai loại hung thú cấp cao kia thì Đại Cẩu sẽ trưởng thành đến mức nào nhỉ?” Thanh Vũ nghiền ngẫm.
“Rồi chúng ta sẽ nhìn thấy câu trả lời đó nhanh thôi.” Nguyễn Thanh nói khẽ.
“Chắc hẳn cậu cũng mệt rồi, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, tôi sẽ quản lý Giáo Đình giúp cậu khi cậu không có mặt ở đây.” Nguyễn Thanh ôn hòa nói, khuôn mặt của cô thì rất đáng tin cậy.
“Làm phiền chị nhiều rồi.” Thanh Vũ thấp giọng nói rồi ngã dựa vào cái ghế sô pha mềm mại, hai mắt nhắm lại rồi ngủ th·iếp đi, Mặt Trời đang ngã xuống đường chân trời, tia sáng cứ mất dần cho đến khi màn đêm huyền bí kéo đến bao phủ toàn bộ Thập Linh Hỏa thành và cả vùng đất lân cận.
Nguyễn Thanh nhìn Thanh Vũ rồi nở nụ cười hiền hòa, sau một lúc lâu, cô ấy vươn người đứng lên rồi bước đi nhè nhẹ không tạo ra tiếng động để rời khỏi, tiếp tục công việc vẫn còn đang dang dở.
Hiện giờ, Tu Chân Giới và Hành Tinh Gaia đã liên thông với nhau, Nguyễn Thanh, Vũ Hy, Nguyệt Linh, Lý Quỳnh Chi không cần phải cố sức điều hành Giáo Đình nữa, bởi vì có thêm Mặc Hàn và nhiều người như Không Tinh, Băng Tu, Hư Minh, Vương Tinh, Trần Liễu, Trần Minh Nguyệt, Liễu Sơ Tinh, Triệu Thiên Ánh, Vinh Mộc, Hạ Dương, một số Thành Chủ đã gia nhập Giáo Đình và từ bỏ mọi quyền lợi, hoạt động ở Không Vũ quốc, Nguyễn Vu, các Quân Đoàn Trưởng, toàn bộ bọn họ sẽ ra sức giúp đỡ nếu như có chuyện khó giải quyết xuất hiện.
...
“Cá đi, cá đi, ai mua cá không?” Một tiếng rao hàng vang lên giữa khu chợ cá sầm uất ở Thập Linh Hỏa thành, người bán cá cao hơn hai mét, thân thể thì đô con như một vận động viên thể hình đẳng cấp thế giới, người bán cá vừa rao vừa nâng mấy con cá trên tay, và có một chuyện nữa, con cá nào, con cá nấy đều dài hơn năm mét, chúng tỏa ra một luồng áp lực ngang bằng Tam Dương sơ kỳ, chúng vẫn còn sống và giãy giụa một cách vô lực để tránh khỏi bàn tay như thể gọng kìm của người bán cá.
“Này ông chủ, cá này bán làm sao?” Một người hứng thú hỏi han. Nhìn xung quanh toàn bộ chợ cá, chỉ có nơi đây là đặc biệt nhất, các loại cá cấp ba trở lên thu hút nhiều sự chú ý của mọi người, dù là người bán cá khác cũng không ngoại lệ.
“Ngươi muốn mua cá hả?” Người bán cá hào hứng hỏi trong khi đặt con cá to hơn năm mét xuống đất.
“Vâng.” Người mua cá phản ứng nhanh nhẹn tránh khỏi cái đuôi cá khổng lồ vừa quét tới vị trí cũ, sau đó trả lời một cách miễn cưỡng.
“Haha, tốt lắm, hôm nay ta sẽ giảm giá cho ngươi vì ngươi là người đầu tiên hỏi mua cá sau một ngày ta không bán được chút gì.” Người bán cá hớn hở, giọng nói nhiệt tình.
“Không, chúng ta là bạn bè rồi, nào, anh bạn, tôi sẽ giới thiệu cho anh các mặt hàng có trên sạp của tôi.” Người bán cá thân thiện nói, kéo quan hệ đến gần gũi hơn với người mua cá.
Trước nhiều đôi mắt nghi hoặc, người bán cá đem hàng chục loại cá khác nhau có đủ màu sắc, đủ hình dạng đặt trên mặt đất, thậm chí còn có một ít con cua khổng lồ to chừng sáu bảy mét, tuy nhiên chúng đều đ·ã c·hết một ngày trước rồi nhưng nhìn chung thì vẫn còn như mới, thịt của loài sinh vật trải qua tiến hóa ba lần không hư đơn giản giống như bình thường được đâu.
“Đây là cá ngon vừa, còn đây là cá ngon, đây nữa, nó là cá ngon ngon, cuối cùng là con cá ngon lắm.” Người bán cá hào sảng chỉ tay vào từng con cá to và dõng dạc giới thiệu, vẻ mặt chân thành.
“Còn đây là con cua cứng cứng, nó thuộc loại ngon ngon ngon, nói chung là ngon hơn con cá ngon lắm.” Người bán cá chỉ vào con cua, loài giáp xác khổng lồ rồi lớn tiếng nói.
Người vừa định mua cá: “…”
Những người đang hóng chuyện: “…”
“Vậy mà hai ngày trước đầu bếp Briona lại mua được hàng từ người này, thì ra sự cách biệt về nhãn lực giữa đầu bếp và người thường lại lớn như thế!” Một người thường hay mua cá ở ngoài chợ cảm khái.