“Phong Thanh Dương, người không không mau cút ra đây nhận lấy c·ái c·hết!” Lý Thừa Ngân cười lạnh, giọng nói vang to rõ vào bên trong hẻm núi.
Mười tám Chân Nhân lạnh lùng đứng bao vây xung quanh, tay cầm chặt kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn xuống, tập trung tinh thần cao độ coi chừng Phong Thanh Dương bỏ trốn.
Thấy một lúc lâu sau mà Phong Thanh Dương còn chưa trả lời, Lý Thừa Ngân tức giận nói:
“Không phải ngày trước ngươi uy phong lắm sao? Dám đánh cả bổn Thiếu Chủ! Bây giờ thì ngươi giống như một con chuột nhắt đang trốn chạy mà thôi!”
“Người đâu, tiếp tục t·ấn c·ông cho ta, san bằng nơi này thành bình địa!”
“Vâng!” Mười tám Chân Nhân cùng nhau trả lời, kiếm khí cuồn cuộn nhấn chìm vùng đất bên dưới.
Xẹt! Xẹt! Xẹt!
Một đường kiếm không cắt đứt được núi non thì dùng hàng trăm đường kiếm để bù lại!
Chẳng mấy chốc sau, Lý Thừa Ngân nhìn thấy căn nhà gỗ nhỏ.
“Các ngươi rất ồn ào!” Phong Thanh Dương bình thản nói ra trong khi bước ra từ cánh cửa gỗ nhỏ, một tay của ông đang dìu dắt Nhan Ngọc Khuê, một tay thì cầm cây búa lớn, thứ dụng giúp giúp ông chế tạo pháp bảo, nó giống như là một người thân của ông ấy.
“Rốt cuộc ngươi chịu ra để c·hết rồi sao?” Lý Thừa Ngân cười to nhìn Phong Thanh Dương, tư thái nhẹ nhõm vì hắn chắc chắn có thể g·iết được Phong Thanh Dương vào trong ngày hôm nay, trả đi mối thù bị Phong Thanh Dương đánh nát xương cốt của đôi tay.
Nhớ lại cảm xúc đau đớn tột đỉnh khi đó, hai mắt của Lý Thừa Ngân chuyển thành màu đỏ ngầu, hắn quát lớn hết cỡ: “Giết hắn cho ta!”
“Vâng!” Mười tám Chân Nhân không hề do dự, bọn họ lập tức bùng phát tốc độ nhanh nhất, tay cầm kiếm liên tục chém tới, linh lực sôi trào tạo ra những cơn sóng xung kích mãnh liệt thổi bay mọi vật.
“Đà La Kiếm Pháp!?” Phong Thanh Dương nở nụ cười, ông không thể nào quen thuộc hơn với loại kiếm thuật đã t·ruy s·át ông rất lâu rồi, nhìn thấy nó làm lòng của ông nổi giận, và một khi nổi giận thì Phong Thanh Dương rất mạnh mẽ.
“Bằng các ngươi cũng cuồng ngôn là có thể g·iết c·hết ta sao?” Phong Thanh Dương cao ngạo nói trong khi tay cầm búa đập mạnh lên mặt đất.
“Hãy tận hưởng buổi tiệc của địa ngục do ta dành tặng cho Đà La Môn đi!” Phong Thanh Dương trầm giọng nói.
Vù! Vù! Vù!
Cùng lúc đó, thanh búa của Phong Thanh Dương đập vỡ mặt đất làm xuất hiện một cái hố to, tuy nhiên, bên trong hố to là một cơn bão lửa bùng c·háy d·ữ d·ội, dường như bão lửa bị kinh động nên chúng bùng cháy lên thật cao, đụng tới kiếm khí của mười tám Chân Nhân.
Ầm!
Ngọn lửa tựa như một quái thú đang phẫn nộ, lâm vào trạng thái điên cuồng, nó phóng cao lên không trung rồi nhấn chìm xuống dưới, bao phủ mười tám Chân Nhân vào bên trong như thể đang nuốt sống bọn họ vậy.
“Địa hỏa!!” Lý Thừa Ngân thay đổi sắc mặt, ánh mắt hoảng sợ, hắn ta vội vàng lui ra phía sau, tránh khỏi tầm ảnh hưởng của địa hỏa, còn mười tám Chân Nhân thì đã đi vào quá sâu, không thể rút ra bên ngoài kịp nên b·ị t·hương nặng, bọn họ bay ngược ra xa, thân thể cháy đen, khí tức lụi tàn.
“Chưa kết thúc đâu! Đây là Địa Hỏa Binh Trận do chính tay ta bố trí, trận pháp cấp bốn này sẽ đốt cháy các ngươi thành tro tàn!” Phong Thanh Dương đứng giữa ngọn lửa, một tay đưa cây búa lớn lên cao để liên hệ với Địa Hỏa Binh Trận của ông.
Ngọn lửa như có thêm linh hồn đang tức giận, chúng hóa thành một con quái vật bốn chân khổng lồ, cái mồm lửa kinh khủng táp tới, tựa hồ có thể nuốt hết cả một ngọn núi.
“Không!!” Cả đám Chân Nhân tỉnh táo lại, bọn họ lập tức sử dụng hết linh lực để chạy trốn, tuy vậy, vẫn có năm Chân Nhân không thoát kịp nên bị nuốt vào bụng của con quái vật Địa Hỏa Binh Trận.
“Khốn kiếp, hắn lấy địa hỏa từ hai ngọn núi kia, hẻm núi là nơi giao nhau giữa hai nguồn địa hỏa!!” Lưu Minh hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt nhìn Phong Thanh Dương.
“Chúng ta mau đi thôi Thiếu Chủ, nếu còn ở lại đây thì chúng ta sẽ c·hết hết!” Lưu Minh lo sợ nói với Lý Thừa Ngân.
Mười tám Chân Nhân còn sống sờ sờ, chưa đến năm giây thì năm vị Chân Nhân đã biến thành tro bụi bởi trận pháp của Phong Thanh Dương, hai hàm răng của Lý Thừa Ngân cắn chặt vào nhau, vẻ mặt không cam tâm.
“Chúng ta đi!” Lý Thừa Ngân lạnh giọng ra lệnh.
Mười ba người khác nghe vậy, nội tâm đang khẩn trương buông lỏng ra, bọn họ còn sợ rằng Lý Thưa Ngân không chấp nhận thất bại, rồi sai họ tiếp tục t·ấn c·ông Phong Thanh Dương chứ.
“Đi mau!” Lưu Minh thúc giục.
“Các ngươi tưởng muốn đi là đi được sao? Đến nhà của ta, phá sạch khung cảnh đẹp thơ mộng của vùng đất này thì phải trả giá.” Phong Thanh Dương trầm giọng nói ra, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mấy người đang chạy trốn, bỗng dưng toàn bộ ngọn lửa đều chảy vào trong cây búa rèn sắt của Phong Thanh Dương, và rồi Phong Thanh Dương đập mạnh cây búa về phía Lý Thừa Ngân.
“Địa Hỏa Gầm!” Phong Thanh Dương quát lớn.
Ầm!
Linh lực chảy vào trong cây búa, hòa trộn với địa hỏa nóng bỏng, hai thứ lực lượng dung hợp lại thành một và biến thành một cây búa lớn màu đỏ rực to đến một trăm mét, cây búa kia xuất hiện giữa không trung và tỏa ra luồng áp lực kinh khủng dư sức g·iết tu sĩ Kết Đan đỉnh phong.
“Không thể nào!” Lưu Minh há to mồm nhìn cây búa lửa đang đập xuống từ trên cao.
“Chúng ta không thể chạy được!” Một Chân Quân hoảng sợ hét lên.
“Cùng nhau hợp lực đánh tan đòn pháp thuật này!” Lưu Minh quyết đoán nói.
“Thiếu Chủ cứ chạy đi, để chúng tôi bộc hậu!”
Lý Thừa Ngân không hề quay đầu hay trả lời Lưu Minh, hắn cứ đâm đầu bỏ chạy quên cả trời đất, Phong Thanh Dương bạo phát ra một sức chiến đấu đáng kinh ngạc, đánh cho hắn không kịp nghĩ ra cách đối phó, giờ thì mạng sống là trên hết, còn việc trả thù cứ để sau này hãy tính.
“Đà La Kiếm Trận, Huyền Hoa Kiếm Trận!” Lưu Minh tập trung linh lực của mọi người, tất cả họ tạo nên một trận pháp hợp kích nổi tiếng của Đà La Môn.
Đà La Kiếm Thuật chia thành bốn đẳng cấp: Sơ Hoa Kiếm, Ngưng Hoa Kiếm, Huyền Hoa Kiếm cùng Đà La Hoa Nở tương ứng với bốn cấp trận pháp kiếm trận, chỉ tu luyện đến cảnh giới tương tự mới có thể tạo ra một kiếm trận được.
Lưu Minh và gần như toàn bộ Chân Nhân đều tu luyện thành công Đà La Huyền Hoa Kiếm, dù cảnh giới của bọn họ không cao hơn Phong Thanh Dương, tuy nhiên bọn họ lại kết hợp với nhau, thực lực tăng mạnh.
Keng! Keng! Keng!
Tiếng động chói tai của kiếm vang lên, một đóa hoa màu đỏ mỹ lệ chiếm cứ giữa trời cao, mỗi một cánh hoa đều được tạo thành từ kiếm khí sắc bén, đóa hoa kia bay đến và xoay tròn tựa như một cơn cuồng phong màu đỏ, nó mạnh bạo v·a c·hạm vào cây búa lớn.
Ầm!
Đóa vỡ lập tức vỡ nát cùng cây búa lửa, tuy vậy, mười ba Chân Nhân bắn ngược ra sau, thân thể đập mạnh lên mặt đất, hơi thở suy yếu, bọn họ không hề chần chừ, tất cả nhanh chóng đứng lên rồi bỏ chạy.
“Bát Đại Hỏa Binh, thiêu đốt!” Phong Thanh Dương không nao núng vì pháp thuật của bản thân ông bị ngăn chặn, dù bọn người kia bỏ ra một cái giá rất lớn, ít nhất một phần hai Chân Nhân bị mất sức chiến đấu, Phong Thanh Dương vẫn nhàn nhạt điều khiển Địa Hỏa Binh Trận cấp bốn t·ấn c·ông đám người bỏ chạy.
Keng! Keng! Keng!
Tám loại binh khí từ gươm, đao, giáo, mác, thương, chùy, búa, mũi tên, toàn bộ chúng được làm nên bởi địa hỏa đáng sợ, cực kỳ nóng bỏng, chúng lao đến như thể muốn đốt sách đám người bỏ chạy thành tro tàn.
“Không!” Lưu Minh hét thảm một tiếng, hắn nhìn lồng ngực đang bị một cây thương đỏ xuyên thấu, ngọn lửa nhen nhóm biến hắn trở thành một người lửa rực cháy, vì không còn linh lực nên Lưu Minh gục ngã trên mặt đất, thân thể cháy bừng lên, sức sống cạn kiệt dần cho đến khi Lưu Minh không còn thở nữa.
Phong Thanh Dương làm việc rất quyết đoán, trực tiếp thiết kế một trận pháp đặc biệt, nương nhờ vào lực lượng địa hỏa của hai ngọn núi, bộc phát ra năng lượng dễ dàng g·iết c·hết đám người Lý Thừa Ngân, đòn cuối cùng là Bát Đại Hỏa Binh đã g·iết sạch mười ba Chân Nhân còn lại mặc cho họ có tự bạo pháp bảo hay dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa.
Nếu bọn họ là tu sĩ Kết Đan đỉnh phong thì may ra còn có một cơ hội sống sót để đi khỏi nơi này.
“Đáng tiếc, không thể giữ lại tên kia.” Phong Thanh Dương nói với giọng tiếc nuối khi nhìn về hướng Lý Thừa Ngân bỏ chạy với vẻ mặt kinh hoàng, hắn ta cũng dùng thần thức quan sát cảnh tượng đằng sau nên thấy rõ c·ái c·hết cháy đen của mười ba người kia.
“Chúng ta đi thôi, nơi này không thể ở lâu nữa.” Phong Thanh Dương thu hồi cây búa vào túi trữ vật, sau đó ông liên hệ đại trận, điều khiển địa hỏa chảy ngược vào bên trong hai ngọn núi, ngăn cản sự hỗn loạn của địa hỏa, làm xong hết thảy, ông mỉm cười nói với Nhan Ngọc Khuê vẫn luôn im lặng.
“Em xin lỗi vì đã khiến anh trở thành thế này.” Nhan Ngọc Khuê trầm mặc một lúc rồi mới nói.
“Em có lỗi gì đâu, là do bọn chúng có ý đồ xấu với chúng ta, c·hết rất đáng!” Phong Thanh Dương lắc đầu nói.
“Không, không phải như vậy, em đã đẩy anh vào những rắc rối không có hồi kết này.” Nhan Ngọc Khuê nhẹ nhàng lắc đầu.
Do căn bệnh quái ác của cô nên Phong Thanh Dương luôn làm việc cật lực, không ngừng lại để nghỉ ngơi trong một giây phút nào vì sợ trễ một giây thôi thì căn bệnh kia sẽ nhanh chân hơn ông, đoạt lấy Nhan Ngọc Khuê từ đôi bàn tay của ông.
Ông tự đưa bản thân vào nguy hiểm vì tìm thuốc chữa bệnh cho Nhan Ngọc Khuê, việc bán tin tức Trúc Cơ Cốc cho Đà La Môn cũng vì một mục đích duy nhất đó. Và lần đi đến Đà La Môn kia làm Phong Thanh Dương b·ị t·ruy s·át.
“Đồ ngốc, anh không bao giờ hối hận, cho dù cả tương lai sau này nữa, chỉ cần vì em, anh có thể làm tất cả.” Phong Thanh Dương khẽ vuốt khuôn mặt vàng vọt của Nhan Ngọc Khuê, với ông, người phụ nữ ốm yếu bệnh tật này là một người phụ nữ xinh đẹp nhất trên trần gian, cho dù thời gian quay trở ngược lại, ông vẫn chọn ở bên cạnh Nhan Ngọc Khuê, cùng cô vượt qua mọi chuyện.
“Người nào?” Phong Thanh Dương bỗng nhiên đưa đôi mắt nhìn về một phương, miệng thì quát lớn.
“Ngươi có thể phát hiện ra ta?” Phong Thanh Dương, Nhan Ngọc Khuê nhìn về vị trí kia trong khoảng năm giây thì một giọng nói thản nhiên mới vọng ra từ nơi đó.
Hai người nhìn thấy một thanh niên cao ráo, khuôn mặt tầm thường, đi ngoài nơi đông người thì có thể thấy được cả ngàn người giống vậy, không để lại một chút ấn tượng nào, nhưng Phong Thanh Dương lại coi trọng người thanh niên này vì khi người đó bước vào đại trận của ông thì ông mới phát giác.
Chứng minh tu vi của người thanh niên kia không thua kém ông, thậm chí là cao hơn rất nhiều nữa.
Xuất hiện một tồn tại có thể gây hại đến mình, Phong Thanh Dương cảnh giác cao độ, một tay lúc nào cũng giữ lấy Nhan Ngọc Khuê để chắc rằng ông không để người ông yêu thương bị hại.
“Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!” Phong Thanh Dương nhàn nhạt nói lại.
“Ta là Trần Thanh Vũ, một người thích làm việc tốt.” Thanh Vũ mỉm cười, giọng nói gần gũi, vẻ mặt chân thành nhìn Phong Thanh Dương.
“Nếu cậu thích làm việc tốt thì hãy đi nơi khác, ở đây không có việc tốt gì cho cậu làm.” Phong Thanh Dương đổi giọng vì nhận thấy Thanh Vũ không có ý xấu, nhưng ông ta vẫn cứ đề phòng Thanh Vũ.
“Không phải ông vừa mới trải qua một trận chiến ác liệt sao? Đó là một chuyện đủ để ta nhúng tay vào đấy.” Thanh Vũ cười nói.
“Trông thì mạnh khỏe nhưng thực chất làm chủ một đại trận cấp bốn làm thân thể ông mệt mỏi, linh lực không còn lại bao nhiêu, đừng nói là ta, cho dù một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ cũng đủ đánh ngã ông rồi.”
“Tôi không cần cậu giúp đỡ!” Phong Thanh Dương kiên quyết nói.
“Đừng vội nói vậy chứ.” Thanh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Còn một việc nữa, nó nằm ở cô gái này.” Thanh Vũ nhìn Nhan Ngọc Khuê, âm thanh bình thản nhưng làm Phong Thanh Dương rung động.
“Xem ra bệnh tình của cô gái này rất nặng, thời gian không còn đến một tuần dù vừa sử dụng Sinh Nguyên Đan cấp hai.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Cậu biết Ngọc Khuê mới sử dụng một Sinh Nguyên Đan cấp hai?” Phong Thanh Dương ngạc nhiên hỏi.
“Ta cũng đến từ buổi đấu giá đó.” Thanh Vũ khẽ trả lời.
“Cậu muốn gì?” Phong Thanh Dương ngưng trọng hỏi. Nơi này cách rất xa Hàn Linh Thành, một tu sĩ mạnh mẽ khó lường lại theo sau bọn họ đến đây không thể không có một mục đích được.
“Giúp đỡ người tốt.” Thanh Vũ nghiêm giọng trả lời.
“Đừng có đùa giỡn nữa!” Phong Thanh Dương không kiên nhẫn cho lắm.
“Anh đừng vậy mà, người ta đang nói thật đấy.” Nhan Ngọc Khuê cảm thấy Phong Thanh Dương quá đa nghi và gắt gỏng nên cô cười nói.
“Có thể cậu ta đang định lừa gạt chúng ta thì sao?” Phong Thanh Dương phản bác lại, trong vấn đề này thì ông hoàn toàn có quyền thuyết phục Nhan Ngọc Khuê.
“Nhưng trông cậu ấy đang nghiêm túc mà.” Nhan Ngọc Khuê cười nói.
“Không thể tin một người lạ mặt!” Phong Thanh Dương cứng giọng nói.
“Hai người có thể cho ta nói chuyện một câu không?” Thanh Vũ cười hỏi, và đột ngột búng một ngón tay về phía Phong Thanh Dương, linh lực đan xen vào nhau tạo thành các ký hiệu huyền ảo, rõ ràng đó là Ngũ Hành Thánh Thuật hệ hỏa loại nhỏ.
“Pháp thuật!” Phong Thanh Dương vội vàng sử dụng linh lực phòng thủ.
Bành!
Tuy vậy, sức phòng thủ quá yếu ớt, Ngũ Hành Thánh Thuật đang ở hình dạng một ngọn lửa nhỏ trông như một cây kim may quần áo kia đâm thủng vòng phòng vệ linh lực rồi đâm trúng vai của Phong Thanh Dương, máu tươi chảy ra từ v·ết t·hương khiến Nhan Ngọc Khuê lo lắng.
“Anh không sao.” Phong Thanh Dương đưa tay lên trấn an Nhan Ngọc Khuê, sau đó trong ánh mắt bất ngờ của cô, Phong Thanh Dương cúi đầu trước Thanh Vũ, giọng nói cảm kích.
“Cảm ơn cậu đã diệt trừ một mối nguy hiểm trên người tôi.”
“Đó là Đà La Ký, luyện từ hạt giống của Đà La Huyết Ma Thụ!” Thanh Vũ ngưng trọng nói.
0