“Tu sĩ tại nơi này chất lượng cao hơn nơi khác nhiều.” Không Yên cảm thán.
“Đúng vậy, tất cả đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ trở lên, không thiếu Kết Đan Chân Nhân dẫn đội.” Lâm Phong gật đầu một cái nhẹ.
Mọi người nhìn về phía ngọn núi lớn của Hàn Linh Tông, có một bậc thang đá kéo dài l·ên đ·ỉnh núi, không thể đếm hết số bậc thang, vào lúc này, nhiều tu sĩ đang kết bạn với nhau để đi lên bậc thềm, tiến thẳng về nơi tổ chức Diệt Kiến Hội.
Đó là một quảng trường lớn nằm giữa sườn núi, mây mù lượn quanh, linh khí bức người, đúng như khí chất của một dành cho tu sĩ tu luyện vậy.
“Có một trận pháp đang bảo vệ Hàn Linh Sơn này, theo như linh áp thì nó có thể đánh bại cả tu sĩ Kết Đan hậu kỳ.” Ngọc Trang nhẹ giọng nói ra.
“Trận pháp kia là đại trận hộ sơn, còn trận pháp đang bao phủ bên ngoài Hàn Linh Thành là đại trận hộ thành.” Lý Duy Mạnh cất tiếng giải thích.
“Trận pháp này do chính tay tu sĩ của Hàn Linh Tông bố trí, ẩn chứa linh lực đặc trưng hệ băng của Hàn Linh Tông, khắc chế mạnh đối với Xích Nghĩ Ma Tộc.”
“Mỗi nơi đều có văn hóa khác biệt và sự đặc trưng riêng, Hàn Linh Tông ở gần Xích Nghĩ Sâm Lâm hàng trăm năm nay rồi nên có nhiều cách đối phó loài kiến lửa đó.” Hắc Tinh khẽ nói.
“Chúng ta đi lên trên kia thôi.” Thanh Vũ mỉm cười nói và bắt đầu bước đi, Lý Duy Mạnh vội vàng dẫn đường còn mọi người thì bước chân lên từng bậc thềm đá, vừa đi vừa nói chuyện cũng như ngắm cảnh vật khác lạ của Hàn Linh Sơn, một ngọn núi lạnh lẽo với phần đỉnh núi đóng băng quanh năm.
Dù nói là đi chậm, thế nhưng tốc độ của tu sĩ hơn hẳn người phàm, chừng mười phút ngắn ngủi, mọi người đã đến được sườn núi, khu vực Hàn Linh Tông để riêng ra tiếp đãi người đến từ thế lực khác, bầu không khí náo nhiệt, đầy ắp tiếng người.
“Tôi còn không thể đếm hết số thế lực đang có mặt ở đây.” Không Yên cười khổ một tiếng.
“Quá nhiều.” Hắc Tinh gật đầu.
“Nhìn xem, nơi đó đang diễn ra một trận so tài.” Dương Khả háo hức chỉ tay về một khu đất dành cho việc bàn luận.
Mọi người nhìn theo hướng đó, thấy rõ một số đông người đang tập trung chỉ chỏ về trận chiến giữa hai tu sĩ đến từ hai thế lực khác nhau, ai nấy đều quyết tâm cao, sử dụng hết khả năng để chiến thắng đối thủ, đem vinh quang về cho thế lực của bọn họ.
“Đó là Đệ Tử của Độc Ma Tông và Liễu Linh Tông.” Một người đàn ông cười nói khi thấy đoàn người Thanh Vũ có vẻ hiếu kỳ.
“Ông là Thích Phán Đoán?” Hắc Tinh nhận ra người lên tiếng.
“Chính là tôi.” Thích Phán Đoán vừa vuốt râu vừa nói, vẻ mặt trông không thân thiện chút nào, chỉ nhìn ra một đôi mắt gian xảo.
“Thế nào, nếu mọi người hứng thú thì hãy đặt cược đi, Độc Ma Tông một ăn hai, Liễu Linh Tông một ăn mười.” Thích Phán Đoán cười nói trong khi chỉ tay về phía một sạp hàng, có nhiều người đang xếp hàng đặt cược.
“Thích Phán Đoán?” Lý Duy Mạnh ngạc nhiên thốt ra.
“Tại sao ông lại ở đây?”
“Tôi không được phép ở đây sao? Nơi nào có tranh đấu, nơi đó có đặt cược và cũng có Thích Phán Đoán này.” Thích Phán Đoán ngẩng cao đầu nói.
“Nhưng ông vừa thua Kỷ Lãnh Hoàng tận mười triệu linh thạch hạ phẩm mà.” Lý Duy Mạnh hỏi tiếp, nét mặt ngẩn ngơ.
Thua mười triệu linh thạch hạ phẩm trong tay Kỷ Lãnh Hoàng, người thanh niên có thân phận cao nhưng vẫn còn dám đứng đây tổ chức cá cược tiếp.
“Kỷ Lãnh Hoàng, ông là bạn của người thanh niên đó à?” Thích Phán Đoán nghi ngờ hỏi lại.
“Có thể coi là vậy.” Lý Duy Mạnh gật đầu nói.
“Vậy thì ông phải biết rằng tôi đã trả đầy đủ linh thạch cho Kỷ Lãnh Hoàng và bắt tay làm quen, trở thành “bạn tốt” của nhau.” Thích Phán Đoán cười hớn hở, còn nhiệt tình đến gần lôi kéo Lý Duy Mạnh tham gia cược nữa.
Nhưng mà, lúc Thích Phán Đoán tới gần hơn, lông của ông ta đột nhiên dựng đứng hết cả lớn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Thanh Vũ.
Phản xạ theo bản năng vì cảm thấy nguy hiểm cùng cực, Thích Phán Đoán lui ra xa, cười nói:
“Nếu mọi người có muốn tham gia chuyện cá cược thì hãy sang bên kia nhé, tạm biệt!” Vừa nói xong, Thích Phán Đoán lẫn vào đám đông rồi biến mất trước sự ngạc nhiên của Lý Duy Mạnh.
Thanh Vũ trầm tư nhìn bóng lưng Thích Phán Đoán, nghe nói Kỷ Lãnh Hoàng đi tìm Thích Phán Đoán, đúng lúc Thanh Vũ bắt gặp cậu ta trở về, tình trạng như thể bị người khác c·ướp sạch tiền tài, của cải vậy.
Việc này chắc chắn có liên quan đến Thích Phán Đoán, Thanh Vũ không thể nhìn ra cảnh giới chân thật của ông ấy.
“Người đó rất lạ.” Ngọc Trang nhíu mày lên tiếng nói.
“Cứ như có một không gian ngăn cách cảm nhận của người khác đối với Thích Phán Đoán vậy.”
“Ngọc Trang Giáo Chủ cũng cảm thấy vậy sao?” Hắc Tinh kinh ngạc.
“Tôi tưởng rằng đó chỉ là một thủ đoạn che dấu linh áp chứ!?” Không Yên cau mày.
“Tôi từng gặp người đó ở đâu rồi thì phải, cảm giác này rất mạnh!” Lâm Phong thì suy tư nói.
Thanh Vũ không suy nghĩ nhiều, Thích Phán Đoán chưa từng gây hại đến Giáo Đình nên không cần quan tâm đến ông ta, Thanh Vũ đang tập trung vào đếm số vật phẩm hắn thu thập được từ môi trường xung quanh, có khoảng mấy chục ngàn loại pháp bảo, đan dược, phù chú, thậm chí là pháp thuật của hàng trăm thế lực khác nhau.
Việc đó là một niềm vui ngoài ý muốn của Thanh Vũ.
“Nguồn tài nguyên của Giáo Đình sẽ tăng cao nếu như cứ tiếp tục thu thập như vậy.” Thanh Vũ cười nhẹ trong lòng, đây mới chỉ là một vùng đất nhỏ trong Tu Chân Giới.
Tuy nhiên, Thanh Vũ không thể bước từng bước đi khắp ngõ ngách của thế giới thần kỳ này được, việc đó Thanh Vũ đã gửi gắm cho Công Hội Mạo Hiểm Giả đang dần thành lập trên Không Vũ quốc do Nguyễn Vũ quản lý.
“Thông thường, Diệt Kiến Hội do chính Hàn Linh Tông làm chủ nhưng lần này lại khác biệt vì Hợp Ma Tông đã giữ vị trí đó thay cho Hàn Linh Tông nên người chủ trì là Thiếu Chủ của Hợp Ma Tông, Lương Phi Nguyên, một thiên tài hai sao đầy tiềm năng.” Lý Duy Mạnh nhẹ giọng nói ra.
“Hợp Ma Tông, nghe cái tên đó liền biết bọn họ không có một người tốt lành!” Hắc Tinh cười khinh nói.
“Hừ, ai cho ngươi dám xỉ nhục Hợp Ma Tông?” Đoàn người Thanh Vũ chưa lên tiếng nói thì một giọng phẫn nộ vọng ra từ phía xa, một nhóm người hùng hổ bước đến gần, khuôn mặt chán ghét nhìn Hắc Tinh.
“Tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong mà cũng dám mạnh miệng?” Người đi đầu cười lạnh nói, nhóm của hắn ta có năm người, mặc đồng phục tiêu biểu của Đà La Môn.
“Đà La Môn? Các ngươi xía mũi vào chuyện này làm gì?” Hắc Tinh nghi ngờ hỏi.
“Ngũ Đại Thế Lực hai sao luôn có một mối quan hệ tốt đẹp, ta không cho phép một kẻ vô danh như người nói xằng nói bậy.” Người kia quát lớn, thu hút sự chú ý của các tán tu xung quanh.
“Lý Anh, một trong những thuộc hạ của Lý Thừa Ngân!” Một tu sĩ nhận ra người đứng đầu.
“Haha, Lý Thừa Ngân bị Kỷ Lãnh Hoàng xỉ nhục giữa chốn đông người nên Lý Anh đã nhắm vào nhóm người đi cùng Kỷ Lãnh Hoàng.” Một người xem trò vui, giọng nói vui vẻ.
“Kỷ Lãnh Hoàng không có mặt ở đây thì xác định đám người kia xui xẻo rồi, Lý Anh này cũng là một kẻ tàn nhẫn không thua kém gì Lý Thừa Ngân.” Một người bình tĩnh nói.
“Để xem kịch vui nào!” Một tu sĩ cười lớn.
“Ngươi là Hắc Tinh phải không?” Lý Anh lạnh lùng hỏi.
Trước khi đến kiếm chuyện với Hắc Tinh thì Lý Anh đã điều tra và biết thêm một ít thông tin về Hắc Tinh, tin lớn nhất là một lời đồn g·iết c·hết Cuồng Phong Thú bằng một nắm đấm.
Tất nhiên rằng Lý Anh không tin tưởng lời đồn chút nào, ngay cả Lương Phi Nguyên còn không thể mạnh miệng phát biểu g·iết c·hết Cuồng Phong Thú chứ nói gì đến việc g·iết c·hết bằng một nắm đấm?
Mạnh miệng không có giới hạn!
Đó là sự đánh giá của Lý Anh tặng cho Hắc Tinh.
“Đúng là ta!” Hắc Tinh cao giọng nói.
“Các ngươi muốn gì cứ nói, không cần phải làm trò hề.”
“To gan, dám nói chuyện với đệ tử của Đà La Môn vậy sao? Các ngươi không biết tôn ti trật tự ư? Mau mau cúi đầu nhận sai nếu không ta sẽ không tha thứ cho ngươi!” Lý Anh chưa trả lời thì một đám người thuộc thế lực một sao đã chạy đến, đứng về phía Lý Anh chống lại Hắc Tinh.
“Các ngươi là ai?” Hắc Tinh đau đầu hỏi.
“Huỳnh Lập, đến từ Đại Hồ Vương Triều!” Một người đứng thẳng băng nói.
“Tiêu Thịnh, đệ tử của Đại Điêu Kiếm Tông.”
“Viêm Quý, đến từ Hỏa Ma Môn.”
“…”
Gần một chục người giới thiệu, ai nấy đều là đệ tử nổi bật của các thế lực một sao nằm trong lãnh thổ của Đà La Môn.
“Các ngươi muốn làm gì?” Hắc Tinh nhăn mày hỏi, những người này không có thiện ý và Hắc Tinh thì không thuộc loại người có tính cách nhường nhịn.
“Hừ, chúng ta muốn khiêu chiến ngươi!” Huỳnh Lập hét lớn.
“Khiêu chiến ta?” Hắc Tinh chỉ tay vào mình, giọng nói bất ngờ.
“Đúng thế, ngươi có dám ứng chiến không?” Huỳnh Lập gật đầu, những người khác thì cười lạnh nhìn Hắc Tinh.
“Một mình ngươi lên chiến hay cả bọn cùng lên?” Hắc Tinh lạnh nhạt nói ra.
“Thật là ngông cuồng, giống như cái miệng đê tiện của ngươi vậy!” Huỳnh Lập quát lớn.
“Một mình ta là đủ để cho ngươi biết cái gì là nghiền áp!”
“Thật vậy à?’ Hắc Tinh nhe răng cười, hàm răng trắng tinh khôi, có vẻ như Huỳnh Lập thành công kích thích sự hiếu chiến của Hắc Tinh.
“Lên sân đấu!” Huỳnh Lập bay thẳng lên sâu đấu, một tay vỗ tới đánh bay hai tu sĩ của thế lực khác đang đánh nhau sống c·hết, hai người đó bay ngược xuống lôi đài, vẻ mặt hoảng sợ.
“Theo như ý của ngươi vậy.” Hắc Tinh đành phải nhảy lên sân đấu, đứng đối diện Huỳnh Lập, trước sự háo hức của hàng ngàn tu sĩ khác.
“Anh Thanh Vũ, chúng ta không ngăn cản Hắc Tinh à?” Ngọc Trang thấp giọng hỏi.
“Không cần phải làm thế, rõ ràng đám người kia đã nhắm vào chúng ta để gây sự.” Thanh Vũ bình tĩnh lắc đầu.
“Cứ để Hắc Tinh vui chơi một chút đi.”
“Biểu hiện ra thực lực nhất định sẽ nhận được một sự tôn trọng tương ứng.”
“Chúng ta chỉ cần đứng ngoài quan sát là được.”
“Vậy cứ làm theo lời của anh.” Ngọc Trang gật đầu.
“Cố lên Hắc Tinh, đánh bại tên đầu tóc như ổ gà kia đi!” Dương Khả hưng phấn cổ vũ.
“Cố lên anh Hắc Tinh!!” Tiêu Mị giơ quả đấm lên.
“Cố lên con khỉ đen!” Lâm Phong vỗ tay nói. Không Yên trợn mắt nhìn Lâm Phong vì cậu ta vừa để lộ ra thân phận của Hắc Tinh, thế nhưng đám tu sĩ chẳng để lời nói kia vào trong lòng.
“Ngươi có thủ đoạn gì cứ đem ra hết đi!” Huỳnh Lập cao ngạo nói, một tay cầm kiếm, pháp bảo của tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong.
“Không cần phiền phức thế đâu, ta chỉ dùng một ngón tay đánh với ngươi là đủ rồi.” Hắc Tinh cười chân thành.
“Khốn kiếp, hôm nay ta phải g·iết c·hết ngươi!” Huỳnh Lập bị khiêu khích, khinh thường mấy lần từ Hắc Tinh, lòng nổi giận khiến hắn ta t·ấn c·ông với sát khí kinh người, một kiếm đâm tới ẩn chứa ảo diệu mạnh mẽ khó đoán, vượt trên công pháp của tán tu nhiều.
“Đại Hồ Kiếm Thuật!” Một người trầm trồ nói.
“Huỳnh Lập này đã tu luyện kiếm thuật kia đạt tới cảnh giới tiểu thành rồi nha.” Một người đánh giá.
“Chiến thắng chắc chắn thuộc về Huỳnh Lập!” Một người suy đoán.
“Không phải đâu, nghe nói tu sĩ Hắc Tinh kia từng g·iết c·hết Cuồng Phong Thú đấy.” Một người lắc đầu.
“Tin đồn nhảm mà cũng tin?” Một người cười khinh bỉ, nhưng giọng cười còn chưa ra hết thì đã trừng mắt lên nhìn cảnh tượng trên sân đấu.
Ầm!
Huỳnh Lập b·ị đ·ánh bay bởi một ngón tay của Hắc Tinh, cây kiếm vỡ nát còn lồng ngực thì có một lỗ máu nhìn rất kinh dị, hơi thở mệt mỏi không còn sức chiến đấu nữa.
“Một ngón tay đánh bại Huỳnh Lâp?! Chuyện gì đang xảy ra thế!” Đám người đi chung Huỳnh Lập ngây ngốc.
“Các ngươi cùng lên một lượt đi, khỏi để ta tốn thời gian!” Hắc Tinh chỉ tay khiêu khích về phía đám tu sĩ đi chung Huỳnh Lập.
“Hắn đã cố tỏ vẻ, chắc chắn hắn đã không còn sức chiến đấu sau khi sử dụng bí thuật để đánh bại Huỳnh Lập!” Tiêu Thịnh trầm giọng nói ra để người đứng về phe hắn không bị hoảng loạn vì sức mạnh của Hắc Tinh.
Viêm Quý gật đầu: “Tiêu Thịnh nói không sai, chúng ta cùng t·ấn c·ông thì sẽ chiến thắng!”
“Giết!” Tiêu Thịnh không nhiều lời,một tay cầm chặt v·ũ k·hí bay lên sân đấu, kiếm pháp tinh diệu tựa như một loài chim đang sử dụng cái mỏ để đâm thủng con mồi.
Viêm Quý không bị bỏ lại quá xa, hắn ta cũng cầm kiếm bay lên sân đấu đánh với Hắc Tinh, kiếm pháp hệ hỏa với lực sáng thương đáng kinh ngạc.
Bọn họ đứng ra chiến đấu cho giúp cho Lý Anh nên không thể lủi bước vì kẻ địch mạnh mẽ được, nếu không thì bọn họ cũng bị Lý Anh ghi nhớ, tương lai ảm đạm.
Bành! Bành! Bành! Bành!
Mọi người đang chờ mong một trận chiến hấp dẫn, nào ngờ chín người mới bước lên sân đấu, múa ít pháp thuật hoa mỹ thì liền b·ị đ·ánh bay lên trời cao, ngã cái ầm lên mặt đất, hôn mê b·ất t·ỉnh.
“Tới lượt ngươi!” Hắc Tinh phủi tay vài cái rồi đưa ngón trỏ chỉ tới Lý Anh cùng bốn đệ tử của Đà La Môn khác.
0