Ánh sáng vàng xé tán bóng đêm tăm tối, mang đến cho vùng đất này một màu sắc tuyệt đẹp và cảm giác ấm áp kỳ diệu.
Đồng thời, vô vàng tia sáng hội tụ lại với nhau ở trên không trung, chúng tạo thành một cái thuẫn hoàng kim khổng lồ bảo bọc nhóm Oley, Akina vào bên trong, ngăn cách mọi sự nguy hiểm ở ngoài.
Dù cho đòn t·ấn c·ông b·ằng linh hồn rất quỷ dị, mạnh mẽ của con Venger đầu đàn cũng thẳng thể nào làm nên trò trống gì, nó bị chặn đứng bởi cái thuẫn hoàng kim rực sáng, không thể tạo ra một vết xước ở trên mặt thuẫn.
“Chuyện này… người nào vừa cứu chúng ta?” Oley ngơ ngẩn nhìn bầu trôi, đôi mắt ngập tràn sắc vàng, ông ta đang tìm kiếm người đã ra tay cứu giúp họ.
Cả Akina vẫn luôn lạnh nhạt hay Raymond bình tĩnh và Rose, Max, Tekei, cùng số người trong nhóm Oley đều đang làm cùng một hành động, đó là tìm kiếm người thần bí có thể sử dụng pháp thuật hoàng kim rực rỡ đó.
“Ánh sáng này, chắc chắn là một người trong Quang Minh Giáo Đình.” Một thành viên cao giọng nói với nét mặt phấn khích.
Những người khác nghe vậy, họ đều thở ra một hơi dài mỏi mệt, mọi căng thăng, lo toan tan đi hết phân nửa.
“Họ không phải là người của Giáo Đình ư?” Raymond kinh ngạc vì nghe thấy lời nói kia.
Lúc đầu, ông hay những người khác cho rằng nhóm người Oley là thành viên của Giáo Đình thần bí cho nên mới có khả năng sử dụng pháp thuật kỳ diệu.
Không ngờ, đó chỉ là một suy đoán phiến diện, cực kỳ sai lầm.
Người vừa mới cứu bọn họ chính là thành viên thực sự của Quang Minh Giáo Đình.
Một cảm giác nhè nhẹ, dịu dàng và ấm áp đang lan tỏa trong lòng của mọi người, bọn họ dang tay ra đón nhận ánh sáng chói lóa với sự thoải mái không thể nào diễn tả thành lời.
Ánh sáng này, giống như là bính minh lúc sớm mai vậy, chan hòa, đầm ấm và rất tuyệt vời.
Trong số họ, chỉ có một mình Ivac là đang ngẩn người lâu nhất, cậu ta cảm nhận tinh tể linh lực đang ở xung quanh cơ thể, ánh mắt rung động, vẻ mặt kinh ngạc đến không thể nào tỉnh táo được.
“Mặc lão từng kể, Giáo Đình có một vị Hồng Y Giáo Chủ khác ngoài Mặc lão…”
“Đây chính là vị Hồng Y Giáo Chủ đó ư?”
“Ngài ấy… tỏa sáng cứ như là một vầng Mặt Trời bất diệt vậy!!” Ivac rung động nói.
Sau giây lát, trước sự choáng ngợp của toàn thể mọi người đang có mặt tại đây, một bóng hình hiện ra từ hư không, đó là một vóc dáng hoàn mỹ, uốn lượn, khí chất thần thánh không thể x·âm p·hạm, trang nghiêm, thân thiện mà lại cách xa ngàn dặm, tia nắng nhảy múa, mọi vật đều bị lu mờ, cảm thấy tự ti tới mức cúi đầu.
Tất cả hòa lẫn vào nhau một cách tuyệt diệu chỉ để làm nổi bật người con gái đó.
“Tôi là Ngọc Trang, Hồng Y Giáo Chủ của Quang Minh Giáo Đình.” Ngọc Trang từ tốn nói ra, giọng nói mềm mại, không có khí thế bức người, không có cao ngạo, chỉ là một lời giới thiệu rất thân thiện.
Thanh âm của cô vừa vang lên, tất cả mọi người ở bên dưới, kể cả đám Venger đang khựng lại vì sự xuất hiện đột ngột của Ngọc Trang, rốt cuộc thì Ngọc Trang đã hiện rõ trong tầm mắt của họ, không còn bị ánh sáng bao phủ nữa.
“Một vị Hồng Y Giáo Chủ!!” Oley bất ngờ thốt ra thành tiếng, sau đó b·iểu t·ình trên gương mặt thay đổi thành mừng rỡ.
“Đúng là người trong Quang Minh Giáo Đình rồi!” Mọi người hoan hô nồng nhiệt, ánh mắt kính trọng nhìn Ngọc Trang.
“Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên của Quang Minh Giáo Đình, người được Giáo Hoàng rất coi trọng!” Ivac hít sâu một hơi, cố gắng để nội tâm bình tĩnh trở lại.
Ivac từng nghe nói nhiều hơn nữa về các sắc thái truyền kỳ của vị Hồng Y Giáo Chủ này, một người từng xử lý sạch đám Tà Đồ man rợ, sự tồn tại của Ngọc Trang là một bí mật cấm kỵ, không người nào nguyện ý bàn tán quá nhiều.
“Hồng Y Giáo Chủ, Ngọc Trang?!” Akina nhíu mày nói với vẻ mặt khó hiểu, cô không biết hệ thống chức vụ của Giáo Đình như thế nào.
“Có lẽ cô ấy là một nhân vật rất quan trọng của Quang Minh Giáo Đình.” Raymond đoán bằng một vẻ mặt suy tư.
“Đúng vậy, sự xuất hiện của cô ấy quá hào nhoáng, nhìn xem, cả bầu trời đều đang bị chiếm lấy bởi ánh sáng hoàng kim.” Rose gật đầu liên tục rồi chỉ tay về phía trời cao.
Nhìn từ trên xuống, vùng đất nơi đây đã biến thành ban ngày, những nơi khác vẫn là một màn đêm kéo dài với tia sáng le lói của vì sao cùng hai vầng Mặt Trăng màu trắng bạc.
“GRỪ!!” Bất chợt, bầy Venger phát ra tiếng rít gào cuồng bạo, tất cả chúng đang nhìn chằm chằm vào Ngọc Trang, nhất là con đầu đàn thì càng tung tợn với đôi mắt quỷ dị như thể đang nhìn xuyên thấu qua linh hồn của người khác.
Sau mấy giây quan sát kẻ địch mới, con đầu đàn quyết định bằng cách rống lên: “GRAAA!”
Một mệnh lệnh truyền đến toàn bộ Venger, hơn ba ngàn cá thể, rất nhiều cá thể là Venger cấp ba cùng với hai Venger nửa bước Tứ Dương kỳ.
“GRAA!!” Bọn chúng cùng nhau phóng thẳng về phía bầu trời, đôi bàn chân khỏe khoắn cho phép chúng đến được vùng không trung cao ngất, nơi Ngọc Trang đang đứng với vẻ mặt bình tĩnh.
Cảnh tượng hơn ba ngàn Venger cùng t·ấn c·ông quá đồ sộ, tựa như một cơn lũ mạnh mẽ màu đen cuốn phăng tất cả những thứ trên đường.
“Cô ấy có thể cản được bọn chúng không?” Max nuốt một ngụm nước bọt vì sợ hãi, cậu ta cảm thấy lo lắng cho Ngọc Trang.
“Không biết!” Raymond lắc đầu đáp, đôi mắt rời khỏi trận chiến trên cao một giây nào.
“Nhìn qua thì cô gái này cực kỳ mạnh!” Tekei ngưng trọng nói.
“Hiển nhiên, tỷ lệ chiến thắng là một trăm phần trăm, bởi vì ngay cả dị năng của tôi cũng chẳng thể nào nhìn thấy cô ấy!” Akina nghiêm mặt nói, ánh mắt kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên, Akina không thể nhìn thấy “điểm c·hết” của một con người.
Ngay cả Venger nửa bước Tứ Dương kỳ, thực lực ngang Tứ Dương sơ kỳ còn bị tiêu diệt bởi một phát bắn từ Akina, điều đó chứng minh năng lực tiến hóa của Akina rất đặc biệt, thuộc một loại vượt qua tầm hiểu biết bình thường.
Akina tự gọi nó là “Đôi Mắt Tử Thần”!
Thông qua Đôi Mắt Tử Thần, Akina có thể nhìn thấy “điểm c·hết” của một sinh vật, chỉ cần Akina gây ra tổn thương ở “điểm c·hết” đó bằng một lực nhất định thì cơ thể của kẻ địch sẽ sụp đổ thành từng mảnh nhỏ trông như một đống cặn bã.
Ấy thế mà, ở giờ phút này, Akina không thể nhìn thấy “điểm yếu” của Ngọc Trang.
Cho nên, Akina rất tin tưởng Ngọc Trang sẽ giải quyết đám Venger phiền phức này một cách đơn giản.
Trước hàng trăm vẻ mặt với b·iểu t·ình khác nhau, Ngọc Trang đứng yên tĩnh trên trời cao, ngay khi đám Venger thu hẹp khoảng cách thì Ngọc Trang mới chuyển động.
“Tất cả các ngươi, hãy tan thành khói bụi đi.” Ngọc Trang chậm rãi nói, nét mặt điềm tĩnh nhưng ẩn trong đôi con ngươi xinh đẹp là một cảm xúc rối bời rồi chuyển nhanh thành hời hợt.
Venger do con người biến thành vì thất bại trong sự tiến hóa.
Nói đúng là chúng đã không còn là con người nữa.
Con người chắc chắn không bao giờ săn g·iết đồng loại.
Và nếu như, một chút lý trí vẫn còn tồn đọng trong cơ thể đã không còn hình dạng giống con người đó, chắc chắn rằng, một chút lý trí kia sẽ hi vọng thể xác sẽ được giải thoát khỏi sự khổ sở đến tuyệt vọng.
Ngọc Trang tiêu diệt Venger không phải vì cô không ngần ngại sát sinh.
Lý do duy nhất thôi thúc Ngọc Trang làm việc đó là vì giải thoát cho những linh hồn đau khổ, đem vật còn sót lại của những linh hồn lẫn thể xác đó để giúp đỡ cho những con người đang sống ở thế giới đầy rẫy sự nguy hiểm, khổ đau này.
“Ngũ Dương Thánh Thuật, Hỏa Dương Kiếm!” Thanh âm nhè nhẹ vọng xuống từ bầu trời rực sáng.
Cùng với đó là sự xuất hiện của một thanh kiếm to lớn, từ chuôi kiếm đến mũi kiếm dài hơn một trăm mét, một ngọn lửa dữ dội cháy rực dọc theo thanh kiếm.
Đây là một thanh kiếm lửa khổng lồ!
Pháp thuật Ngũ Dương kỳ, Hỏa Dương Kiếm!
Vù!!
Thanh kiếm vung mạnh về phía đám Venger đang xông tới đằng trước, ở dưới ánh mắt dữ tợn, ngọn l·ửa b·ùng l·ên như thể đang thiêu cháy trời đất, nhấn chìm tất cả Venger vào trong biển lửa nóng bỏng, sóng nhiệt phả ra xung quanh làm cho nhóm Oley, Akina lùi lại mấy chục mét mới cảm thấy tốt hơn.
Ầm!
Sau cùng, mũi kiếm chạm vào mặt đất, chém xuyên qua bầy Venger, thiêu đốt chúng thành những đám tro tàn đang bay theo làn gió mạnh, không một thứ gì còn sót lại, ngay cả con đầu đàn vừa cố gắng chống đỡ bằng một đòn t·ấn c·ông linh hồn.
Họa may, tinh thể tiến hóa, tinh thể biến dị không thể nào bị hủy hoại, hơn ba ngàn hai trăm tinh thể lấp lánh rơi xuống từ bầu trời, giống như một đám mưa bụi lấp lánh đẹp đẽ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong một cái chớp mắt, toàn bộ mọi người đều đang biểu lộ khuôn mặt chấn động, miệng thì há to ra thành hình chữ O, không thể nào bình tĩnh trước một pháp thuật cường đại của Ngọc Trang Giáo Chủ.
“Đây là sức mạnh của Hồng Y Giáo Chủ ư?” Oley hoảng hồn nói.
“Quá mạnh mẽ, một người như vậy tại sao lại tồn tại?”
“Thật đáng kinh ngạc, cả một bầy Venger bị thiêu cháy chỉ bởi một đòn pháp thuật…”
“Sức mạnh này… đã vượt qua cả Mặc lão, thậm chí là mạnh hơn rất nhiều lần.” Ivac kinh ngạc nói.
“Đây là dị năng hay là pháp thuật huyền bí?” Max lại tiếp tục nuốt thêm một ngụm nước bọt rồi hỏi với khuôn mặt đờ ra.
“Chuyện đó còn quan trọng nữa không?” Rose lườm Max một cái.
“Chúng ta an toàn rồi.” Tekei thở dài nói.
“Đây là sức mạnh thật sự của Quang Minh Giáo Đình?!” Raymong chăm chú nói ra.
“Có lẽ, cô ấy hay Quang Minh Giáo Đình sẽ khỏi cho Công Chúa Fiona.” Akina nhẹ nhàng nói ra.
Ngọc Trang chậm rãi đưa một bàn tay ra để thu lấy hết số tinh thể đang nằm yên trên mặt đất, sau đó cô mới nhìn sang nhóm người ở bên dưới rồi lên tiếng hỏi:
“Mọi người có sao không?”
“Thưa ngài, chúng tôi không sao, may là ngài đã tới kịp lúc nếu không chúng tôi đã chẳng thể đứng đây nữa rồi.” Oley cất tiếng trả lời thay cho mọi người, khuôn mặt kính trọng.
“Vậy thì tốt rồi, hãy rời khỏi đây, đừng đi xuống vùng phía nam nữa, theo như Trinh Sát Đoàn thông báo thì số quái vật đang tăng nhanh ở khu vực phía nam, nơi này rất nguy hiểm.” Ngọc Trang từ tốn nói ra.
“Vâng.” Oley gật đầu nhẹ đáp lại.
“Chúng tôi xin phép.” Kế tiếp, Oley gật đầu một cái rồi định dẫn người trở về Thập Linh Hỏa thành.
“Khoan dã!” Bỗng nhiên, Akina đứng trên con đường đi của nhóm Oley, nét mặt bình tĩnh.
“Tôi cần các người đã ơn cho chuyện ở lúc trước, chính tôi giúp đỡ các người tiêu diệt rất nhiều Venger mạnh mẽ!” Akina tiếp tục nói trong khi quan sát b·iểu t·ình của nhóm Oley để đưa ra các quyết định đúng đắn nhất.
“Akina!” Raymond, Rose, Tekei, Max vội vàng chạy đến gần Akina, họ hơi hốt hoảng vì thấy Akina dám chặn đường của nhóm Oley, bọn người đó rất đông, nếu xảy ra xung đột thì cả nhóm Akina sẽ gặp nguy hiểm lớn.
“Không sao.” Akina nhẹ nhàng khuyên bảo một câu.
“Được rồi, hãy tiếp tục đi Akina.” Raymond suy ngẫm ít giây và quyết định đồng ý với cách làm việc của Akina, ông ta biết Akina đang định làm gì.
“Đây là tinh thể biến dị của hai con Venger kia, chúng thuộc về cô.” Oley nhàn nhạt nói trong khi dùng lực nhẹ quăng hai viên tinh thể ra trước.
Những người còn lại trong nhóm Oley đều cảm thấy bình thường vì Akina là người kết liễu hai Venger kia.
“Tôi không cần vật này.” Akina thản nhiên lắc đầu trong khi vứt hai viên tinh thể trở lại cho Oley.
“Tôi cần ông giúp đỡ chúng tôi một việc!”
Oley liền cau mày hỏi: “Là việc gì lại đáng giá tận hai viên tinh thể biến dị?”
“Hãy trợ giúp chúng tôi chữa trị cho cô gái này.” Akina vừa nói vừa đưa tầm mắt nhìn vào Công Chúa Fiona đang được Rose bế.
Oley lập tức nhìn theo Akina, cả nhóm thấy rõ một cô gái đang hôn mê trên đôi tay của Rose, cô ta không còn mặc trang phục cao quý thuộc về Hoàng Tộc, và cả khuôn mặt rất lấm lem bụi đất, lại phải khoác lên một cái áo bện từ cây cỏ có hiệu quả cản trở thần thức, tinh thần của kẻ khác cho nên nhóm Oley không nhận ra thân phận của Fiona.
Nhóm Akina thì đang khẩn trương vì không biết Oley sẽ trả lời thế nào thì một người khác đã cất giọng nói trước Oley.
“Mọi người có thể đưa cô ấy tới Bệnh Viện Trung Tâm nằm ngay tại Thập Linh Hỏa thành để điều trị, tôi tin rằng cô ấy sẽ khỏi bệnh sớm thôi vì năng lực của các bác sĩ ở đó rất cao.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Cảm ơn Hồng Y Giáo Chủ.” Akina hơi gật đầu với Ngọc Trang, mục đích của cô đã hoàn thành một cách tốt đẹp.
Vừa rồi, Akina chỉ muốn xem thử cô gái tên Ngọc Trang sẽ làm gì trước tình huống đó, nếu như Ngọc Trang ngó lơ, không quan tâm thì chứng tỏ Ngọc Trang là một người không đáng tin tưởng.
Akina không biết Quang Minh Giáo Đình là tổ chức như thế nào, cho nên cô phải cẩn thận, tìm ra nhiều thông tin cần thiết trước khi đặt chân lên tòa thành lạ lẫm đó.
Giữa một người quan tâm đến mọi chuyện xung quanh và một người thờ ơ rất khác nhau.
Akina cần biết tính cách của Hồng Y Giáo Chủ, Ngọc Trang này như thế nào và Raymond, một người đàn ông trầm ổn đã nhận ra ý định của Akina.
Việc Ngọc Trang giúp đỡ nhóm Akina cho thấy ít ra Ngọc Trang là một người hiền lành, có thể đặt niềm tin.
Nếu tình huống xấu nhất xảy ra thì Akina sẽ mất đi hai viên tinh thể biến dị, chắc chắn Oley sẽ đề nghị Akina đưa Công Chúa Fiona đến Bệnh Viện Trung Tâm rồi nghiễm nhiên bỏ hai viên tinh thể biến dị vào túi.
“Thật xin lỗi vì không thể giúp đỡ cô, hai viên tinh thể này thuộc về cô.” Oley cười khổ một tiếng, đứng trước mặt Hồng Y Giáo Chủ, ông không có gan dùng thủ đoạn bỉ ổi để đạt được lợi ích, nếu không chắc chắn Giáo Đình sẽ trừng phạt Oley.
Với lại, Oley cũng chẳng muốn gây sự với một cô gái nguy hiểm cực độ đang đứng trước mặt.
Có khi, một viên đạn xoay tròn sẽ tiễn ông về trời.
“Tôi muốn hỏi một việc, cần bao nhiêu chi phí trong suốt quá trình chữa trị của cô ấy?” Raymond nhỏ giọng nói trong khi khom người biểu thị sự kính trọng.
“Theo tôi nghĩ, ít nhất là một viên tinh thể tiến hóa cấp hai, cao nhất là một viên cấp ba.” Ngọc Trang thản nhiên đáp lại.
“Hừm, chi phí rất rẻ.” Raymond vừa đưa tay lên cằm vừa nói.
“Liệu chúng tôi có thể ở lại Thập Linh Hỏa thành không?” Ông tiếp tục hỏi với nét mặt bình tĩnh.
“Tất nhiên rồi, mọi người đều có thể ở lại Thập Linh Hỏa thành bao nhiêu tùy thích.” Ngọc Trang mỉm cười trong khi nói.
“Dựa theo năng lực của các vị thì chắc hẳn là sẽ sống rất tốt trong Thập Linh Hỏa thành dù không gia nhập Quang Minh Giáo Đình hoặc Quân Đoàn Gaia.”
“Cảm ơn vì lời khuyên rất hữu ích đó.” Raymond nở nụ cười và ông tiếp tục khom người, thái độ kính trọng làm những người khác không thể nào chê được.
“Đáng tiếc, tôi nghĩ rằng Thập Linh Hỏa thành đang trở thành một trung tâm của cuộc chiến lớn, mọi người hãy chờ đợi ít nhất nửa tháng rồi mới vào thành nhé.” Ngọc Trang cười khẽ.
“Cuộc chiến lớn?” Akina, Oley, Raymond cảm thấy bất ngờ.
“Chính xác là vậy, Martin Oliver tuyên chiến với Quang Minh Giáo Đình, mười ngày nữa, Martin Oliver sẽ dẫn q·uân đ·ội t·ấn c·ông Thập Linh Hỏa thành, mọi người hãy rời khỏi đó trước khi trận chiến xảy ra để bảo đảm an toàn.” Ngọc Trang nói khẽ.
“Martin Oliver, Mason Oliver, không ngờ bọn chúng lại t·ấn c·ông luôn cả Quang Minh Giáo Đình.” Raymond nhíu mày lên tiếng.
“Ông biết Martin Oliver sao?” Ngọc Trang nghi hoặc.
“Chúng tôi từng là nạn dân của những sự bẩn thỉu được tạo ra bởi chính hắn ta, Martin Oliver.” Max trả lời, ánh mắt lạnh lùng, cực kỳ khó chịu khi nghe đến tên Martin Oliver.
“Dù thế nào đi chăng nữa, đừng nên tham dự vào.” Ngọc Trang từ tốn nói trong khi lắc đầu.
“Tôi còn một việc quan trọng cần phải làm, mọi người hãy tự lo cho bản thân thật tốt.” Ngọc Trang nhẹ nhàng nói tiếp.
“Chúng tôi có thể gặp lại cô không?” Akina cười hỏi.
“Bất cứ lúc nào, tôi luôn có mặt ở Thập Linh Hỏa thành, hãy tìm đến tôi khi các bạn cảm thấy thích.” Ngọc Trang mỉm cười nói.
“Chúng tôi nhất định sẽ đền đáp ơn cứu mạng của cô.” Akina nghiêm giọng nói lớn, những người khác trong nhóm của cô cũng trang trọng hẳn lên.
Ngọc Trang nghe vậy, cô cười khẽ: “Giúp đỡ người cần giúp đỡ là công việc của Quang Minh Giáo Đình, đừng đặt nặng vấn đề báo ơn, các bạn chỉ cần mở rộng tấm lòng để giúp đỡ người khác lúc khó khăn là đã trả ơn cho tôi rồi.”
“Tạm biệt.” Ngọc Trang chậm rãi nói, sau đó không đợi Akina trả lời, Ngọc Trang đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người bên dưới.
“Quang Minh Giáo Đình, Martin Oliver, có vẻ như đây là một cơ hội để giúp đỡ Công Chúa Fiona phục thù Martin Oliver!” Akina nói thầm một vài tiếng rồi đi theo nhóm Oley tới Thập Linh Hỏa thành.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi vào hôm nay giúp Akina phân tích ra nhiều thông tin tốt
“Này này, nơi đó chuẩn bị biến thành chiến trường đó, chúng ta không nên đến thì hơn.” Rose vừa đi vừa cằn nhằn, vẻ mặt không thích thú gì.
“Không cần lo lắng, hòa bình còn tận mười ngày, chúng ta sẽ rời khỏi tòa thành trước trận chiến một ngày.” Max cười nói.
“Nếu việc chữa trị không diễn ra tốt đẹp thì sao?” Tekei nhăn mày hỏi.
“Im lặng, đừng nói lời xui xẻo đó chứ!” Rose và Max đồng thanh nói lớn.
“Nếu Fiona không hết bệnh thì tôi sẽ dẫn Fiona đến gặp vị Hồng Y Giáo Chủ vừa rồi để nhờ giúp đỡ.” Akina thản nhiên lên tiếng.
“Một ý kiến tuyệt vời, vị Hồng Y Giáo Chủ đó trông rất thân thiện và biết quan tâm đến người khác.” Raymond gật đầu nhẹ rồi nói.
…
Ở phía nam Niyensa, vượt qua những khu rừng rậm, cây cối dày đặc, cỏ mọc cao hơn con người, sinh vật nguy hiểm tiềm ẩn trong tối để săn mồi.
Ngọc Trang đang bay về nơi đó, một mình cô đi qua những vùng đất hiểm nguy, đối đầu với sinh vật tiến hóa hay còn giúp đỡ ít người sống sót.
Sau gần sáu giờ đồng hồ quanh quẩn ở khu vực phía nam, Ngọc Trang đã tìm thấy một nguồn năng lượng khổng lồ.
Ngọc Trang ngừng lại giữa không trung, cô đưa mắt nhìn về phía trước, Ngọc Trang thấy đó là một khu vực bị bỏ hoang, không có nhiều sinh vật sống, xa hơn nữa là một nơi kỳ lạ với những tòa nhà cao tầng bị thực vật và băng tuyết chiếm cứ.
“Theo như bản đồ, nơi này gọi là Thành Phố Hivat.” Ngọc Trang nói khẽ một tiếng.
0