Chẳng hề đắn đo, không một giây do dự, ngay sau khi biết người trước mặt chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, tên Tà Đồ liền tự mình biến thành một quả bom nổ tung.
Một Tà Đồ cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ tự bạo tạo ra một luồng sức mạnh cuồng bạo trùng kích ra xung quanh, một lớp đất đá bị lật lên, khói bụi mù mịt, ngay cả những đám mây trắng trên bầu trời cũng b·ị đ·ánh tan, để lộ ra một khoảng không màu xanh lam.
Mặc dù hơi bị bất ngờ bởi hành động ác liệt từ tên Tà Đồ, nhưng nhóm Thanh Vũ vẫn phản ứng rất nhanh, mỗi một người đều dùng linh lực phòng ngự, ngăn cản lại sức mạnh đánh tới từ v·ụ n·ổ, không những vậy, Trần Liễu còn rút kiếm, một kiếm chém ra ngoài, triệt tiêu phần lớn năng lượng hủy diệt.
“Tại sao hắn lại làm như thế?” Trần Minh Nguyệt cau mày hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
Bỗng nhiên lại kết thúc cuộc đời một cách vô ích như vậy, có đáng giá hay không?
Rõ ràng ai ai cũng biết Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình là một tu sĩ mạnh hơn Ngũ Dương trung kỳ, một tên Tà Đồ Tứ Dương sơ kỳ tự bạo thì có thể làm gì được Giáo Hoàng?
Những người còn lại đều không thể hiểu rõ cách thức hành động của tên Tà Đồ đó.
Và họ cũng chẳng quan tâm lắm về mạng sống của Tà Đồ, vốn dĩ bọn chúng chính là hiện thân của cái ác, dù hắn ta không tự tạo thì mọi người vẫn sẽ diệt trừ hắn một cách triệt để nhất.
Thanh Vũ lẳng lặng nhìn vào vùng đất bị nổ thành một cái hố to ở trước mặt, cách hắn không xa lắm, khác với mọi người, hắn cảm thấy nơi lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng bức, khó chịu.
“Một cái mặt quỷ?” Thanh Vũ nhìn xuống lòng bàn tay phải, một cái mặt quỷ dữ tợn, nhe nanh múa vuốt nằm trong lòng bàn tay hắn như một hình xăm, nó làm Thanh Vũ cảm thấy không thoải mái.
Không cần ai nói thì Thanh Vũ vẫn biết được chính tên Tà Đồ là nguyên nhân cho sự xuất hiện của cái mặt quỷ kỳ lạ này.
Vẻ mặt trước khi c·hết của Tà Đồ là một b·iểu t·ình điên cuồng nhưng lại tràn đầy lý trí, điều này làm Thanh Vũ càng suy nghĩ sâu xa, chắc chắn bọn Tà Đồ này có một âm mưu gì đó nhắm vào hắn.
Khi không lại bỏ đi một Tà Đồ Tứ Dương sơ kỳ, tổn thất này cũng khá lớn đối với các Tà Đồ đang hoạt động trong vùng đất này.
“Tiếp tục lên đường!”
Thanh Vũ khoát tay ra hiệu, mọi người đều không b·ị t·hương, mỗi một người ở đây dư sức tiêu diệt tên Tà Đồ đó mà không cần đổ một giọt máu, bởi vì họ là Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình, tu luyện Quang Minh Thánh Điển và Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ, chiến lực vượt qua tu sĩ cùng cấp rất nhiều lần, chưa kể đến những gì mà họ lấy được từ Thần Niệm Trần Ai Giới nữa.
Một tên Tà Đồ nhỏ nhoi mà thôi, không thể làm mọi người cảm thấy bất an, nguy hiểm.
Có một niềm vui nhỏ nho đôi với bọn họ, đó là phần thưởng cho việc tiêu diệt một Tà Đồ Tứ Dương sơ kỳ là mười triệu điểm cống hiến, chia thành sáu, mỗi người cũng được kha khá.
Hệ Thống vẫn công nhận nhóm Thanh Vũ đánh g·iết Tà Đồ mặc dù Tà Đồ đó tự kết liễu bản thân, đây là một cái Hệ Thống không có lỗ hổng để Thanh Vũ chiếm được lợi ích, chức năng của nó làm Thanh Vũ rất hài lòng.
Dù sao tên Tà Đồ c·hết đi vì nguyên nhân có dính dáng đến Thanh Vũ, không phải sao?
“Lại là một Tà Đồ?” Trần Liễu lạnh lùng nói ra.
Một tên Tà Đồ nữa lại đứng cản đường của nhóm Thanh Vũ, giống như lần trước đó, một tên Tà Đồ cảnh giới Tứ Dương sơ kỳ.
“Hôm nay là ngày c·hết của ngươi, tên Giáo Hoàng kia!” Tà Đồ cười gằn một tiếng, ánh mắt đỏ hồng như điên lại như tỉnh, hắn phát ra một sát khí kinh khủng, oan hồn gào thét bên cạnh hắn và rồi hắn nổ tung.
Ầm!
Vụ nổ làm mặt đất chấn động không thôi, hàng loạt bầy chim hoảng hồn phóng ra khỏi tổ, sinh linh ở gần đây kh·iếp hãi chạy loạn.
“Giáo Hoàng?” Trần Liễu nghiêm nghị nhìn Thanh Vũ.
Trần Liễu và bốn người khác không thể xem nhẹ việc này được, hai lần, hai tên Tà Đồ tự bạo, đây là một chuyện rất kỳ lạ, giống như một âm mưu gì đó đã mở sẵn ra ở phía trước mà bọn họ không thể không đi vào.
“Không ngại, tiếp tục lên đường!” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.
“Vâng!” Trần Liễu gật đầu rồi thúc giục Trạm Huyền Tinh Thú, năm người bảo vệ xung quanh Lam Sương Thiên Điểu, ánh mắt nghiêm nghị, đề phòng xung quanh.
Thanh Vũ nhìn xuống lòng bàn tay phải, nơi đó, cái mặt quỷ hung tợn lại ngưng thực hơn nhiều, nó giống như một sinh vật chuẩn bị sống lại từ c·ái c·hết.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng loạt t·iếng n·ổ kinh động trời đất cứ phát ra trên đường đi của nhóm Thanh Vũ, tổng cộng chín lần, chín tên Tà Đồ cảnh giới Tứ Dương kỳ tự bạo, bọn chúng đều giống như nhau, không hề ướt át, bẩn thỉu, gặp mặt liền nổ tung.
Bầu không khí xung quanh Thanh Vũ trở nên ngưng trọng hơn, năm người Trần Liễu nhận ra không ổn từ bọn Tà Đồ, đây là một âm mưu có hại đối với Giáo Hoàng!
“Lên đường, để xem bọn Tà Đồ này đang giở trò gì!” Thanh Vũ đề cao giọng nói ra.
Mặt quỷ màu đen trên tay đã mở miệng rộng, nhe hàm răng trắng noãn, ánh mắt điên cuồng, khát máu nhìn thẳng vào hai mắt của Thanh Vũ mỗi khi hắn quan sát nó.
Thanh Vũ nhận ra rằng, mặt quỷ này còn thiếu một chút nữa, một tế phẩm Tà Đồ nữa để nó sống lại.
“Thập Tế Tà Chú ở trên người của ngươi, ngươi là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình?” Một tên Tà Đồ ngăn cản nhóm Thanh Vũ, không như mấy lần trước đó, hắn ta mở miệng bắt chuyện.
Nhìn qua thì hắn ta giống như tu sĩ bình thường, không hề tỏ ra ẩn nấp giống như mấy tên Tà Đồ khác, cảnh giới của hắn ta là Tứ Dương trung kỳ, tuổi tác khoảng chừng hơn ba mươi nhưng thật chất lại là một Tà Đồ đã sống hơn một trăm tuổi.
Gương mặt bình thường, đôi mắt minh mẫn, không giống như một tên Tà Đồ chuyên đi bắt người vô tội rồi g·iết c·hết họ để tế bái Tà Thần.
“Ngươi là người cuối cùng?” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“Đúng vậy, để hoàn thành Thập Tế Tà Chú cần hiến tế mười mạng sống, ta chính là vật hiến tế thứ mười đó!” Tà Đồ bình tĩnh nói, hắn không giống như một người chuẩn bị rời khỏi thế gian này, mà hắn giống như một người đã thỏa mãn với thế giới, muốn tiếp tục đắm chìm trong cuộc sống ở hiện tại.
“Tại sao các ngươi lại làm như vậy?” Thanh Vũ lạnh nhạt hỏi.
“Tại sao ngươi lại cứu người?” Tà Đồ cười khẽ.
“Giết người và cứu người, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, đừng đánh đồng ta với bọn Tà Đồ các ngươi!” Trần Liễu nói với giọng điệu rét lạnh, sát khí tập trung thẳng vào tên Tà Đồ.
“Không không không, chúng ta đều giống nhau.” Tà Đồ lắc đầu phản bác.
“Các ngươi tín ngưỡng Vị Thần Quang Minh, cứu người, hành hiệp trượng nghĩa.”
“Còn Tà Đồ bọn ta tín ngưỡng Tà Thần, trong lúc tuyệt vọng nhất, chỉ có ngài ấy đáp lại lời thỉnh cầu của bọn ta, cho bọn ta cơ hội để sống tiếp, cho bọn ta sức mạnh để trả thù!”
“Vị Thần Quang Minh của các ngươi cứu rỗi con người vô tội, Tà Thần của bọn ta lại cứu rỗi những người tuyệt vọng!”
“Đó không phải là cùng một bản chất sao?”
“Tà Thần ban cho các ngươi sức mạnh thông qua nghi thức hiến tế người vô tội, đó là ác!” Thanh Vũ bình tĩnh lên tiếng, không hề dao động bởi lời nói của tên Tà Đồ.
“Thế giới này ác độc với bọn ta, bọn ta ác độc với thế giới thì có gì sai lầm?” Tà Đồ hờ hững nói.
“Vị Thần Quang Minh sẽ không để những người vô tội đi chịu c·hết!” Thanh Vũ nhàn nhạt đáp trả.
“Không! Ta không phải là đang chịu c·hết, ta là đang giúp người.” Tà Đồ cười khẽ.
“Tâm nguyện của ta đã hoàn thành nhờ vào Tà Thần, nay những người giống như ta đang cần sức mạnh để hoàn thành những chuyện mà họ muốn, ta sẽ giúp đỡ bọn họ, dù cho bắt ta phải c·hết!”
“Tà Thần không hề muốn bọn ta đi c·hết, mà bọn ta đang c·hết vì Tà Thần, vì những người giống như bọn ta.”
“Những kẻ tự xưng chính nghĩa như các ngươi sẽ không bao giờ hiểu được!”
“Chính nghĩa, ở trong thế giới này, nó chỉ là một thứ rẻ mạt không bằng rác rưởi!”
“Các ngươi, Quang Minh Giáo Đình cũng không thể tồn tại, vì vậy, hôm nay là ngày c·hết của ngươi, Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình!” Tà Đồ cao giọng nói ra, ánh mắt chuyển thành màu đỏ hồng.
“Hiến tế ngươi và Quang Minh Giáo Đình cho Tà Thần, bọn ta sẽ có thêm sức mạnh, so với cái đạt được, c·ái c·hết của mười người bọn ta thì tính là thứ gì?”
“Huống chi, mười người bọn ta cũng đã không còn gì luyến tiếc với thế giới này, tận thêm một phần sức lực cho những người khác là chuyện hiển nhiên.”
Ầm!
Tà Đồ vừa dứt lời, hắn liền biến thành một quả bom hủy diệt, năm người Trần Liễu liền đứng ra ngăn cản năng lượng trùng kích của v·ụ n·ổ, để nó không ảnh hưởng đến Thanh Vũ.
Gào!
Trong cùng một khoảnh khắc, mặt quỷ trong lòng bàn tay của Thanh Vũ phát ra tiếng rít gào, đôi mắt của nó trở nên linh động giống như một con vật còn sống, nó phóng ra khỏi bàn tay của Thanh Vũ rồi biến thành một con quỷ khổng lồ, bao phủ toàn bộ Thanh Vũ vào bên trong người hư ảo của nó.
“Giáo Hoàng!!” Năm người Trần Liễu bị cảnh tượng này làm cho bất ngờ, sau đó liền cảm thấy lo lắng, tuy vậy, chẳng ai dám can thiệp vào bởi vì họ không biết phải làm sao.
“Giết! Giết! Giết!” Tiếng rít gào phẫn nộ cứ vang lên bên trong đầu của Thanh Vũ, từ lúc bị mặt quỷ bao phủ, hắn không thể khống chế cơ thể được nữa, mà hắn đang bị t·ấn c·ông từ linh hồn.
Rất nhiều tiếng rít gào, bọn họ đang tuyệt vọng, bọn họ đang đau đớn, bọn họ đang c·hết dần, và bọn họ đang hận thế giới này, hận vì sao những chuyện xấu xa nhất lại đến với bọn họ.
Đây là c·ái c·hết của hơn một trăm ngàn sinh linh bị mười tên Tà Đồ kia bắt g·iết rồi hiến tế cho Tà Thần, oán niệm của bọn họ bám lên người Tà Đồ, sau đó thông qua Thập Tế Tà Chú biến thành mặt quỷ oán niệm, t·ấn c·ông linh hồn của Thanh Vũ.
Một cái linh hồn đứng giữa hàng trăm ngàn linh hồn đang tức giận, Thanh Vũ giống như một chiếc lá đang trôi giữa dòng n·ước l·ũ, không thể làm gì hơn ngoài đón những những ý niệm ác liệt cứ cắn xé linh hồn của hắn.
Thanh Vũ đang bị nhấn chìm trong khoảnh khắc mà hơn một trăm ngàn sinh linh c·hết, đây là chuyện khủng bố đến mức nào?
Dù linh hồn của Thanh Vũ rất mạnh nhưng hắn cũng không thể chống lại.
Linh hồn của Thanh Vũ, từ màu trắng ngần từ từ biến thành một màu đỏ thẫm, oán niệm đang ăn mòn Thanh Vũ, nếu cứ để chuyện này tiếp tục diễn ra thì rất nhanh thôi, linh hồn của Thanh Vũ sẽ bị hủy diệt.
“Giáo Hoàng đang gặp nguy hiểm!” Trần Minh Nguyệt siết chặt đôi bàn tay, cô nói với nét mặt lo lắng.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Hư Minh gấp gáp hỏi.
“Đừng manh động, Giáo Hoàng sẽ có cách!” Trần Liễu trầm giọng nói ra.
“Khặc! Khặc!” Con quỷ to hơn mười mét nở nụ cười nham hiểm trong khi nhìn xuống Thanh Vũ, nó biết rằng, kẻ bị trúng Thập Tế Tà Chú này đang c·hết dần, ngay khi linh hồn của kẻ này bị tan vỡ thì nó sẽ chiếm lấy cơ thể, trở thành một sinh vật sống thật sự.
Đây chính là cơ duyên của nó!
Một con quỷ mang trong mình oán niệm của hơn một trăm ngàn người, một khi nó sống lại, chắc chắn vung đất xung quanh sẽ gặp đại nạn!
“Giáo Hoàng đang bị ăn mòn, không thể chờ đợi được nữa!” Không Tinh lạnh lùng nói lớn.
“Chúng ta phải giúp đỡ Giáo Hoàng!” Những người khác đều gật đầu.
Trần Liễu nghiêm nghị, hai con ngươi tập trung vào Thanh Vũ, nếu như Thanh Vũ không thể tự mình chống lại con quỷ này thì Trần Liễu sẽ thử dùng Thần Thông đó để thử cứu giúp Thanh Vũ.
Ở bên trong không gian đen kịt, linh hồn của Thanh Vũ đang bị ăn mòn, c·hết dần trong từng phút, từng giây một, thế nhưng Thanh Vũ không cảm thấy sợ hãi, hắn cũng không hề nóng vội, bởi vì cũng chính trên bàn tay phải đó, một hình vẽ Mặt Trời đang dần tỉnh giấc.
Và rồi, hình vẽ Mặt Trời kia bộc phát ra tia sáng hừng hực, chiếu rọi toàn bộ không gian đen đậm này, đánh tan toàn bộ oán niệm của hơn một trăm ngàn sinh linh.
Hình vẽ này, không ngoài cái gì khác, nó chính là thứ đại diện cho Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, người nắm giữ quyền lực lớn nhất của Giáo Đình, người có thể liên kết với khí vận của Quang Minh Giáo Đình.
Người được người dân trong quốc gia tin tưởng, kính trọng có thể trở thành Vận Mệnh Thánh Giả, ngưng tụ Quang Minh Thánh Ấn trên tay, nó cho phép Vận Mệnh Thánh Giả liên kết với khí vận, giúp Vận Mệnh Thánh Giả đạt được nhiều lợi ích.
Còn Thanh Vũ, hắn là người ngưng tụ Quang Minh Thần Ấn, nắm giữ toàn bộ khí vận của toàn bộ vùng đất tín ngưỡng, hắn chính là Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình.
Khí vận của Giáo Đình đến từ đâu?
Khí vận nhiều hay ít quyết định bởi yếu tố nào?
Hệ Thống đã tính toán tất cả, nó bao gồm số lượng người, sức mạnh, mức độ cuộc sống, tâm lý... nó cũng bao gồm ý niệm của người dân.
Quang Minh Giáo Đình có bao nhiêu Tín Đồ?
Một trăm ngàn oán niệm đó so với mấy triệu Tín Đồ thì có thể gây ra sóng gió gì?
Thanh Vũ, hắn có mấy triệu Tín Đồ đứng ở sau lưng ủng hộ!
Răng rắc!
Con quỷ khổng lồ đang bao phủ Thanh Vũ bỗng nhiên rạn nứt, vẻ mặt của nó ngơ ngác trong khi nhìn xuống Thanh Vũ, sau đó nó liền hoảng sợ và phát ra tiếng rít gào thê lương, cơ thể màu đen hư ảo vặn vẹo vì đau đớn.
Bên trong thân thể của nó, Thanh Vũ đang tỏa sáng giống như Mặt Trời ở trên cao, thứ ánh sáng màu vàng đẹp rực rỡ đâm xuyên cơ thể con quỷ khổng lồ, xé rách nó từ bên trong.
Bên trong thế giới linh hồn, một trăm ngàn oán niệm bị xua tan bởi một vầng Mặt Trời, đó là ý niệm của mấy triệu Tín Đồ được ngưng tụ bởi khí vận của Quang Minh Giáo Đình, người nắm trong tay Quang Minh Thần Ấn chính là Thanh Vũ.
“Giáo Hoàng!” Năm người Trần Liễu vui mừng kêu lên, bọn họ nhìn thấy Thanh Vũ mở mắt, vẻ mặt đạm bạc nhìn về phía bọn họ, còn con quỷ thì đã tan biến thành hư vô.
“Thập Tế Tà Chú, nó rất nguy hiểm!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Sau này nếu gặp phải Tà Đồ sử dụng Thập Tế Tà Chú, hãy cầu nguyện, toàn bộ người của Quang Minh Giáo Đình và Vị Thàn Quang Minh luôn đứng phía sau của mọi người!”
“Cảm ơn Giáo Hoàng dạy bảo.” Năm người Trần Liễu cúi đầu trong khi nói.
“Chúng ta đi thôi!” Thanh Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.
…
“C·hết tiệt!” Bên trong một hang động tối tăm, một tiếng hét tức giận phát ra từ một người, một tay hắn ôm lấy lồng ngực, hơi thở nặng nề, đôi mắt của hắn âm u khiến người khác cảm thấy lạnh buốt, lan da của hắn nhăn nheo như củi mục, cả thân hình ốm yếu gầy còm, giống như một cái xác khô đang di chuyển vậy.
“Tà Linh đại nhân, ngài không sao chứ?” Một vài người gần đó nhìn thấy Tà Linh b·ị t·hương, bọn họ liền vội vàng lên tiếng, mỗi một người ở đây đều tỏa ra tà khí đáng sợ, mạnh mẽ không dưới Tứ Dương kỳ.
“Hắn đã thoát khỏi Thập Tế Tà Chú!” Tà Linh điều chỉnh hô hấp cho bình thường trở lại, giọng nói lạnh lùng, hắn là người tiến hành thực hiện nghi thức Thập Tế Tà Chú từ xa, dùng mười mạng sống của Tà Đồ làm vật hiến tế.
“Không thể nào? Từ trước đến nay, rất ít người có thể chống lại Thập Tế Tà Chủ!” Những tên khác nghe xong liền giật mình.
Tà Linh quét mắt nhìn bọn họ, hắn mang đến một áp lực khủng kh·iếp làm đám người ngậm miệng, ai lại dám nghi ngờ lời nói của Tà Linh.
“Tà Linh đại nhân, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?” Sau một lúc lâu, có người thấp thỏm hỏi.
“Quang Minh Giáo Đình g·iết c·hết hơn hai ngàn Tà Đồ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quyền lực của ta trong số các Tà Linh, không thể tha thứ cho Quang Minh Giáo Đình, đặc biệt là tên Giáo Hoàng kia!”
“Nay hắn đã trúng Thập Tế Tà Chú, dù thoát khỏi một kiếp nhưng chúng ta vẫn có thể thông qua Thập Tế Tà Chú điều tra vị trị của hắn trong vòng bảy ngày!”
“Ta nghĩ rằng hắn sẽ tiến vào Vạn Thú Uyên, hãy cử người tiến vào bên trong Vạn Thú Uyên, dựa theo Thập Tế Tà Chú, tiến hành tiêu diệt tên Giáo Hoàng!”
“Vâng thưa Tà Linh đại nhân!” Những tên khác liền khom người, giọng nói hưng phấn.
Mấy tháng qua, Tà Đồ bị t·ấn c·ông bởi Quang Minh Giáo Đình, hơn hai ngàn Tà Đồ bị tiêu diệt, điều đó khiến những tên Tà Đồ khác phải bỏ chạy đến cầu cứu Tà Linh, nhờ Tà Linh đối phó Quang Minh Giáo Đình.
Lúc bình thường, các Tà Đồ không dám đứng trước mặt của Thanh Vũ nữa thì nói gì đến việc bắt Thanh Vũ làm vật tế chứ? Còn ở trong Vạn Thú Uyên, tất cả mọi người đều bị áp chế cảnh giới, không thể vượt qua Tứ Dương đỉnh phong, đây là cơ hội tốt nhất để bọn họ diệt trừ Giáo Hoàng.
Nếu như có thể g·iết c·hết Giáo Hoàng thì toàn bộ vùng đất của Quang Minh Giáo Đình sẽ là chốn vui chơi của bọn họ, lúc đó, bọn họ sẽ cử hành hiến tế, thực lực tăng mạnh, nói không chừng có thể trở thành Tà Linh, học tập Tà Thuật, Tà Chú.
“Tà Linh đại nhân, nếu như tên Giáo Hoàng không đi vào Vạn Thú Uyên thì sao?” Có Tà Đồ ấp úng nhìn Tà Linh, nhỏ giọng hỏi.
Tà Linh cười lạnh một tiếng, không trách móc tên kia lắm lời mà Tà Linh lại trả lời với giọng điệu thản nhiên:
“Không phải bọn chúng thích cứu người sao? Vứt vài chục ngàn phàm nhân vào đó là có thể ép buộc tên Giáo Hoàng đi vào Vạn Thú Uyên.”
“Tà Linh đại nhân tài trí vô song!” Những tên Tà Đồ nghe xong, bọn họ lập tức hô hào.
0