Kinh Hồng Vương Triều, Vương Thành.
Kinh Nhân Đức đang trong quá trình nắm giữ Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cuộc khảo nghiệm này kéo dài bốn mươi chín ngày, trải qua nhiều giai đoạn từ Tâm Sinh Nghiệp Chướng, Thiên Tồn Nghiệp Chướng, cuối cùng là Chúng Sinh Chủng Niệm.
Tâm Sinh Nghiệp Chướng, nghiệp chướng của những đời trước, di truyền theo dòng máu cho đến đời của Kinh Nhân Đức.
Gia tộc họ Kinh đã tạo ra rất nhiều sát nghiệp mới lấy được giang sơn rộng lớn, sự nguy hiểm của giai đoạn này đến từ trái tim của Kinh Nhân Đức, cậu ta phải đối diện với nghiệp chướng của dòng tộc, nếu như bị nghiệp chướng nuốt chửng thì nghiệp hỏa sẽ tăng mạnh, thiêu cháy cậu ta thành tro bụi.
Với tính cách cứng cỏi, hiểu sự đời của mình, Kinh Nhân Đức dễ dàng vượt qua giai đoạn thứ nhất.
Giai đoạn thứ hai càng nguy hiểm hơn, đó là Thiên Tồn Nghiệp Chướng, các sinh vật ô uế ra đời bởi nghiệp chướng, là tội lỗi, là sự tiêu cực của các sinh linh.
Chúng sẽ bị nghiệp hỏa hấp dẫn, tự dấn thân vào nghiệp hỏa để biến mất khỏi thế giới này như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Lúc này, nghiệp hỏa quanh Kinh Nhân Đức là cơ hội để bọn chúng giải thoát, nhưng chúng lại trở thành nhiên liệu khủng bố giúp nghiệp hỏa lớn hơn, vì thế Kinh Nhân Đức phải được bảo vệ bởi những người bên ngoài, đánh tan sinh vật ô uế.
Kinh Nhân Đức đang ở trong giai đoạn này, còn giai đoạn thứ ba chính là khảo nghiệm nguy hiểm nhất, phần lớn người muốn nắm giữ Hồng Liên Nghiệp Hỏa bị thất bại bởi giai đoạn này.
Vương Thành đang bị một ngọn lửa lớn bao phủ, nó không thiêu cháy vật thật, nó chỉ là một ngọn lửa lấy nghiệp chướng làm nhiên liệu mà thôi, sinh linh có nghiệp chướng càng mạnh thì càng sợ nghiệp hỏa.
“Đúng là nơi này rồi!” Một người chợt xuất hiện trên bầu trời, hắn ta ẩn trong một lớp áo bào màu đen, đôi mắt u ám lạnh lùng, hắn đang quan sát Kinh Hồng Vương Thành, hay nói đúng hơn là nhìn thẳng vào Kinh Nhân Đức.
“Tuyệt đối không thể để kẻ này nắm giữ Hồng Liên Nghiệp Hỏa!” Người mặc áo đen phát ra một luồng sát khí xung thiên.
Vì sát khí của hắn quá lớn mạnh nên bị những người đang ở gần đây cảm ứng được!
“Có kẻ lạ mặt!” Quốc Vương Kinh Thần Hạo giật mình, ông ta xem xét người mặc áo đen đang đứng giữa không trung, kẻ đó tỏa ra một luồng linh áp đáng sợ làm linh lực, tinh thần của Kinh Thần Hạo ngưng trệ.
“Một tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn!” Kinh Thần Hạo liền cho ra một đánh giá khách quan, vẻ mặt thay đổi thành lo lắng, kẻ kia chắc chắn có ý đồ xấu.
Các tu sĩ của Kinh Hồng Vương Triều đang chiến đấu với sinh vật ô uế cũng ngập ngừng, không thể tập trung chém g·iết sinh vật ô uế vì sự tồn tại của kẻ lạ mặt kia, bọn họ là tinh anh của Kinh Hồng Vương Triều, gần một trăm người giữ các chức vụ quan văn, quan võ, tu vi ít nhất là Tam Dương sơ kỳ, mạnh nhất là Tứ Dương sơ kỳ.
Ngoài ra, còn có nhiều viện quân tới từ Giáo Đình chung tay đẩy lùi sinh vật ô uế, thế nhưng, với lực lượng như thế còn không thể làm cho tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn lùi bước!
“Bệ hạ!” Vương Hậu, Phù Đồ Hiền khẽ nói với vẻ mặt lo lắng bất an. Kinh Nhân Đức là Đại Vương Tử, con trai ruột của Vương Hậu nên lòng của bà ta không bình tĩnh.
Kẻ lạ mặt kia không nhìn bọn họ mà nhìn thẳng vào Kinh Nhân Đức, cho thấy Nhân Đức là mục tiêu của hắn ta.
Đại Nguyên Soái, Đặng Tín trầm giọng nói: “Thần nguyện chiến vì bệ hạ, vì Đại Vương Tử!”
Quốc Sư, Lê Thanh Phương nghiêm nghị nói: “Nghiệp hỏa sẽ thiêu đốt nếu như hắn ta dám lại gần, khi đó chúng ta cùng nhau ra tay, dù không thể lưu lại hắn nhưng cũng khiến hắn biết khó mà lui!”
Những người khác nghe kế hoạch của Quốc Sư liền gật đầu biểu thị đồng ý, Đại Thừa Tướng, Nguyễn Anh Linh cất giọng nói: “Nếu xảy ra bắt trắc, chúng thần nguyện dùng sinh mạng để bảo vệ Đại Vương Tử!”
Dùng sinh mạng trong lời nói của Nguyễn Anh Linh là Thần Thông của Quang Minh Giáo Đình, Rực Sáng!
Một khi sử dụng Thần Thông đó liền sẽ biến mất khỏi thế gian này vĩnh viễn, không có cơ hội quay đầu!
Kinh Thần Hạo nhìn thấy các thần tử của mình trung thành tận tâm, dám liều c·hết vì bảo vệ Đại Vương Tử Kinh Nhân Đức, nội tâm của ông ta liền cảm động, ông ta ngẩng đầu nhìn về một phương hướng khác, sau đó vừa nói vừa lắc đầu:
“Không cần, hãy giữ vững vị trí, đừng để nghiệp hỏa c·háy l·ớn hơn nữa!”
“Có người sẽ đứng ra ngăn cản kẻ đó!”
“Là người đó…!” Mọi người tỉnh ngộ, một người mà giúp bọn họ đẩy lùi mấy sinh vật ô uế cường đại tới mức có thể đánh bại luôn cả tu sĩ Tứ Dương kỳ, một trong các thành viên cấp cao của Giáo Đình.
Lúc này, phân thân của Dị Hồn bình tĩnh quay đầu, hắn ta cảm nhận được một người đã khóa chặt vị trí của hắn, một người mạnh tới mức làm cho hắn động dung, không thể không coi trọng!
“Ngươi là ai?” Dị Hồn trầm giọng hỏi.
“Lý Quỳnh Chi, nửa đời trước là một cô gái bình thường hay lên rừng săn bắt hung thú, nửa đời sau thì chỉ là một thành viên nhỏ bé trong Quang Minh Giáo Đình.”
Lý Quỳnh Chi mỉm cười đáp lại, nụ cười như gió xuân, giọng nói nhỏ nhẹ hiền hòa của cô không làm Dị Hồn lơ là bởi vì dưới chân của cô ấy chính là một sinh vật khổng lồ.
Bạch Dực Sư Vương! Sinh vật triệu hồi cảnh giới Ngũ Dương kỳ!
“Cô chính là người bắt giữ đám tu sĩ Đà La Môn!”
Dị Hồn nhận ra Lý Quỳnh Chi, hắn từng nghe tin tức về trận chiến tại Bảo Trụ Vương Triều, hai Đường Chủ của Giáo Đình hiện thân, bắt giữ hai tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn và nhiều tu sĩ khác của Đà La Môn, tin tức đó từng là một trong những tin tức nóng bỏng nhất của Tử Vi Châu.
“Bắt giữ một ít hạng người xấu mà thôi, không dám kể công.” Lý Quỳnh Chi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Còn ngươi là ai?”
“Ta là Dị Hồn.” Dị Hồn nhàn nhạt nói ra, lời nói toát ra một sự tự tin hơn người, phảng phất như thể dù Quang Minh Giáo Đình có mạnh mẽ ra sao cũng không thể ngăn cản Dị Hồn.
Lý Quỳnh Chi ngạc nhiên: “Dị Hồn!”
Dị Hồn Chân Quân, một cái tên mà Thanh Vũ từng nhắc tới trong cuộc họp của toàn Giáo Đình, một trong những kẻ thù hàng đầu của Giáo Đình!
Không ngờ cô lại gặp gỡ một kẻ như thế tại nơi hoang vu này!
“Mục tiêu của ngươi là Kinh Nhân Đức?” Lý Quỳnh Chi đưa mắt nhìn vào Vương Thành đang b·ốc c·háy.
“Tên của hắn là Kinh Nhân Đức sao?! Hắn không được phép tồn tại!” Dị Hồn bình tĩnh nói.
“Nhưng ta đổi ý vì cô, ta quyết định thoái lui!” Dị Hồn cười khẽ.
“Cô rất nguy hiểm!”
Dị Hồn bỗng quay mặt, hắn để một câu nói, bóng lưng của hắn dần dần biến mất tại đằng cuối chân trời.
“Lần kế tiếp, khi ta trở lại, Kinh Nhân Đức phải c·hết, không người nào có thể ngăn cản ta!”
“Ta rất sẵn lòng tiếp đón.” Lý Quỳnh Chi cười nhẹ một tiếng, một sự hưng phẩn ẩn sâu trong đáy mắt của cô từ từ dịu đi, rõ ràng, cô rất chờ mong được đánh với Dị Hồn một trận, hay nói đúng hơn, cô muốn thuần phục Dị Hồn như thuần phục hung thú bằng Tuần Thú Thánh Vật!
Người ta thường hay nói, Nguyệt Linh Đường Chủ là người “hoang dã” nhất, tùy ý nhất trong Giáo Đình thế nhưng họ lại không biết, trước khi Giáo Đình được thành lập, trong một ngôi làng nhỏ gần rừng rậm, người ta từng nhìn thấy một cô gái dã nhân dùng một ánh mắt dọa lui một con sư tử lớn, ánh mắt của cô ấy còn hung tàn, hoang dã hơn cả hung thú!
Thậm chí, lúc một người Thánh Đồ xây dựng Thánh Đường ở ngôi làng nhỏ kia cũng được cô gái dã nhân cứu một mạng khỏi miệng hung thú, phải biết rằng, lúc đó Thánh Đồ đã bắt đầu tu luyện, là tu sĩ Nhất Dương sơ kỳ nhưng lại không bằng một cô gái bình thường.
Người đó chính là Lý Quỳnh Chi, Đường Chủ của Tuần Thú Đường!
Khi gia nhập Giáo Đình, được tiếp xúc với thế giới tu luyện, không còn ở trong ngôi nhà tại rừng rậm, Lý Quỳnh Chi đã thu liễm bản tính hoang dại của cô, trở thành một Đường Chủ được nhiều người kính trọng và ngưỡng mộ.
Tuy vậy, nếu như gặp phải đối thủ khó nhằn, Lý Quỳnh Chi sẽ phóng túng một mặt khác của bản thân, lúc đó, dù là các Đường Chủ khác cũng không dám đứng trước mũi kiếm của cô.
Tình cảnh của Dị Hồn là thế, hắn nhận ra có một sự nguy hiểm khủng bố từ Lý Quỳnh Chi, cho nên hắn quyết định lùi bước, không dùng biện pháp mạnh để diệt trừ Kinh Nhân Đức, hắn rất mẫn cảm với nguy hiểm.
Kinh Thần Hạo, Phù Đồ Hiền và những người khác nhìn thấy cảnh đó, bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng, tiếp tục vùi đầu vào việc chém g·iết với sinh vật ô uế.
…
Quang Minh Thánh Điện.
Một ngày kể từ khi Hạc Vĩnh Tuân đến đây nhận chức vụ của mình, cậu ta cùng với Thương Lăng và một ít người trong gia tộc họ Hạc bắt đầu nghiên cứu về tiệm tạp hóa, tìm hiểu các loại thông tin một cách kỹ càng nhất và còn thấy bản quy hoạch tương lại do Giáo Đình định hướng, đó là xây dựng các trung tâm thương mại tại các thế lực trong vùng đất tín ngưỡng.
Từng bước mở rộng thị trường, tăng cao danh tiếng, xúc tiến thương mại và các hoạt động khác nhằm hấp dẫn các khách hàng là tu sĩ, loài yêu tới các trung tâm thương mại đó mua sắm, từ đó số lượng tài nguyên lưu động sẽ tăng mạnh, giúp cho vùng đất tín ngưỡng trở nên phồn thịnh, phát triển.
Có thể nói, nếu kế hoạch trung tâm thương mại thành công thì người dân trong vùng đất tín ngưỡng sẽ trở nên giàu có, bởi vì Giáo Đình liên kết chặt chẽ với các thế lực, tạo điều kiện thuận lợi cho người dân!
“Thật là một kế hoạch tốt.” Hạc Vĩnh Tuân cảm khái.
“Không ngờ Giáo Đình lại có tầm nhìn xa đến như vậy, trực tiếp biến vùng đất tín ngưỡng thành trung tâm của Thiên Quy Đảo.” Thương Lăng giật mình nói.
Chắc chắn các tu sĩ sẽ đổ dồn về đây vì các vật phẩm mà ở bên ngoài không có hay giá trị quá đắt làm họ không thể mua được, giống như đan dược đột phá cảnh giới, chữa thương, phù chú, pháp bảo, giá cả rẻ là một lợi thế và họ có thể mua được một cách đơn giản, không rườm ra như việc nhờ vả các Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Phù Sư, nài nỉ các đại sư chế tạo.
“Giáo Đình hoàn tòan đứng ở bên đối lập với Phi Hạc Thương Hội, những thương hội nhỏ khác sẽ hưởng ứng chúng ta nếu như chúng ta kêu gọi bọn họ t·ấn c·ông sản nghiệp của Phi Hạc Thương Hội.” Hạc Vĩnh Tuân trầm ngâm.
“Không thể chọn các thương hội có danh tiếng tệ hại, hãy tìm đến các thương hội có danh vọng cao, dù ít cũng không sao, chúng ta sẽ tạo ra một liên minh thương hội mà chúng ta là người lãnh đạo, từ đó hủy diệt Phi Hạc Thương Hội, quét sạch bọn gian thương đầu cơ trục lợi, giẫm đạp lên mạng sống của người vô tội!”
“Chú Thương Lăng, nhờ chú tìm kiếm các thương hội đủ điều kiện và gửi thư mời cho họ, cháu sẽ đứng ra làm người chủ trì cuộc hội họp này!”
“Được!” Thương Lăng cao giọng đáp, hai mắt sáng ngời, đây mới đúng là người thừa kế của Hạc Vĩnh Siêu!
“Vĩnh Tuân, con không đi gặp cô ấy sao? Bạch Giật Thần đ·ã c·hết, có lẽ gia tộc của cô ấy sẽ bị đả kích bởi Huỳnh Thế Vinh.” Thương Lăng bỗng nhiên hỏi, Hạc Vĩnh Tuân không còn là thiếu chủ của thương hội lớn nữa nên Thương Lăng đã đổi cách xưng hô.
Thương Lăng trông nom Hạc Vĩnh Tuân từ bé cho đến lớn nên đủ bối phận và tư cách xưng con với Vĩnh Tuân.
Hạc Vĩnh Tuân lặng người khi nghe xong, sau một lúc đầu, Hạc Vĩnh Tuân lắc đầu nói: “Từ lúc cô ấy hạ Si Tình Độc lên người con thì cả hai đã là người dưng.”
“Con sẽ không trả thù, cũng không quan tâm đến cuộc đời của cô ta nữa, đường ai nấy đi.”
Thương Lăng khẽ nói: “Vậy à? Đó là một quyết định tốt.”
“Hãy cố gắng báo đáp Giáo Đình, có lẽ một ngày nào đó con sẽ tìm thấy một nửa của cuộc đời mình.”
“Con biết rồi.” Hạc Vĩnh Tuân cười khẽ.
Một ngày sau, các thương hội hoạt động trong khu vực gần đây đều nghe thấy tin tức kỳ lạ, có một ít thương hội nhận được lá thư mời từ Quang Minh Giáo Đình, bọn họ liền biết rằng, Quang Minh Giáo Đình muốn nhúng tay vào thị trường của Phi Hạc Thương Hội!
…
Vạn Thú Uyên.
Thanh Vũ di chuyển một ngày một đêm trên con đường màu đỏ nhạt, các quái vật cứ xông lên mỗi khi nhìn thấy nhóm Thanh Vũ, hai bên đường thường có linh dược có tác dụng bổ sung khí huyết, rèn luyện thân thể nên bọn họ thu hoạch rất khá, còn lấy được một ít Vạn Thú Hỏa và Vạn Thú Phong từ bọn Thú Hồn.
Vạn Thú Uyên có đến mười kho tàng, tương ứng với mười Phong Hỏa Linh Tủy cho nên số lượng Vạn Thú Phong và Vạn Thú Hỏa cũng không ít, còn vấn đề có lấy được chúng từ tay bọn Thú Hồn cường hoành hung tàn hay không là việc của tu sĩ.
“Chúng ta đến rồi!” Thanh Vũ đưa mắt quan sát khu vực ở trước, hắn nhìn thấy linh khí nồng nặc và thuần khiết hơn nơi khác rất nhiều, đó là dấu hiệu cho thấy sự tồn tại của Linh Mạch cao cấp trong Vạn Thú Uyên.
“Đó là một cái đầm nước nhỏ.” Trần Minh Nguyệt nhẹ giọng nói, cô giương hàng chân mày điềm đạm, ở cách cô không xa là một cái đầm nước bán kính chừng mười mét.
Điều kỳ lạ là đầm nước này đang chuyển động theo hình tròn tạo thành xoáy nước!
Mặt nước thì nổi các bong bóng biến thành hơi nước nóng bỏng nhẹ nhàng bay lên cao, một cái đầm nước vừa chuyển động vừa có nhiệt lượng cực cao.
“Phong Hỏa Linh Tủy.” Thanh Vũ cười nói.
“Hỏa Chủng và Phong Chủng cùng tồn tại trong một Linh Mạch cao cấp, chúng tạo thành một kỳ quan thiên nhiên.” Trần Liễu nói khẽ.
“Quả là một nơi thần kỳ.” Dương Bảo cảm khái một câu.
“Hahaha!” Đột nhiên, lúc mọi người đang nhìn xem đầm nước Phong Hỏa Linh Tủy thì một tiếng cười đắc ý, vui vẻ truyền đến từ sau.
Hai mươi người tỏa ra tà khí nồng nặc đang đứng đó.
“Tà Đồ?” Đỗ Kiến Huy giật nảy cả mình, tiếng xấu của bọn Tà Đồ làm cậu ta không an tâm.
“Giáo Hoàng, bọn ta tìm ngươi rất lâu!”
Một tên Tà Đồ cười gằn, bọn họ bị ép buộc bởi một kẻ thần bí nhưng lại mạnh đến khó tin, trên đường làm nhiệm vụ, nhờ vào Thập Tế Tà Chú để lại một chút tà khí định vị, chúng cố tình chọn con đường mà Giáo Hoàng đang đi để tiêu diệt Giáo Hoàng.
Thanh Vũ liếc mắt nhìn bọn Tà Đồ, vẻ mặt lạnh nhạt:
“Các ngươi ngại sống lâu quá rồi sao?”
“Haha!” Bọn Tà Đồ vừa nghe thấy, chúng liền cười lớn, ngay sau đó là từng kẻ bắt đầu thể hiện ra linh áp của cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong trong nháy mắt, tà khí cuồng bạo bùng nổ lên cao.
Tổng cộng có hai mươi tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong!
Sức mạnh tổng hợp cỡ này đủ để quét ngang qua toàn bộ Vạn Thú Uyên, không một ai có thể cản bước tiến của bọn chúng!
Vì vậy, tiếng cười của chúng rất lớn, rất thoải mái!
Bọn chúng còn nhìn thấy trước tương lai, chúng hiến tế Giáo Hoàng cùng với Giáo Đình và nhận được nhiều sức mạnh hơn nữa từ Tà Thần, trở thành Tà Linh, thậm chí là Tà Huyết Kỵ Sĩ với sức mạnh khủng kh·iếp thống trị rất nhiều Tà Quỷ!
0