Một bên khác, linh lực quanh người Thanh Thu ngưng tụ thành từng chữ màu đỏ tươi như máu, Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín.
Cổ Thanh Thu cao giọng nói lớn: “Trấn áp!”
Năm chữ khổng lồ rơi xuống bằng tốc độ vượt bậc t·ấn c·ông yêu lang, cậu dùng Tuyên Cổ Thái Nhạc Thánh Thể, kết hợp với lễ nghĩa mà cậu học được rồi tạo thành pháp thuật t·ấn c·ông kẻ địch về cả thân thể và linh hồn, khiến kẻ địch bị áp lực, mất đi sức chiến đấu, thậm chí năm chữ kia còn ảnh hưởng đến những yêu ma khác, làm bọn chúng khó chịu, lồng ngực chập chùng, tâm trạng r·ối l·oạn.
Ầm! Ầm!
Yêu lang dùng đôi mắt màu đỏ của dã thú, nó hú lên một cách kinh dị rồi há miệng phun ra một cơn gió mạnh, hai luồng sức mạnh v·a c·hạm vào nhau rồi nổ tung.
Yêu lang biến mất ngay tại chỗ, nó xuất hiện gần Thanh Thu rồi dùng sức cắn vào phần cổ Thanh Thu.
“Kỳ Lân Thuẫn!”
Thanh Thu bình tĩnh kết ấn, linh lực tạo thành một cái thuẫn có hình điêu khắc giống như một con Kỳ Lân đắm mình trong cơn bão lôi điện, cái thuẫn chặn đứng đòn t·ấn c·ông hiểm hóc của yêu lang khiến nó kêu gào vì đau răng, đáng hận nhất là lôi điện còn giật tung khiến bộ lông của nó dựng ngược hết cả lên.
Thanh Thu bị đẩy mạnh ra đằng sau vì lực phản chấn quá lớn khiến cậu mất thăng bằng, yêu lang liền g·iết tới nhưng bị ngăn cản bởi một q·uả c·ầu l·ửa khổng lồ.
“Đám ruồi nhặng đáng c·hết!” Nó gào thét chói tai, móng vuốt đập xuống phá hết mấy pháp thuật cản đường.
“Trấn!” Thanh Thu phun một ngụm máu tươi, đôi mắt lãnh tĩnh, linh lực biến đổi thành pháp thuật đánh g·iết yêu lang.
Nếu không phải có sự hỗ trợ tận tình từ ngoài từ Cổ Thanh Thu đã bị yêu lang nuốt sống rồi, cậu cũng phải bảo đảm sự an toàn của bọn họ.
Trận chiến ở nơi khác cũng ác liệt chẳng kém, Nham Ngục kích hoạt Nham Ngục Đạo Thể, biến thành một người thanh niên đẹp trai, đôi mắt trống rỗng, từng quyền, từng quyền đập thẳng vào mặt của một con yêu tượng, nó b·ị đ·ánh bay lên không trung rồi ngã đùng xuống đất.
“Khốn kiếp, tên quái vật này…!” Nó kêu thảm trong lòng, nhanh nhẹn đứng lên tránh cây đao của Trần A Ngưu, nó hung hăng đâm tới đánh bay Nguyễn Nhân Hiếu.
Áo giáp Nhân Hiếu đang mặc đều nát hết, cả người đầy máu nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc, cậu ta cầm một cái thuẫn lớn, luôn đứng ra ngăn cản đòn t·ấn c·ông g·iết người của yêu tượng.
Mạc Ảnh Quân trông giống một con sư tử cuồng bạo, cầm đao chém tới khiến yêu nhện đau khổ, bốn chân bị chặt đứt, Ảnh Quân quá hung hãn, lại không sợ b·ị t·hương, yêu nhện đang tính đến chuyện tìm đường lui nhưng luôn thất bại, càng lúc càng tuyệt vọng.
Lê Sử Hiền là thiên tài hai sao của Yêu Nguyệt Kiếm Tông, lại còn dùng Phong Hỏa Linh Tủy rèn luyện, tẩy tạp chất trong cơ thể, đề cao độ tinh khiết linh lực, đột phá đến cảnh giới Kết Đan viên mãn, lực chiến mạnh hơn yêu ma Nguyên Anh sơ kỳ.
Sử Hiền còn có phối hợp với các đệ tử Yêu Nguyệt Kiếm Tông khác nên đẩy cho yêu xà vào tuyệt cảnh, cứ theo tình hình này, chẳng lâu nữa thôi yêu xà liền b·ị c·hém g·iết.
Ngoài Nô Lệ Chủ Thành, Thái Dương Thần Vệ và sát thủ nhìn xem trận chiến, họ đã xử lý sạch sẽ, chém g·iết yêu ma, bắt giữ phần lớn Quản Nô để tra hỏi, chỉ còn lại năm yêu ma trong Nô Lệ Chủ Thành mà thôi.
Một số người dân gần đó hiếu kỳ nên chạy đến quan sát, vẻ mặt ngây ngốc vì trận chiến quá thảm khốc, nhóm thiếu niên thiếu nữ đẫm máu, yêu ma rít gào, yêu lực ngập trời, bọn chúng còn dùng pháp bảo phản công, chém g·iết đến điên cuồng.
Thanh Vũ và Lilith vẫn còn đứng trên lưng Lam Sương Thiên Điểu, chừng mười phút sau, Thanh Vũ nhàn nhạt nói: “Chưa đủ, thêm một chút áp lực!”
Lilith khẽ nói: “Một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đủ để kích thích đám nhỏ này rồi.”
Vù!
Cùng lúc đó, bên trong chủ thành, một tu sĩ rơi xuống từ trên cao, hắn ta ngây người nhìn xung quanh rồi bị một con yêu tượng đụng bay, đâm sầm vào tường thành tạo ra một cái lỗ hổng lớn.
“Yêu tượng, ngươi muốn c·hết sao?!” Tu sĩ nén đau rồi hét lên với tâm trạng tức giận.
“Chủ Nô đại nhân, mau mau chém g·iết đám quái vật khốn kiếp này…!” Yêu tượng căm phẫn nói, hình như nó quên mất cả việc nó mới là quái vật.
Ầm!!
Nham Ngục lao đến rồi vung quyền, yêu tượng né tránh, một quyền đó đánh thẳng vào lồng ngực của Chủ Nô khiến cả người hắn cong xuống như một con tôm bị luộc chín, máu tươi tràn ra khóe miệng.
“Đáng c·hết, ta g·iết sạch các ngươi!”
Chủ Nô bùng nổ, linh lực ầm ầm nổ tung tạo ra làn sóng linh khí trùng kích thành trì, không khác gì đ·ộng đ·ất, hắn tập trung vào Nham Ngục rồi lấy một cây chùy lớn đập mạnh, Nham Ngục b·ị đ·ánh trúng, cậu ta bay ngược ra sau, lăn lộn mấy chục mét rồi ngừng lại, lồng ngực hõm sâu, b·ị t·hương rất nặng.
“Chủ Nô!”
Thiên Hải, Thanh Thu, Sử Hiền, Ảnh Quân, Nhân Hiếu, A Ngưu liền chú ý đến sự xuất hiện của Chủ Nô, linh áp của tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ quá lớn làm họ khó chịu.
Chủ Nô mạnh mẽ đáng sợ, bình thường, một mình hắn đủ trấn trụ năm yêu ma, giờ đây hắn tham gia vào vòng chiến, một mình khiến cho cả nhóm Huyết Nhật Thánh Đoàn thua trận như núi đổ, từng người một b·ị t·hương nặng.
Chủ Nô và yêu ma không nhìn thấy người bên ngoài thành nên tâm trạng phấn chấn hẳn, định thừa thắng xông lên, giải quyết đám nhóc con phiền phức này.
Thiên Hải vừa cắn răng vừa nói một cách lạnh lùng: “Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ quá mạnh…!”
“Nếu không đánh lại, chúng ta nên gọi hỗ trợ.” Nguyên Nhân Hiếu nhỏ giọng đề nghị.
Thanh Thu lắc đầu bác bỏ: “Đây là trận chiến đúng nghĩa đầu tiên của Huyết Nhật Thánh Đoàn, chúng ta phải lấy mạng yêu ma!”
“Đúng vậy!” Những người khác lần lượt nói ra.
Lê Sử Hiền trầm giọng nói: “Một Chủ Nô không đáng sợ, nhưng hắn có năm yêu ma giúp đỡ, phần thắng của chúng ta không cao.”
Mạc Ảnh Quân lớn tiếng nói: “Không cần sợ bọn chúng!”
Người ở ngoài nhìn thấy cảnh nhóm thiếu niên, thiếu nữ vẫn kiên trì đối đầu yêu ma, Chủ Nô nên cảm động, âm thầm cổ vũ, không đến giúp đỡ vì nhận được một lệnh từ Giáo Hoàng. Huyết Nhật Thánh Đoàn cần phải tự mình đương đầu, vượt qua khó khăn trước mắt.
Người dân bình thường thì đã khóc thảm, cố gắng hét lớn ủng hộ tinh thần cho Huyết Nhật Thánh Đoàn, đáng tiếc là người trong thành không thể nghe thấy âm thanh vì bị phong tỏa bởi Lilith.
Thanh Vũ gật đầu khen ngợi: “Tinh thần chiến đấu tốt!”
“Giáo Hoàng, anh đã thay đổi rất nhiều.” Lilith nhỏ giọng nói trong khi liếc mắt nhìn Thanh Vũ.
Cô định ép hỏi thông tin từ Chủ Nô rồi hóa kiếp cho hắn, nhưng Thanh Vũ lại đột ngột ngăn cản Lilith, kêu Lilith đưa tên Chủ Nô làm đá mài đao vì năm yêu ma còn chưa đủ kích thích tiềm lực của Huyết Nhật Thánh Đoàn.
Thanh Vũ bấy giờ và Thanh Vũ lúc Lilith gặp lần đầu rất khác nhau, điều này làm Lilith vừa mất mác vừa cảm thấy vui.
Giữa một Giáo Hoàng nhân hậu, ngây thơ và một Giáo Hoàng lạnh lùng, xem kẻ địch như một công cụ, Lilith không biết Giáo Hoàng nào tốt hơn.
“Yên tâm, ta vẫn là ta!” Thanh Vũ khẽ nói.
“Chỉ hi vọng là vậy!” Lilith gật đầu rồi yên lặng.
“Nên kết thúc thôi.”
Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra trong khi vung tay, hai vệt sáng bay đến trước mặt Thiên Hải và Thanh Thu. Đó là Thoát Thai Hoán Cốt Thần Đan, chúng sẽ giúp Thiên Hải, Thanh Thu kích hoạt Thánh Thể, tất nhiên, cũng phải xem năng lực của từng người, tỷ lệ thành công rất thấp.
Thiên Hải, Thanh Thu nhìn thấy đan dược, còn nghe được lời nói của Thanh Vũ, hai người vui vẻ nuốt Thoát Thai Hoán Cốt Thần Đan.
Đan dược vừa vào bên trong cơ thể, nó biến thành một dòng nước nóng chạy khắp toàn thân hai người, thoáng chốc sau, cảm giác đau đớn ập đến, dường như nó đã chạm vào một thứ gì đó đang ngủ say trong cơ thể của họ vậy.
Mạc Ảnh Quân cao giọng nói: “Bảo vệ Thiên Hải và Thanh Thu!”
“Bọn họ đang đột phá à?” Lê Sử Hiền ngạc nhiên nói.
Những người còn lại quyết tâm: “Đừng để bọn yêu ma q·uấy n·hiễu họ!”
“Đột phá giữa trận chiến? Các ngươi đang sỉ nhục ta sao?” Chủ Nô nói với nét mặt phẫn nộ.
“Ta muốn xé xác các ngươi!” Năm yêu mà nhào tới t·ấn c·ông Thiên Hải, Thanh Thu.
Nhóm Mạc Ảnh Quân đau khổ chống đỡ, có người còn b·ị t·hương hôn mê, chảy rất nhiều máu, áo giáp vỡ tan tành, v·ũ k·hí gãy thành hai khúc, nhưng bọn họ vẫn đứng vững.
Ầm!
Bỗng nhiên, Thiên Hải và Thanh Thu tỉnh lại, hai cột sáng linh lực phóng thẳng lên trời cao, đôi mắt của hai người từ từ mở ra, áp lực kinh hoàng theo đó mà tới, đặt nặng lên người yêu ma và Chủ Nô.
“Bọn chúng đột phá thành công?”
“Không thể nào? Tu vi vẫn là Kết Đan trung kỳ, tại sao lại tạo ra dị tượng kinh người chứ?”
Chủ Nô hoảng sợ, không dám nhìn vào ánh mắt của Thiên Hải và Thanh Thu, hắn chỉ muốn chạy trốn ngay lập tức nhưng hắn chợt nhận ra toàn cảnh bên ngoài chủ thành là một không gian màu đen, chẳng nhìn thấy gì nữa.
“Phong tỏa không gian?”
“Tu sĩ Phá Không Cảnh muốn g·iết ta?”
Chủ Nô trợn mắt, chút nữa thì ngất xỉu, hắn không thể nào nghĩ đến một tu sĩ Phá Không Cảnh lại đi ức h·iếp tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ.
“Các ngươi đã xem ta là đá mài đao cho chúng vậy thì ta sẽ g·iết chúng, g·iết một lời một!” Chủ Nô trở nên hung ác, không còn đường thoát nữa, hắn phải liều mạng, dù sao kết quả vẫn là c·hết mà thôi.
Năm yêu ma cũng nhận ra tình cảnh của chúng là vô vọng, thế nên chúng điên cuồng, thân thể bành trướng, cao to hơn trước gấp hai lần, chúng dùng toàn bộ sinh khí, yêu lực để tử chiến!
“Đây là cảm giác của Thánh Thể?” Thiên Hải nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Thánh Thể, rốt cuộc thì ngươi cũng tỉnh giấc!” Thanh Thu trầm lặng nói ra.
Hai người cùng nhau đứng lên, chú ý vào Chủ Nô và năm yêu ma, không cần kéo dài trận chiến nữa, hai bên nên kết thúc.
0