Trong khi bữa tiệc chào đón Liễu gia đang diễn ra suôn sẻ, một người bước vào bên trong nhà hàng của Briona, người này là nam, trông còn trẻ tuổi khoảng chừng hơn hai mươi, cao hơn một mét chín, tóc đen dài xõa xuống hai bên vai, mặc bộ vest đen mới may lại có thêm một chiếc áo khoác nam đậm chất của tu sĩ, tướng đi đường hoàng với một tay đang đặt vào trong túi quần, nhưng khí chất rất bình thường, không có gì đặc biệt, cứ như một lữ khách đến từ nơi xa xôi đang tìm kiếm một nơi để ngừng chân nghỉ ngơi vậy.
Người này đứng trước cửa nhà hàng nhưng lại không vào bởi vì đang nhìn thẳng về một hướng xa xa, nơi đó là Thiên Thần Điện, trong giây phút này, hai đôi mắt đang nhìn thẳng vào nhau, không cần lời nói, không cần cử chỉ.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh không?” Một người phục vụ đột nhiên đi tới bắt chuyện với vẻ mặt chăm chú.
Bầu không khí quỷ dị bỗng nhiên tan biến, người nam quay đầu nở nụ cười vui vẻ trả lời: “Tên của ta là Âm, ta đã đặt bàn từ trước.”
Cô gái phục vụ đã nhớ rõ toàn bộ số thực khách đặt bàn trong ngày nên cô liền đáp lại: “Chúng tôi đã chuẩn bị bàn cho anh ở tầng ba, xin mời đi lối này!”
Trong lúc di chuyển lên tầng trên, cô gái phục vụ nhiệt tình hỏi: “Đây là lần đầu tiên anh đến đây phải không?”
“Đúng vậy, đây cũng là lần đầu tiên ta đến thế giới này, ta đang tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống, đó là một món ăn ngon có thể thỏa mãn cơn đói khát đã kéo dài từ rất lâu, ngay cả ta cũng không nhớ rõ năm tháng.” Âm trả lời từ tốn, giọng nói không nhanh không chậm.
Cô phục vụ tỏ ra nghi ngờ trong khi nhìn vào đôi mắt như thể có âm dương xoay chuyển, lục đạo luân phiên của Âm nhưng rất nhanh thì không suy nghĩ nhiều nữa, cô cũng từng gặp phải một số khách hàng có nhiều câu nói khó hiểu, tôn trọng khách luôn là thứ được đặt lên hàng đầu, vì thế cô nói ra: “Hi vọng rằng anh có thể tìm thấy ý nghĩa của riêng mình ở nhà hàng của chúng tôi!”
“Chỉ hi vọng là vậy!” Âm cười khẽ không nói nữa.
Người phục vụ dẫn Âm vào một căn phòng riêng biệt, sau khi sắp xếp và gọi món xong xuôi hết thì cô bước ra khỏi phòng để tiếp đón các thực khách khác, nhưng cô không nhận ra rằng bản thân mình đã quên mất gương mặt của Âm, người thực khách cô mới vừa hướng dẫn.
Âm nâng một ấm trà nóng rót nước vào ly sứ nhỏ, vẻ mặt như có điều suy nghĩ:
“Quang Minh Giáo Đình, Hành Tinh Gaia, cả một vũ trụ mới này!? Rất thú vị, thế giới quả nhiên rộng lớn không tưởng!”
Âm ngồi một chỗ thưởng thức trà nóng ngon lành nhưng trong cảm giác của Âm, toàn bộ Hành Tinh Gaia, tất cả vì sao, hệ mặt trời, thiên hà, các chòm sao, siêu đám thiên hà hay thậm chí là cả vũ trụ đang nằm trong tầm nhận thức của Âm, không một thứ gì có thể trốn tránh.
Tuy nhiên, Âm không cảm nhận chi tiết vì có một số thứ mà Âm cũng phải cần kiêng kỵ!
“Không có âm dương, không có luân hồi, tất nhiên không có cả Thiên Đạo!!”
“Nơi này chỉ có… g·iết chóc thuần túy cùng những con quái vật ngay cả thánh thần cũng phải kiêng sợ!”
“Nơi đây… đúng là địa ngục trần gian!”
"Còn một điều nữa, kẻ đang đứng trên đỉnh Thiên Thần Điện, thật đáng sợ đấy chứ!?"
…
Trong một căn phòng họp ở tổng bộ Quang Minh Giáo Đình tại Thập Linh Hỏa Thành, một số thành viên cấp cao đang gặp mặt.
Mặc Hàn đưa mắt nhìn vào Thanh Vũ rồi nói ra:
“Việc ký kết khế ước với Liễu gia đã diễn ra một cách tốt đẹp, nhưng ngài vẫn còn lo lắng sao?”
Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra: “Không ai có thể làm trái với khế ước mà không bị phạt, Mặc lão, thế nhưng vấn đề nằm trong vật kia vẫn là một thứ đáng lo ngại, ma khí, một thứ năng lượng chẳng thành của thế giới tu sĩ.”
Liễu Mộc từng tặng quà cho Thanh Vũ là một nhánh cây lấy xuống từ Thiên Vật hạ phẩm kỳ mộc Thiên Trúc, nhưng bên trong nhánh cây vốn nên rất sạch sẽ kia lại chứa đựng một chút ma khí rất nhỏ, chỉ có Thần Thạch mới có thể chiết lọc ra được.
Ma khí, năng lượng thuộc về ma tộc dưới quyền của các Thiên Ma khủng bố!
Mặc Hàn gật đầu đáp: “Ngài nói rất đúng, thái độ của Liễu gia và cách họ hành động không có xung đột gì với khế ước, chúng ta cần phải theo dõi nhiều hơn nữa để đưa ra quyết định đúng đắn nhất, dù sao thì có được một đồng minh mạnh mẽ là điều không dễ dàng đối với Giáo Đình.”
Theo vùng đất tín ngưỡng ngày càng mở rộng bằng chính sách có thái độ cứng rắn của Quang Minh Giáo Đình, thế lực tu sĩ càng biết thêm về các chính sách hoạt động, nó trái ngược hoàn toàn với cách hoạt động của các thế lực tu sĩ, vì vậy việc Giáo Đình trở thành mục tiêu công kích chung của thế giới tu sĩ sẽ đến trong một tương lai không xa.
Thanh Vũ thản nhiên nói: “Chúng ta nên bắt đầu từng chiến dịch đã đề ra trước đó để nâng cao sức mạnh và vị thế của Giáo Đình, Mặc lão, mọi chuyện đã diễn ra tới đâu rồi?”
“Thưa Giáo Hoàng, Trương Hằng đã dùng số đan dược bán cho nhiều tu sĩ giúp bọn họ đột phá cảnh giới, thoát khỏi nhiều tình cảnh nguy hiểm nên có được sự ủng hộ của bọn họ, số lượng gia tộc và thế lực sẵn sàng đứng ra giúp đỡ Giáo Đình mở rộng tầm ảnh hưởng của vùng đất tín ngưỡng là khoảng hơn một ngàn.”
Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu: “Hơn một ngàn thế lực có tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh Chân Quân à? Đó là một nguồn lực lượng rất lớn giúp Giáo Đình giảm bớt nhiều khó khăn, hãy tính một công lao lớn cho Trương Hằng, anh ta đã cực khổ bôn ba khắp nơi để làm tốt nhiệm vụ.”
Các gia tộc, thế lực đang lâm vào cảnh quẫn bách được giúp đỡ về đan dược, tu sĩ mạnh nhất đột phá đến cảnh giới cao hơn, như là từ Kết Đan đến Nguyên Anh, từ Nguyên Anh đến Hóa Thần, vì vậy số lượng thế lực mạnh mẽ mới mọc lên như nấm.
Trong gần ba tháng vừa qua, kể từ ngày 6 tháng 7 năm 1 Ánh Sáng Kỷ đến nay, Giáo Đình mở rộng tầm ảnh hưởng tín ngưỡng bằng cách rất cứng rắn, hay nói thẳng là cực đoan đối với tầng lớp quản lý, hầu hết tầng lớp quản lý tốt điều trở thành một phần của Chính phủ thế giới và được phân công công việc cụ thể, không có nhiều thế lực ủng hộ điều đó, vì vậy sự giúp đỡ của các thế lực trên là rất kịp thời và quan trọng.
“Trương Hằng đã làm rất tốt, nhưng cậu ta vẫn đưa ra nhiều nghi vấn về sự tín nhiệm của một số gia tộc và lập ra một bảng danh sách cần đề phòng để chúng ta lưu ý.” Mặc Hàn nói tiếp.
Trương Hằng là tu sĩ không nơi nương tựa được Thanh Vũ chiêu mộ để trở thành một người làm nhiệm vụ đặc thù, đó là buôn bán các vật phẩm quý hiếm sản xuất tại Giáo Đình cho các thế lực được đánh giá là tốt nhằm mục đích kiếm tài nguyên và tạo ra các mối quan hệ, bên cạnh đó Trương Hằng còn xen lẫn vào nơi của đám tán tu ma đầu tàn bạo để thu thập thông tin đủ loại, hầu hết các lệnh t·ruy s·át ma đầu ở Công Hội Mạo Hiểm Giả đến từ thông tin của Trương Hằng, ngoài ra còn tìm kiếm bảo vật đưa về cho Giáo Đình.
Một công việc rất nguy hiểm, Trương Hằng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ trong khoảng thời gian vừa qua, có vẻ như Trương Hằng rất thích công việc này.
Ngọc Trang bình tĩnh nói: “Nếu như làm trái với khế ước thì họ nên nhận những gì họ xứng đáng được nhận!”
Giáo Đình đã giảm giá các vật phẩm quý hiếm đó đến tay người sử dụng, họ đã nhận được ân huệ từ Giáo Đình, còn nếu như họ quên đi ân huệ đó để tìm kiếm một điều gì đó tốt đẹp bằng cách chống lại Giáo Đình thì Giáo Đình sẵn sàng đáp trả một cách mãnh liệt nhất.
Lilith đưa ra nhận định: “Vùng đất tín ngưỡng đang mở rộng theo từng ngày, từng giờ, lực lượng của chúng ta khá phân tán và đó có thể là một điểm yếu để kẻ địch khai thác.”
“Đúng là như vậy, chúng tôi đã phối hợp với Công Hội Mạo Hiểm Giả để bảo đảm an ninh tốt nhất của từng khu vực, mặc dù còn nhiều thiếu sót nhưng không có vấn đề gì lớn.” Lưu Úc lên tiếng nói.
Mặc Hàn cười nói tiếp: “Kế hoạch xây dựng vùng đất tín ngưỡng mới đang diễn ra rất thuận lợi, nhiều nơi đã ổn định trở lại, đặc biệt sự xuất hiện của các học viện hoàn toàn miễn phí đã giúp người dân có niềm tin ở Chính phủ thế giới và Giáo Đình chúng ta.”
Văn Phác Chân dõng dạc nói: “Chúng tôi sẽ cố hết sức để mỗi một đứa trẻ đều có thể đến trường học tập, mọi người đều bình đẳng trước kiến thức vô bờ bến, chúng tôi cũng đã tăng cường bồi dưỡng nhiều giáo viên chất lượng ở Học Viện Danh Sư.”
Học Viện Danh Sư chiêu mộ những tu sĩ nhiều kiến thức để bồi dưỡng họ trở thành một giáo viên dạy học từ các cấp học viện, Văn Phác Chân đang giữ chức Viện Trưởng, việc này đã tạo ra nhiều hiệu quả không ngờ đến, giúp Giáo Đình tăng lên sự tín nhiệm của người dân bình thường, số lượng Tín Đồ đang tăng lên nhanh chóng.
Văn Phác Chân đang có mặt tại đây là một phân thân, bản thể đang trợ giúp đội quân của Kỷ Lãnh Hoàng chống lại Kỷ Hằng Vương Triều, ông đã bỏ ra rất nhiều chất xám và tâm huyết để hoàn thành tiến độ công việc.
Văn Phác Chân đặt một số quyển sách lên bàn rồi nói: “Đây là số tài liệu chúng tôi thu thập được về Kỷ Hằng Vương Triều trong khoảng thời gian vừa qua. Mời ngài Giáo Hoàng xem xét.”
Trong khi mọi người đang xem số tài liệu kia thì Văn Phác Chân tiếp tục nói để diễn giải những gì ông suy đoán: “Kỷ Hằng Vương Triều tồn tại lâu năm, bọn chúng đã làm vô số điều ác trong bóng tối nhưng không người nào hay biết, cứ mỗi một chu kỳ nhất định chúng lại nhen nhóm c·hiến t·ranh gây ra c·ái c·hết của hàng chục triệu người vô tội, âm thầm bồi dưỡng nhiều đám tu sĩ ác độc tùy ý g·iết chóc cả con người lẫn loài yêu, tội nghiệt của chúng đã được xác định và không thể nào bào chữa.”
“Quả là một vương triều tàn ác! Chỉ cần nhắm mắt tính thôi cũng đủ biết số lượng sinh linh bị chúng hại c·hết không dưới ba trăm triệu, thậm chí con số đó chỉ là mặt nổi.” Mặc Hàn lắc đầu thở dài.
Người vẫn luôn bình tĩnh và không nhúng tay vào các vấn đề đối ngoại như Nguyễn Thanh cũng tỏ tức giận: “Chúng phải nhận sự trừng phạt thích đáng ngay lập tức!”
Thanh Vũ trầm giọng quyết định: “Tội danh của Kỷ Hằng Vương Triều là điều không thể chối cãi, vì vậy, hãy kết thúc chiến ở đó càng nhanh càng tốt, đừng để người dân phải đau khổ nữa!”
“Còn có Hợp Ma Tông, Nô Lệ Điện, đám liên quân Phi Hạc Thương Hội và số Tà Đồ còn sót lại tại Tử Vi Châu, bọn sẽ phải nhận sự trừng phạt vì những gì chúng gây ra!”
“Chiến tranh là không thể tránh khỏi! Hãy kết thúc c·hiến t·ranh bằng thắng lợi, mang về hòa bình vĩnh viễn cho vùng đất tín ngưỡng, cho những người dân chỉ mong muốn cuộc sống yên bình!!”
Mọi người trong phòng gật đầu nhất ý, kể từ giây phút này nguồn lực của Quang Minh Giáo Đình sẽ đổ dồn vào các khu vực được nêu trên để kết thúc c·hiến t·ranh, xây dựng một vùng đất hòa bình phồn vinh và thịnh vượng!
Đó là thứ tất yếu phải diễn ra theo chính sách của Giáo Đình, để Giáo Đình trở nên mạnh mẽ hơn, kẻ thù của Giáo Đình không chỉ là các thế lực ở trên thôi, mà bọn chúng còn mạnh hơn nhiều!
Ngọc Trang lẳng lặng nói ra: “Hãy để Thái Dương Thần Vệ bắt đầu bằng cách quét sạch Tà Đồ khỏi Tử Vi Châu!”
Thanh Vũ lạnh nhạt tiếp lời: “Cho chúng nhìn thấy ánh sáng của chính nghĩa, nơi mà chúng nên đặt trọn niềm tin vào!”
0