Chương 10: Số người còn sót lại.
Chương 10: Số người còn sót lại.
Trước tình hình trước mắt, A Văn nắm lấy cây gậy.
Hắn biết, bản thân phải giúp đối phương giải thoát.
Quay đầu nhìn đồng bạn, đối phương gật đầu.
Hai người nhìn nhau, ra ý hiệu giải thoát cho đối phương.
Nói xong A Văn cầm lấy cây gậy, chạy tới đánh mạnh vào đầu nam nhân bị khí đen bao trùm.
Máu bắn tung ra ngoài, nam nhân bị khí đen bao trùm ngã xuống đất.
A Văn cầm trên tay vũ khí là một cây gậy ném đi.
Hắn thở dốc, nhìn xuống thi thể nam nhân.
Nữ nhân càng là sợ hãi quỳ hai chân xuống đất.
A Văn cùng hắn huynh đệ bước tới.
"Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì?"
Nữ nhân chưa bình tĩnh trở lại, vẫn chưa trải qua tinh thần phấn trấn.
Hai người đành dìu nàng đi tới cách đó xa xa một hòn đá to lớn.
Chính là nơi mà Liễu Như Yên cùng Lục Hàn nơi đó nói chuyện.
Vừa dìu nàng dựa vào tảng đá, nữ nhân chưa bình tĩnh lại.
A Văn cùng hai người thở dài nhìn lên trời cao: "Trời làm sao thay đổi nhiều như vậy, như vậy đã gần trưa rồi sao?"
Hắn nhớ rõ bản thân đi ra ngoài rất sớm, trời vừa sáng đã cùng mọi người đi ra.
Chưa trải qua bao lâu, ánh nắng liền chiếu tới trên đầu.
Hai người đồng dạng có nghi hoặc, A Văn huynh đệ gọi Vũ Đạo.
Bỗng thiếu nữ lên tiếng: "Hai vị, ta đã ổn định lại."
Nàng trải qua sự việc quá bất ngờ, đối phương đi cùng bản thân lại g·i·ế·t mất nữ nhân đó.
Bây giờ còn lại nàng, cùng hai nam nhân trước mắt.
"Ngươi có thể kể lại cho chúng ta được không?"
"Ta thế giới hiện thực, là một cảnh sát điều tra, mà người bên cạnh ta đây là luật sư."
Nữ nhân gật đầu: "Các vị hảo." nàng nhìn A Văn chỉ tay về hướng Vũ Đạo giới thiệu.
"Ta gọi Diên Linh."
Hai người nhìn đối phương, tóc đen vẻ mặt nói ra không có xấu xí thay vào đó là một vẻ đẹp nhân viên.
Mặc áo trắng, váy đen tất lưới đen.
Là một bộ chuẩn nữ công ty nhân viên.
"Ta gọi A Văn, bên cạnh người gọi Vũ Đạo."
Nàng gật đầu.
Bắt đầu kể lại sự việc, hai người không có nhìn nàng lộ màu đen áo ngực.
Mà nhìn vào, hai người một là luật sư một là cảnh sát.
Cho nên đối với sự việc vẫn là nhất a.
Diên Linh nhìn ra hai người đối với nàng thân thể không có cảm hứng, liền bắt đầu nói.
"Ta cùng hai người đều là cùng một căn hộ tiến tới."
Sáng sớm hôm nay, ba người cùng lúc đi ra, không những gặp hai người mà còn cùng nhau tiến vào làng.
Hai người khác với ba người kia là, hai người đi qua làng tìm dấu vết của Lục Hàn để lại.
Còn ba người lại có lối đi riêng, lại trực tiếp đi tìm nhà trưởng thôn.
Ba người tìm không bao lâu, liền thấy cuối làng, một đầu nhà có tường xung quanh bao vậy.
Bên trong lại rất ảm đạm, khác với các nhà khác.
Các nhà khác đều khác biệt, chỉ có riêng ngôi nhà này là đặc biệt.
Cho nên ba người liền mạo hiểm tiến vào Diên Linh nói: "Ngươi là nam nhân tiến vào trước a."
Nam nhân nghe vậy gật đầu, hắn bắt đầu chậm rãi mở cửa bên trong quả nhiên như mọi người dự đoán.
Không có cái gì nhiều, có một cái giếng cổ cùng vài đồ dùng khác.
Mấy người tiền vào lúc, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, làm ba người vừa tiến vào sợ hãi.
Nam nhân quay đầu nhìn Diêu Linh: "Ngươi nói xem, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Lạnh như vậy." Nữ nhân bên cạnh run rẩy, hai tay khoanh lại trước ngực, người hơi cúi thấp.
Vẻ mặt đầy hoảng sợ: "Hay là chúng ta đi ra ngoài đi, ở đây quá đáng sợ rồi."
Nam nhân lại nói: "Các người đừng sợ có ta ở đây ta sẽ bả vệ các ngươi."
Diêu Linh nghe vậy, đồng tình: "Như vậy nhờ ca ca rồi."
Ba người đi xung quanh, không có phát hiện cái gì.
Chỉ đành nhìn trước mắt, một căn nhà.
"Chúng ta vào trong xem."
Hắn bước tới, trước mắt hai nữ nhân này, còn có Diên Linh thân thể bốc lửa như vậy.
Còn có nữ nhân này, hai nàng đều cùng một phòng tới a.
Nhìn trước mắt nam nhân chậm rãi mở cửa, vừa mở cửa cảnh trước mắt.
Làm ba người sợ hãi.
Trước mắt là một bàn thờ, xung quanh là cột gỗ không có ghế ngồi.
Nhiều đồ vật quỷ dị xuất hiện trước mắt mấy người.
Nam nhân vừa bước chân phải vào cửa, thân thể như bị cái gì đó hấp dẫn.
Diêu Linh cảm thấy không ổn hét lên nói: "Ngươi quay lại a?"
Nàng chưa nói xong, nam nhân nhìn trước mắt bàn thờ, bàn thờ gỗ trên đó lại hấp dẫn ánh mắt nam nhân.
Không ngừng tỏa ra màu đen khí tức.
Trong mắt nam nhân lại là, một nữ nhân đang kêu gọi hắn lại gần.
Diêu Linh thấy không ổn, nhưng nam nhân đã tiến vào hai nữ nhân nhanh chóng theo sau.
Hai nàng cảm thấy nghi ngờ, nhưng nhìn xung quanh có bàn có nhiều đồ vật.
Diêu Linh nhanh chóng đi tới một chiếc bàn lớn, trên đó để một chiếc lược.
Nàng tiện thể cầm lên.
Quay đầu lại đã thấy nam nhân bị khí màu đen, bao trùm lấy cơ thể.
Quay đầu ánh mắt đỏ chót, cầm cây gậy trên bàn đánh tới nữ nhân đang nhìn đồ vật.
Đánh mạnh đi qua, nữ nhân vậy mà đầu trực tiếp bay đi.
Diêu Linh sợ hãi, ánh mắt nhìn đối phương: "Ngươi ngươi tại sao lại g·i·ế·t người?"
"Không đúng, ngươi là quỷ dị nhanh chạy."
Nàng sợ hãi vẻ mặt đầy nghi hoặc, nhìn đối phương mắt đỏ, hai chân đang chậm rãi đi về hướng nàng.
Tốc độ dần dần dần tăng đuổi tới gần nàng, cầm trên tay gậy đánh qua, nàng cúi người né tránh.
Một gậy đánh qua đầu nàng, ánh mắt nàng sợ hãi nhìn đối phương mắt đỏ.
Lại nhìn bản thân, nhìn nữ nhân cùng mình tiến vào sợ hãi quay đầu.
Bước ra cửa mà chạy, nam nhân bị khí màu đen bao quanh lấy nhanh chóng đuổi theo.
Nàng nói đến đây.
"Rồi cuối cùng gặp được các ngươi."
A Văn suy nghĩ đưa ra bản thân phán đoán: "Đây không có khả năng là quỷ dị, đối phương chỉ là bị quỷ dị đồ vật hấp dẫn."
Nghe vậy Diên Linh nhìn trên tay cây lược chải tóc.
Lại nhìn A Văn cùng Vũ Đạo.
Ánh mắt hai người không có thay đổi, giống như quỷ dị đồ vật không có hứng thú.
"Ngươi không cần sợ, ngươi cầm lấy quỷ dị đồ vật, nếu như may mắn có thể cầm được ra ngoài."
"Chính là của ngươi rồi."
Lúc này Diêu Linh mới thở dài, nàng tâm trí vẫn có cảnh giác dù sao đối phương mới tiến vào.
Không có biết rõ tầm quan trọng quỷ dị đồ vật.
Cho nên mới như vậy, nếu như là cánh cửa thứ hai, thứ ba mà nói bây giờ nàng thi thể xác thực không còn.
A Văn cùng Vũ Đạo đưa ra suy đoán: "Không phải quỷ dị mà là quỷ dị đồ vật cấp quá cao."
"Làm hắn bị mê hoặc, g·i·ế·t người lấp đầy ham muốn bản thân."
Hắn cũng nghe nói qua, nếu như gặp phải quỷ dị đồ vật cấp cao.
Chưa được ai nhận, khả năng cao sẽ hấp dẫn chúng ta và điều khiển g·i·ế·t người.
Rõ ràng, không chỉ quỷ dị mà quỷ dị đồ vật cũng là một nguy hiểm, bên trong từng có quỷ dị
"Nếu như hai người đã c·h·ế·t, còn có ba chúng ta."
"Cùng ba tên kia là sáu người, mười bốn người chỉ còn là sáu người."
Vũ Đạo lên tiếng.
"Đây chính là quỷ dị cánh cửa tàn khốc."
A Văn lên tiếng, giống như hắn đi đuổi bắt tội phạm.
Chính là nguy cơ trùng trùng.
"Trước tiên chúng ta quay về khách sạn, thời gian trôi qua rất nhanh."
"Không biết khi nào mới tới đêm, trước hết vẫn là quay lại khách sạn."
Diêu Linh gật đầu nhanh chóng cất đi bản thân lược, nàng đưa vào trong áo ngực.
Nàng ngực không quá lớn, nhưng có khe ngực.
Nàng cất vào đó.