Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 11: Quỷ Dị Có Ý Thức?
Chương 11: Quỷ Dị Có Ý Thức?
Ba người nhanh chóng đứng dậy.
Quay người đi về hướng khách sạn cách đó không xa.
Một bên khác.
Vừa đi ra từ trong miếu.
Bốn người nhìn lên trời: "Trời tối?"
Liễu Như Yên vẽ mặt bất đắc dĩ nói: "Ai nói các người khám pha quá lâu đây."
"Còn không có đồng hồ."
Ba người vẻ mặt trầm mặc bởi vì trời tối đã vi phạm quy tắc.
Thanh Thanh không có hoảng sợ như lúc vừa mới tiến vào quỷ dị cánh cửa.
Nam Sơn càng là trầm mặc đứng một mực, không nói gì coi như thầm chấp nhận bản thân sắp bị g·iết c·hết.
Lục Hàn càng là nghĩ cách làm sao quay về khách sạn, bất quá trời tối nhanh hơn hắn dự kiến rất nhiều.
"Trời đã tối hơn mấy ngày trước, bây giờ là ngày thứ ba."
"Mà chúng ta sống sót chỉ đến được ngày thứ ba?"
Liễu Như Yên bỗng lên tiếng: "Trời sắp tối, bây giờ mây đen mới tới a, các ngươi theo ta."
Lúc sau.
Bốn người đồng loạt theo nàng, bây giờ không phải đi vào phía sau tượng nữa.
Mà đi lên trên tượng đá lên trong miếu, trên tượng đá lớn.
Hai bên vai tượng đá lớn, rất rộng cho nên đủ để bốn người ngồi trên đó.
Nam Sơn cùng Lục Hàn đứng trên tượng lớn đá bên phải vai, mà Liễu Như Yên cùng Thanh Thanh là bên phải.
Bốn người nhìn bên ngoài trời tối.
Không đợi mấy người há hốc miệng, nến khắp nơi vậy mà tự thắp đi lên.
Từ mọi hướng gió thổi âm u.
Liễu Như Yên đưa tay lên miệng, ám hiệu đừng nói chuyện.
Cảnh bốn người đứng trên vai bức tượng lớn, nếu như ngước đầu lên nhìn sẽ thấy.
Bốn người nếu như nằm xuống, người bên dưới càng là không nhìn thấy.
Cứ như vậy bốn người ngồi trên vai tượng đá lớn trong miếu, bên ngoài ánh sáng cuối cùng tắt.
Nến tự thắp lên lúc, bỗng từ phía sau tượng đá, một thân hình quỷ dị đi ra.
Trên thân tỏa ra hắc ám, miệng cười méo mó.
Đôi mắt đỏ chót dần dần bước ra ngoài.
Không đợi con kia đi ra lúc, một thân hình chống gậy đi vào.
Nàng chậm rãi đi vào, nhìn con quỷ trước mắt.
Con quỷ khi nhìn thấy thân ảnh chống gậy chậm rãi đi vào.
Là thôn trưởng ánh mắt đỏ chót, hiện lên đỏ hơn so với lúc đi ra.
Một thân ảnh lao tới đưa tay lên muốn đánh xuống nàng.
Thôn trưởng hừ lạnh.
Một tay đưa lên cao, xung quanh bên ngoài một đống rễ cây quấn chặt lấy con quỷ.
"Nữ nhi của ta ở đâu? Ngươi đã ăn nó?"
Cảm giác trên người con quỷ khí tức nồng đậm, thôn trưởng ánh mắt cành nên kiên định.
Nữ quỷ b·ị đ·ánh về sau, ánh mắt đỏ chót nhìn nàng, hai tay chảy đầy máu.
"Năm đó ta giúp các ngươi, vậy mà ngươi lại ám hại ta?"
"Lưu Nhi." quỷ dị thiếu nữ ánh mắt ác độc nhìn thôn trưởng Lưu Nhi tên nói.
Thôn trưởng hừ lạnh: "Ngươi biện pháp xây tượng rất hiệu quả, nhưng chỉ có thể kéo dài 1 đến 2 năm."
"Đây coi như là ta giúp dân làng."
Thôn trưởng đứng trước cửa miếu bình tĩnh nói, nàng không tiến vào mà ánh mắt nhìn quỷ dị trước mắt.
Quỷ dị nữ tử cho dù thân hình tỏa ra không ngừng khí đen, nồng đậm hắc ám khí.
"Nữ nhi của ngươi ta không có ăn." giọng nói quy dị dần dần chậm rãi nói.
"Nàng không biết tại sao ngươi có thể sinh ra, nhưng ngươi nên biết nàng đ·ã c·hết cách đây mười năm."
"Nàng rất tốt, không như các ngươi thôn làng g·iết c·hết ta, dùng thân xác ta trấn áp thứ sâu bên trong làng."
"Rốt cuộc làng các ngươi đang che giấu cái gì, dù ta có hóa thành quỷ, vẫn phải sợ hãi phía sau làng các ngươi đồ vật."
Quỷ dị không còn nở nụ cười, đứng cách cửa miếu không xa.
Cùng với đứng trước cửa miếu lão bà bà, nhìn lão bà bà sắc mặt.
"Đúng vậy, nữ nhi của ta đã không còn."
Nàng cúi đầu: "Đạo sĩ, ta sắp không thể chống chịu, dù ta có đưa người hiến tế."
"Nhưng ngươi vẫn có thể hoạt động."
"Có nghĩa rằng bên trong thôn làng, bí ẩn kia sắp đi ra sao?"
Quỷ dị thiếu nữ nghe vậy, vẻ mặt từ u buồn cười haha.
"Cũng tốt cũng tốt, ta dù hóa quỷ không thể làm hại ngươi, ai nói ngươi học lén ta đạo sĩ đây."
"Bên trong thứ đó sắp đi ra."
Nàng cười haha, trong bóng đêm càng làng nơi đây sợ hãi.
Lão bà bà cúi đầu: "Có vài khách du lịch khác xa các năm trước, đối phương đã biết mục đích của ta."
"Biết thì thế nào haha, phía sau các ngươi thôn làng sắp đi ra."
"Dù cho là ngươi hay ta vẫn còn sống không cách nào ngăn cản, dù là quỷ dị ta."
Quỷ dị thiếu nữ khinh thường, trên miệng nụ cười càng là quỷ dị.
Lúc này Lưu Nhi mới nhớ ra, ánh mắt kinh ngạc tràn đầy kh·iếp sợ.
"Ngươi nhớ lại được hết tất cả rồi sao?"
Thiếu nữ quỷ dị ánh mắt kiên định nhìn Lưu Nhi, nàng không có t·ấn c·ông, nếu như là hôm qua nàng sẽ lao vào t·ấn c·ông.
Như một đầu dã thú, không thương tiếc mà g·iết c·hết lão thái bà.
Nàng đứng dậy quay đầu từ từ đi vào phía sau tượng.
"Ta sẽ không hấp hu tế lễ nữa, ngươi giải quyết cho tốt."
"Đây coi như là một phần nhân tâ·m đ·ạo sĩ còn sót lại."
"Lưu Nhi bốn ngày nữa, thứ đó sẽ đi ra."
Quỷ dị nữ đi vào, lúc nàng đi vào cửa đã đóng lại.
Cửa phía sau tượng đá lớn, là một cửa lớn đá.
Nàng đóng lại, cũng đã phá vỡ dây mở cửa.
Đây là một dây kéo, giống như một đòn bẩy kéo cửa đá.
Mà bây giờ đã bị phá.
Lưu Nhi nhìn bóng dáng quỷ dị, phong ấn bản thân phía sau đó.
"Thứ đó sắp đi ra rồi sao?"
Nàng cúi đầu, không biết suy nghĩ gì.
Nàng ánh mắt nhìn lên vai tượng lớn đá.
Phát hiện Liễu Như Yên đứng trên đó.
Không có giấu giếm.
"Xuống đi ta sẽ không g·iết các ngươi."
Nam Sơn, Lục Hàn khinh ngạc: "Ngươi không phải quỷ dị?"
Ánh mắt hai người nhìn xuống, tưởng đối phương là quỷ dị hóa ra không phải a.
Thanh Thanh không biết gì, chỉ có vẻ mặt kh·iếp sợ.
Quỷ dị cũng sẽ có ý thức?
Trưởng thôn thấy Nam Sơn, Lục Hàn hỏi câu như vậy.
"Nếu như ta là quỷ dị, bên cạnh ngươi thiếu nữ, nàng đồng dạng là quỷ dị."
Nghe vậy hai người chợt hiểu ra: "Đạo Sĩ trừ ma sao?"
Lão bà bà không nói gì, coi như thừa nhận.