Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 12: Ngày Thứ 4, Nguy Cơ Tới?
Chương 12: Nhày Thứ 4, Nguy Cơ Tới?
"Cô nương có thể giúp ta sao?"
Đột nhiên giọng nói thôn trưởng nói ra.
"Ngươi nói."
Liễu Như Yên từ trên cao như vậy nhảy xuống, chỉ là dang rộng đôi tay.
Áo khoác bay phấp phới theo đó, nàng chạm đất.
"Các ngươi cũng đã nghe nói a."
"Như vậy ta kể lại các ngươi năm đó cố sự."
Nam Sơn, Lục Hàn, Thanh Thanh không có giống Liễu Như Yên nhảy xuống như vậy.
Không gãy răng cũng sẽ c·hết.
Nàng kể hoàn toàn giống như Lý A di nói, nhưng từ lúc xây miếu lại khác.
"Ta cùng Quỷ dị thiếu nữ lúc nãy đã phét hiện bên trong xảy ra chuyện."
"Và biết được một bí mật, Đạo Sĩ đó là ta cha đệ tử, càng đáng sợ hơn là cha ta là đạo sĩ cấp 8."
"Tính theo các ngươi gọi quỷ dị thì có thể khắc c·hết quỷ dị cấp 8."
"Vậy mà cha ta đi vào không có quay lại."
"Điều đó làm Đạo Sĩ nữ sợ hãi."
"Ta học lén nàng đạo sĩ công pháp, với cha ta công pháp để lại."
"Cuối cùng nghĩ ra một cách, là dùng thân thể đạo sĩ trấn áp."
Nàng lắc đầu.
"Như các ngươi thấy, chỉ là năm mươi năm không quá."
"Bên trong chỉ sợ là quỷ dị cấp 9."
Nghe vậy mấy người sợ hãi không thôi.
Nàng nói rất dễ hiểu, nàng dùng đạo sĩ năm đó, g·iết c·hết để đối phương xác vào phía sau tượng lớn đá.
Mỗi năm dùng máu người, đều đối phương tăng lên quỷ dị oán hận càng nhiều.
Như vậy bên trong quỷ dị, lầm tưởng phía bên ngoài đều là quỷ dị sẽ không tiếp tục t·ấn c·ông.
Nhưng không ngờ tới chuyện này kéo dài không được lâu, lừa được đối phương năm mươi năm.
Cuối cùng vẫn là bị phát hiện.
"Thôn làng các ngươi, thôn trưởng tiền nhiệm rốt cuộc gặp phải thứ gì?"
"Các ngươi không rời khỏi đây sao?"
Lục Hàn lên tiếng.
"Không thể rời khỏi, dù người khác tiến vào, đều không thể rời khỏi."
"Kết giới cấp 9."
Liễu Như Yên đột nhiên nói, Lưu Nhi nhìn nàng.
"Ngươi lúc đó có thể g·iết c·hết ta, tại sao lại tha cho ta?"
Lưu Nhi đột nhiên nói ra câu này, làm Lục Hàn, Nam Sơn, Thanh Thanh quay đầu nhìn nàng.
"Không có đồ nghề a."
Nghe vậy, bốn người im lặng.
"Ngươi cấp mấy?" Lưu Nhi đột nhiên hỏi.
"Tính theo cấp ta có thể g·iết c·hết quỷ dị thiếu nữ đó dễ dàng, nếu như đủ đồ nghề."
Nàng chậm rãi nói.
"Ngươi hẳn là cấp 7."
Nàng nói ra lời này, đương nhiên biết.
Nàng cũng là cấp 6 mà không phải quỷ dị cấp 4.
Bởi nàng không có ý định g·iết c·hết đối phương, nên Liễu Như Yên không có g·iết nàng.
"Ta cũng không thể g·iết ngươi, dù sao quỷ dị đồ vậy thay vào chúng ta đồ nghề đi."
Nghe vậy Lưu Nhi gật đầu: "Ngươi theo ta, ta dẫn ngươi đi lấy đồ nghề."
"Sáng mai a, dù sao chúng ta vẫn phải tuân theo quy tắc."
Lục Hàn lên tiếng.
Liễu Như Yên gật đầu.
Lưu Nhi cũng ở lại.
"Ngươi nói xem chúng ta bây giờ kẻ địch là ai?"
"Phía bên trong quỷ dị." Lưu Nhi nhẹ nhàng đáp.
Liễu Như Yên lắc đầu: "Là ngươi nữ nhi."
Ánh mắt màng nhìn Lục Hàn.
Lục Hàn gật đầu.
"Lúc đầu ta cứ nghĩ tới, Đạo sĩ quỷ dị một phần oán niệm trở thành ngươi con cái để trả thù các ngươi dân làng."
"Nhưng khi nhìn thấy lời các ngươi nói, ta hiểu rồi, cho nên tạm thời ta có suy nghĩ và kết luận."
"Nữ nhi của ngươi, là do phía bên trong tạo ra để trở thành mật thám, hoặc có thể coi là phản bội người."
Nghe vậy Lưu Nhi ánh mắt sợ hãi: "Ta không nghĩ tới điều này."
"Như vậy ý các ngươi nói là?"
"Đúng vậy."
Liễu Như Yên lên tiếng: "Bốn cọc gỗ, một ngôi mộ bốn xây xích xung quanh ngươi có tới đó?"
"Nơi đó sao?"
Ánh mắt nàng chìm xuống.
"Cha của ta từng nói, nếu không có việc gì đừng tới nơi đó."
"Chẳng lẽ."
Nàng kinh ngạc nhìn đối phương: "Chẳng lẽ nói."
"Đúng vậy, thôi diễn trước mắt bản thân sẽ g·ặp n·ạn."
"Đạo sĩ nên có a, điều kiên quyết không muốn sống lâu có thể làm."
"Chẳng lẽ cha ta đã lượng trước tất cả điều này sao?"
"Các ngươi." Ánh mắt nàng đỏ chót, nhìn Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên vẻ mặt bình tĩnh, tai đưa nhẹ lên cao nhìn lên cao hiên nhà.
"Ta cấp 7 cho nên ta biết, đối phương muốn ngươi tới đó giải quyết phong ấn."
"Nơi đó mới chính là ngọn nguồn, mà phía sau làng các ngươi, tồn tại loại khủng kh·iếp đó nếu đi ra."
"Năm mươi năm trước không phải đạo sĩ đó có thể phong ấn, dù là t·hi t·hể tiến thành quỷ dị."
"Vậy cha ta thành công?" nàng ánh mắt kinh ngạc, vẻ mặt già nua hơi run run, dù chỉ trải qua năm mươi năm.
Nhưng bởi vì tu luyện duyên cớ, vẻ mặt nàng coi như là lão thái bà.
"Đúng vậy, cha ngươi có thể phong ấn đối phương bản thể không đi ra, như vậy chỉ cần giải quyết ngươi nữ nhi là được."
"Nhưng." Lão thái bà đứng trước ngôi miếu lớn, sắc mặt trầm xuống.
"Đừng nhưng nhị, đối phương căn bản không phải ngươi con ruột?"
"Bản thân ngươi còn không có tiếp xúc qua nam nhân, muốn mang thai có con?"
"Mơ tưởng a." nàng đưa hai tay ra, vẻ mặt thờ ơ.
Biểu cảm giống như nói, ngươi ngốc a không có nam nhân muốn có thai, sinh con?
Còn trinh như ngươi lão thái bà?
Nàng kinh thường ra mặt.
Lưu Nhi cúi đầu: "Dù sao nàng cũng là ta nữ nhi."
Nam Sơn, Thanh Thanh hai người từ đầu không nói gì.
Lưu Nhi lại lên tiếng: "Các ngươi có thể rời đi, ta không cần các ngươi giúp."
Nàng suy nghĩ không lâu, mà kiên quyết trả lời.
Liễu Như Yên hoàn toàn đã nghĩ đến điều này.
"Vậy được rồi, ta sẽ không giúp ngươi ngày mai chúng ta rời khỏi."
Lưu Nhi không nói gì, thân ảnh già nua mang theo vẻ mất mát, nếu như mấy năm trước hoặc khi chưa nói chuyện với mấy người.
Nàng bản tính muốn giải thoát dân làng, không muốn g·iết người tế lễ.
Nhưng giờ thì sao? Đó lại là bản thân nữ nhi?
Tình mẫu tử, không cho phép nàng hổ dữ không ăn thịt con.
Nàng quyết định, bản thân tự mình tiến sâu vào trong thôn làng.
Muốn tìm phụ thân thi hài.
Liễu Như Yên nhìn bóng hình đối phương đi xa.
Lục Hàn không lên tiếng.
Nam Sơn trước tiên nói: "Liễu Như Yên cô nương, ngươi không định làm gì sao?"
Hắn vẻ mặt nghi hoặc, đứng cách nàng xa vài bước lên tiếng nói.
Liễu Như Yên thở dài: "Quỷ dị cánh cửa, dù sao đều là quỷ cũng là một thế giới."
"Vẫn có con người."
"Vẫn có tình thương, cho nên nàng làm ra quyết định ta đều dự đoán, dù không có giúp được nàng."
Liễu Như Yên quay đầu: "Tìm chỗ ngủ a, ngày mai cánh cửa quỷ dị sẽ xuất hiện chúng ta rời đi."
Thanh Thanh gật đầu, nàng biết vị tỷ tỷ này nói đúng.
Việc đối phương không muốn giúp, chúng ta không thể nào giúp đỡ.
Nàng lại nhớ tới vẻ hùng hổ cầu giúp của Thôn Trưởng, lại không ngờ tới.
Mấy phút sau liền thay đổi ý định rồi, vẻ mặt vui vẻ biến thành trầm mặc.
Nàng không biết nói gì nhiều, dù sao bản thân sống sót là tốt nhất biện pháp.
Nói thật nực cười tại sao quỷ dị, lại có thể có người giám t·ấn c·ông lại quỷ dị?
Lục Hàn một bên nhìn Liễu Như Yên hành động, nghĩ ra suy nghĩ này.
Nhưng hắn nhớ một điều, nếu như đã có quỷ dị, vậy khẳng định có đạo sĩ diệt quỷ.
Lại không ngờ tới Liễu Như Yên cao thâm như vậy đạo sĩ.
Hắn nhớ lại, nếu ở thế giới hiện thực.
Sẽ không có người tin rằng quỷ có tồn tại.
Nhưng một số vùng quê, tin chắc đều đó mới có miếu thờ cho nên, tới vùng quê gặp rất nhiều miếu là như vậy.
Hắn nhìn đối phương nhưng đối phó với cánh cửa quỷ dị.
Tạo ra quỷ dị đồ vật không phải ngốc, nhưng nếu nàng đã là đạo sĩ thêm vào quỷ dị đồ vật làm sao?