Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 14: Tiêu Diệt Quỷ Dị.
Chương 14:
Hai người nói chuyện, làm Nam Sơn đang ngủ đương nhiên bị tiếng ồn như vậy.
Phải dậy.
"Các ngươi đi ta, đương nhiên phải đi."
"Ta không muốn lắm quỷ dị đồ vật, Lục Hàn ngươi cứu ta một mạng."
"Mạng này coi như giúp ngươi."
Lục Hàn nhìn thân hình vạm vẻ, vẻ mặt cười cười đứng dậy nói.
"Được chúng ta xuất phát."
Bên này Liễu Như Yên vừa lúc chạy tới.
Cảnh trước mắt làm nàng đứng nhìn, không có động dậy.
Xung quanh là bốn cọc lớn đá hình vuông nhưng lại kéo dài lên cao.
Trên đó có bốn dây xích lớn, bốn góc đều nối với một quan tời lớn, quan tời bay trên cao.
Mà bên dưới là vô số hoa.
Lại có thêm máu, thôn trưởng đang dựa vào một gốc cây, rễ cây quấn chặt lấy quan tài thu lại.
Có rễ cây b·ị c·hém đứt, phủ đầy âm khí.
"Thôn Trưởng, rốt cuộc ngươi gặp phải cái gì?"
Đây chính là Mộ Và Hoa sao?
Chính là mấu chốt?
Thôn trưởng dựa vào gốc cây, vẻ mặt thống khổ nói: "Haha, nữ nhi của ta nàng quả nhiên không còn là người."
Liễu Như Yên vẻ mặt biểu lộ, đương nhiên rồi.
"Ngươi đường đường cấp 6 mà sợ nàng ư?"
"Nàng đã đột phá tới cấp 7."
"Giống như ta sao?"
Thôn Trưởng Gật Đầu.
"Lưu Nhi."
Liễu Như Yên bỗng gọi tên nàng.
"Đưa ta v·ũ k·hí."
Nghe vậy Lưu Nhi hơi giật mình, nhẹ nhàng gật đầu thanh trượng dài trên tay nàng bị ném đi.
Liễu Như Yên đưa tay lên cao, nhẹ nhàng nắm lấy cây trượng dài.
Cây trượng dài thêm dưới là một đầu sắc nhọn, có thể tùy ý điều chỉnh không có sắc nhọn hay không.
Đầu cây trượng là một đầu hình tròn, có nhiều hoa văn đặc sắc.
Đặc biệt nhất là bên trong có một hình cầu viên ngọc.
Ngày thứ 4, quỷ dị tới.
Nàng nhìn bốn cột dài, xích sắt kéo bốn cột.
Nàng chậm rãi từ từ bước lên cầu thang, bởi vì cột đá treo quan tài là ở trên cao có cầu thang đi lên.
Nàng chậm rãi đi lên, xung quanh rễ cây từ xích sắt quấn xuống.
Vô số rễ cây màu nâu từ trên xích sắt chậm rãi lại thành nhanh chóng lao từ trên cao xuống.
Từng đợ từng đợt như vậy, làm người ta không thể đếm rõ ràng.
Liễu Như Yên chỉ khinh thường một cái, trên tay xuất hiện ba tấm phù lục, bay lên cao thành hình tam giác nối với nhau.
Hình tam giác nối với nhau, chính giữa là ngôi mộ bị xích sắt quấn chặt trên cao.
Liễu Như Yên chẫm rãi bước kên tới, nhìn xuống ngôi mộ.
Quan tài được làm bằng đá, nắp quan tài bị mở ra một bên.
Quan tài điêu khắc rất nhiều hình kỳ quái, Liễu Như Yên nhìn xuống, nàng nhìn đối phương một thân thể không rõ nam nữ.
Bị bốn xích sắt lớn, kéo ra hai tay hai chân kéo đi.
Tương đối với bốn cột xích sắt đi xuống.
Liễu Như Yên nhìn t·hi t·hể nằm trong nước thầm niệm: "Ta cũng là ngươi, và ngươi cũng là ta."
"Cho nên để ta chấm dứt ngươi a."
Ánh hao quang phát ra từ ba tấm phù lực, hoa văn viết trên đó chữ trung cổ.
Phát sáng một hình tam giác chiếu xuống ngôi mộ, nàng trên tay xuất hiện một tấm phù.
Mà vàng kim, nàng nhẹ nhàng đưa tay xuống đặt lên đối phương cái trán.
Thi thể toàn là xương khô, cùng một ít thị trên thân toát ra khí tức màu đen.
Lại đổi nhiệm xuất hiện vô số rễ cây, quấn chặt lấy tay trắng nõn của Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên chỉ nhẹ nhàng cười nhẹ: "Đây không phải ban đêm, ngươi thực lực chắc có giảm bớt."
Liễu Như Yên vẻ mặt nhếch lên cao: "Dù thực lực có toàn vẹn đến đâu, giao đấu với Lưu Nhi đẳng cấp 6 quỷ dị."
"Ngươi dù không b·ị t·hương, thực lực vẫn giảm nhẹ."
Nàng nắm chặt quyền trượng, quyền trượng bên trong viên ngọc phát sáng.
Rễ cây quấn chặt lấy nàng, nhanh chóng khô héo, mắt thường có thể nhìn thấy.
"Ngươi a ngươi a, ta đường đường có thể biến thành quỷ dị, nhưng chỉ có thể là ngày đầu tiên."
Không sai năng lực nàng thức tỉnh, là biến thành quỷ dị, nhưng một phần nhân tính sẽ mất đi.
G·i·ế·t người ăn tim, gan, chân, tay là điều đương nhiên, mà rất bình thường.
Mà 6 người bị t·ấn c·ông khách sạn, hoàn toàn là do nàng làm nên, ngay cả Lý a di cũng vậy.
Nhưng sau việc Lý a di nàng không còn khả năng, hóa thành quỷ dị mà phải thoát ly.
Quỷ dị đó phải đến nhiệm vụ chính mình, nàng không có khả năng tiếp tục hóa quỷ dị.
Liễu Như Yên thở dài, thu tay lại đưa quyền trượng đặt lên đối phương trán.
Niệm một cái gì đó, trên tấm phù lục ánh kim quang biến mất.
Thân thể không rõ nam nữ, bị ánh sáng trên đó t·hiêu r·ụi.
Trên cao ba tấm phù nhẹ nhàng đáp xuống.
Đặt trên phần còn lại của t·hi t·hể.
Lửa bốc chảy lên, có tiếng hét thất thanh.
Liễu Như Yên không hề để ý, chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn lên cao.
Bốn thanh xích sắt này là thôn trưởng cha phong ấn, cho nên một khi quỷ biến mất.
Phong ấn dĩ nhiên được phá giải, nhìn xích sắt dần dần không còn căng như trước, mà dần dần thấp xuống.
Không có kéo căng như trước, Liễu Như Yên nhẹ nhàng thở ra.
Ổn thỏa hay không nàng không rõ, nhưng nàng biết.