Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 16: Một Đám Dân Làng Ngu Dốt.

Chương 16: Một Đám Dân Làng Ngu Dốt.


Chương 16:

"Nói như vậy, Đạo sĩ bên ngoài vẫn có thể có sức lực?"

Lục Hàn gật đầu.

"Nàng nếu như nói không sai, bây giờ đi vào cánh cửa cấp 8 không s·ợ c·hết a."

Lục Hàn nói tiếp: "Ta tại sao chưa thức tỉnh năng lực?"

"Ngươi về sau quay lại năng lực sẽ có, khi tiến vào cánh cửa quỷ dị thứ 2 năng lực ngươi sẽ tự rõ."

Lục Hàn gật đầu.

"Quay về đi."

Lục Hàn gật đầu, đứng dậy rời đi tầng một tiến tới hắn phòng.

"Liễu Như Yên a, dù mới tiến vào đã được phòng 2 khả năng như vậy đích xác phòng 2."

"Lục Hàn mới có phòng 6."

Quốc Vũ thở dài.

Dù sao cũng là chung căn hộ không nhiều.

Cánh cửa cấp 9 sắp mở, bản thân sống hay c·hết đây?

Thế giới hiện thực.

Liễu Như Yên mở mắt, không bây giờ phải nói là Chu Phong.

Hắn đứng dậy thời gian đã sáng, nhanh chóng chạy tới máy tính.

"Vừa qua một đêm?"

Hắn cười nhẹ.

Chu Phong nhìn căn phòng cũ, hơi cúi đầu.

Nhưng hắn không biết là bản thân da thịt đã trắng như con gái.

Bỗng cửa đột nhiên có tiếng gõ: "Chu Phong ngươi có ở nhà không?"

"Có có."

Hắn nhanh chóng chạy ra ngoài, bên ngoài là một trung niên nữ nhân.

"Chúng ta làng có chuyện rồi, ông ngoại Phương Phương đầu làng đã mất."

"Ngươi mau chóng tới làm an táng."

Nghe vật Chu Phong gật đầu, hắn nhanh chóng mặc lên áo bào mang theo túi đồ.

Chạy ra khỏi nhà.

"Cô Cô, đóng cửa cho ta."

"Biết Biết."

Chu Phong chạy đến đầu làng, thấy nhiều người đang vây quanh cửa.

Phương Phương đứng bên trong sân nhà: "Các ngươi định làm gì ông ngoại ta?"

"Ta không tin, trên đời này lại có ma quỷ."

Phương Phương nàng một bên trong sân hét to nói, cầm trên tay con dao chặt thịt.

"Ta không tin trên đời này có ma quỷ, ta tin vào khoa học."

Một vị lão già chống gậy nói: "Phương Phương, ông con mất, theo luật lệ làng chúng ta phải trừ ma."

"Nếu không cả gia đình nhà con sẽ đoạt tử tuyển tôn a."

Lão già khập khiễng đi vào sân.

Phương Phương mặc trên mình sang trọng đồng phục, một thân váy ngắn công sở.

Một thân áo đen.

Mặc lưới tất đen.

Tóc đen nhìn lão già trước mắt: "Đoạt tử tuyệt tôn cái gì, các ngươi thôn làng không ăn học."

"Tin vào ma quỷ, ta tin vào khoa học trên đời này không có ma quỷ."

Lão già không có thuyết phục được Phương Phương.

Hắn thở dài lắc đầu: "Xem ra Chu Phong tới mới có cách a."

Chu Phong vừa nhắc tới tên lao vào như gió.

"Lý Gia Gia, sao ông lại ở đây."

Lý gia gia là lão già chống gậy nói với Phương Phương.

Hắn nhìn Phương Phương y phục sang trọng, sau là ngôi nhà gỗ.

Bên trong một tấm chăn đắp lên t·hi t·hể.

"Phương Phương ngươi nếu như không để ta trừ ta mà nói, tối nay hậu quả ngươi tự chịu a."

Hắn vừa tới không lâu, đã nghe Lý Gia Gia cùng nhau nói chuyện.

"Hừ, ngươi đường đường không đi học, vừa học hết cấp ba người?"

"Cũng muốn nói đạo lý với ta, ta tin vào khoa học, trên đời này không có ma."

"Lễ táng ông nội, ta thắp hương trưa nay sẽ mang ông nội đi chôn."

"Ngươi muốn chôn thì kêu gọi ai khác a, không có trừ ma quỷ, dẫn hồn về nhà bọn ta thật sự không dám."

Một trong những thanh niên, đứng trước cửa sân vào nhà lên tiếng nói.

Đồng loạt tiếng nói theo sau.

"Đúng vậy."

Bọn hắn không ngu, tham tiền để rồi cả nhà tuyệt tôn, bởi mấy năm trước đã có sự việc xảy ra.

May mắn Chu Phong tài nghệ cao cường, nên mới cứu được bọn hắn một mạng.

Nên không có giám làm lại, lần thứ 2 dù cho có cho vài trăm triệu.

"Các ngươi đám thôn dân, ngu dốt đến cực điểm, cút khỏi nhà ta."

"Ông nội ta một mình ta xử lý, cha mẹ ta được ngươi trừ tà(ma) ta không tin vào ma quỷ."

"Cái gì dẫn hồn về nhà?"

"Hừ là một rẻ rách việc làm." đám thôn dân nghe Phương Phương ngu dốt nói vậy thở dài.

"Quan Gia Gia, ngươi tạo nghiệp a, cả đời làm vất vả cháu gái lớn, cuối cùng lại không có dẫn hồn về nhà."

Xung quanh người dân nói như vậy, liền quay đầu rời đi.

Chu Phong tới đỡ lấy Lý Gia Gia.

"Lý Gia Gia chúng ta đi, nàng tối nay c·hết không có liên quan chúng ta."

"Các ngươi tý về nhà ta, lấy phù lục dán trên cửa nhà, nhà nào có nhiều cửa dán lên hết."

"Chu Phong ngươi nhớ để cho ta mười cái à nha, ta thế nhưng nhiều cửa."

Một nữ nhân nói lên, Chu Phong giật giật khẽ môi.

Ngươi đây là nhiều cửa, cùng nam nhân ân ái thỏa mãn d·ụ·c vọng đi?

Lý Gia Gia chống gậy được Chu Phong đỡ đi ra ngoài.

Người rời đi còn để lại Phương Phương, nàng cầm điện thoạt lên gọi điện.

"Các ngươi mang thêm vài người về thôn làng, giúp ta khiêng ông nội đi chôn."

"Rõ."

Một tiếng nam nhân nói ra.

Phương Phương nhìn thôn làng rời đi khinh thường: "Thôn làng ngu dốt."

Nói xong nàng quay đầu vào nhà, nhìn t·hi t·hể ông nội khóc lóc.

Nàng không biết là, dưới tấm chăn t·hi t·hể ông nội đã mở mắt.

Một màu đỏ máu mắt nhìn lên.

Bên này quay trở về nhà Chu Phong nhanh chóng vẽ lên những tấm giấy màu vàng.

Bùa chú, phù lục.

Vẽ lên đó những từ trung cổ, hơn trăm tờ.

Hai tiếng thời gian trôi qua, hắn mới viết xong những tờ này.

Thôn làng nhanh chóng tới, lấy phần của mình còn mười mấy tờ là để cho nữ nhân từng nói với hắn.

Nhìn thấy hắn, nữ nhân vẻ mặt tươi cười lại gần nói: "Chu Phong hôm nay ta muốn nha."

Chu Phong lắc đầu lia lịa.

"Còn xử lý chính sự, tám phần mười tối nay Phương Phương sẽ đến tìm ta."

"Ây Ya, sờ người ta một điểm có hay không tốt?"

Nàng nhõng nhẽo nói, Chu Phong vỗ mặt.

Đành phải đôi tay không đúng đắn sờ nàng một lúc.

Qua ba mươi phút sau, nữ nhân rời đi: "Chu Phong nha, tay của ngươi thật tốt."

"Không như những nam nhân khác đây."

Chu Phong xám mặt, không hổ là goá phụ trong làng.

Chu Phong ngồi xuống, hắn nhìn tay.

"Cmn."

"Tay của ta trắng như vậy?"

"Nghệ thuật ảo giác?" hắn nhìn đôi tay không khỏi trầm ngâm.

Một bên khác giữa trưa lúc này, trước đầu thôn làng Phương Phương cùng mấy người.

Muốn khiêng lên quan tài, quan tài được phủ rất nhiều vàng bạc, t·hi t·hể ông ngoại đã được đặt trong đó.

Phương Phương nhìn mấy người: "Các ngươi thật sự không có sức?"

Một người trong đó đứng dậy nói: "Ngươi giỏi, ngươi xuống đây khiêng, từ bốn người thành tám người."

"Đều không thể khiêng nổi, ngươi dù không tin truyện ma quỷ, nhưng chúng ta tin."

Nói xong tám người vứt tiền xuống đất, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Không một động tác thừa lên xe lái chạy đi, bọn hắn sợ rằng sắp c·hết.

Nhanh chóng tìm đạo sĩ, trừ quỷ khí trên người.

Phương Phương mặt tối sầm, nhìn giấy trên đất: "Ngu dốt các ngươi."

"Ông ngoại, Phương Phương thật hết cách không có ai có thể giúp ngươi."

"Thôn dân c·hết tiệt trừ ma, trừ quỷ cái gì, l·ừa t·iền người, còn nói dãn hồn, dẫn cái gì?"

Phương Phương mặt khinh thường, các ngươi không muốn vậy ngày mai ta thuê xe tới trở.

Máy xúc không nhấc được sao?

Cứ thế thời gian trôi qua.

Chương 16: Một Đám Dân Làng Ngu Dốt.