Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 17: Giải Quyết Ma Quỷ, Quan Gia Gia.
Chương 17:
Lúc sắc trời tối, Phương Phương đang tắm trong phòng.
Nàng vừa thay đồ xong đi ra, thấy quan tài nắp mở.
"Xúi quẩy, ai lại mở nắp quan tài ra?"
Nàng đi tới muốn đóng lại nắp quan tài, thì thấy một bàn tay nắm lấy tay nàng.
Nàng nhìn xuống quan tài, thấy ông nội mở mắt nhìn nàng.
Chỉ một vẻ mặt cười.
Ánh mắt đỏ chót, vẻ mặt hiện lên rõ tham lam muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Phương Phương sợ rồi.
Vẻ mặt chảy ra mồ hôi, dù sao đây là đêm.
Ánh đèn chiếu xuống, bỗng nhấp nháy tay nàng bị nắp chặt lấy đã xuất hiện vết máu.
"Thật sự có quỷ."
Nàng sợ hãi, muốn thoát khỏi tay con quỷ này, nàng nhớ đến lúc đi Chu Phong có ném cho nàng một tấm phù.
Nhanh chóng lấy ra từ túi áo, nàng hét to đặt lên đối phương tay.
Đôi tay thu lại, thi thể động đậy.
Phương Phương sợ hãi ngã lùi ra sau.
Trên tất đen váy ngắn đen nàng, có một chút ẩm ướt, trên sàn lúc nào xuất hiện một bãi màu vàng nước.
Nàng sợ rồi, nhanh chóng quay đầu chạy ra khỏi cửa.
Nàng đi ra khỏi cửa sân quay đầu nhìn lại, thấy thi thể đứng dậy sợ rồi.
Hai chân mềm nhũn, dính rất nhiều màu vàng nước.
Nàng cúi đầu không biết nói gì, một mặt chạy tới Chu Phong nhà, Chu Phong đang xem người lớn nên xem phim.
Bỗng của đột nhiên bị đá, cửa hắn không có khóa Phương Phương vào thấy hắn.
Chu Phong mặt đen lại: "Ngươi vào nhà không gõ cửa?" hắn vừa nhảy vừa mặc quần lại.
Phương Phương không để ý hắn nói.
"Cứu Mạng."
Nàng thở mệt nhọc, áo không hiểu lúc nàng chạy bị rơi cúc áo hay không, nhưng nhìn nàng cúi đầu.
Lớn ngực trước mắt, làm hắn trầm mặc.
Còn là màu đen hở bên trong đồ vật.
Ngươi thật tốt.
"Ngươi đến câu dẫn ta hay thật sự gặp quỷ?"
Hắn một câu hỏi làm Phương Phương mới đinh thần, nhanh chóng che lại ngực.
Chỉnh đốn lại quần áo sau đó, Phương Phương khóc lóc thảm thiết nói.
"Thật sự có quỷ, thật sự có quỷ ngươi mau cứu ta."
"Ta có ném cho ngươi một tấm phù lục nha, nếu không ngươi bây giờ tới là một xác c·h·ế·t."
Phương Phương gật đầu: "Nhờ có tấm phù lục đó, ta mới may mắn sống sót, Chu Phong ngươi cứu ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được."
Chu Phong nhếch mép: "Làm gì cũng được sao?"
Hắn không như những nam nhân khác, thấy nữ nhân muốn cái gì giúp rồi đi thôi.
Còn hắn thế nhưng là Đại Phản Diện, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Cho nên hắc hắc.
"Được rồi, nửa đường ngươi không bị ai theo sau?"
Phương Phương gật đầu: "nửa đường ta giống như có thứ gì đó theo sau, nhưng vì lý do nào đó ta chạy đến nhà ngươi."
"Một cách an toàn." nàng nói một câu, hồi lâu mới nói thêm câu sau.
Chu Phong suy nghĩ: "Ngươi lúc chạy tới, phía sau có người gọi, ngươi có quay đầu nhìn không?"
"Lúc ở nhà ta có nhìn, nhưng lúc chạy ở đường ta một mặc chạy thẳng, không có quay đầu lại."
Chu Phong gật đầu: "Dù ai gọi ngươi, ngươi không quay đầu lại chính xác."
"Như vậy dễ dàng, dẫn hồn ông ngoại ngươi về là tốt."
Nói xong hắn cầm theo đồ nghề đi ra ngoài cửa, vừa ra ngoài cửa một luồng gió mạnh đẩy vào mặt hắn.
"Hừ nho nhỏ quỷ, muốn dương oai trước mắt ta?" dứt lời, hắn phất tay một tấm phù lục bay ra ngoài.
Trên cao một đạo màu trắng không rõ hư thực, bị phù lực bay trúng, kêu thét một tiếng.
Biến mất không thấy gì, Phương Phương thấy vậy trầm trồ: "Ngươi thật sự biết trừ ma quỷ?"
"Ta danh xưng không phải là giả." dứt lời hắn dẫn theo Phương Phương quay về đầu làng nhà.
Vừa bước tới cửa, một mùi máu tươi bao trùm quanh nhà.
Chu Phong vẻ mặt hơi ngơ ngác, nhìn vào trong nhà đã được bầy bố đủ kiểu băng rơm màu trắng.
Đèn trắng các kiểu đồ vật tang lễ, nói tóm gọn là có nhiều vật trang trí tang lễ...
Hắn nhìn quan tài, nhìn trước sân vô số má tươi, vô số lông gà và một xác con c·h·ó.
"Ông ngươi, Quan Gia Gia sợ rằng gặp phải người ám toán báo thù."
Nghe vậy Phương Phương giật mình: "Ông ta có liên quan tới ma quỷ sao?"
"Ông ngươi nếu như còn đi theo ta ông nội, với cha ta là đúc quan tài người."
"Cho nên cũng là trừ quỷ người, Quan Gia Gia thế nhưng có tiếng quan tài hắn tự đúc nên lại bị ngươi đốt."
Hắn có nghe qua Lý gia gia nói, Quan gia gia tự đúc quan tài bị Phương Phương đốt.
Thật là một nữ nhân ngu dốt.
Hắn muốn đè lấy những nữ nhân ngu dốt như này, để cho đối phương hiểu.
Thế nào là lòng người.
Chu Phong đưa từ trong túi ra, một thanh kiến gỗ.
Cắn nhẹ ngón tay, máu chảy ra hắn vuốt lên lưỡi kiếm.
Đưa lên trước miệng, lẩm bẩm gì đó từ ngữ khó hiểu.
Nhanh chóng nhảy lên, một kiếm đam vào quan tài sang trọng Phương Phương mua.
Một thi thể bật dậy, Quan Gia gia ánh mắt đỏ chót, nụ cười quỷ dị nhìn Chu Phong.
Chu Phong nhẹ nhàng đạp vào thân thể đối phương, người lùi về sau.
Quay người nhìn Phương Phương ném cho đối phương một tấm phù.
"Dán lên ngươi trán đứng một góc đừng động đậy."
Phương Phương gật đầu, nhận lấy phù lục, dán nhẹ lên trán.
Đứng một góc nhìn xem Chu Phong đối phó ma quỷ.
Chu Phong đứng lại, nhìn con quỷ ánh mắt cũ, vẫn là nụ cười quỷ dị, ánh mắt đỏ chót.
"Quan gia gia, ngươi vừa ăn thịt xong mấy con gà, một con c·h·ó thực lực không quá cao."
"Một chiêu này coi như giúp ngươi lên đường." hắn vừa nói, tay vừa móc túi quần lấy ra một tấm phù màu đỏ.
Một tấm phù màu vàng kim, tấm phù vàng kim dán trên sắc nhọn kiếm gỗ.
Tấm màu đỏ tay cầm.
Nhảy lên một kiếm đâm thẳng quỷ dị vừa lao tới.
Một kiếm đâm tới.
Quỷ dị quan gia gia đưa hai tay sắc nhọn móng tay ra, muốn ngăn cản.
Lại vạn vạn không ngờ tới, tay vừa đưa ra thanh kiếm gỗ ánh sáng vàng kim chiếu ra.
Một màn ánh sáng màu vàng, làm hai tay quỷ dị Quan gia gia nóng rát vô cùng.
Vẻ mặt quỷ dị cũng nhăn nhó không ít.
Chu Phong nhân cơ hội, dùng lực đâm kiếm qua đối phương cơ thể.
Vừa chạm tới đối phương cơ thể, tấm phù màu vàng kim đột nhiên cháy.
Một ánh lửa đỏ cháy qua, xung quanh thân thể Quan Gia gia, bị một số đạo đường vân màu vàng.
Trên đầu trên khủy tay, khủy chân, hay đầu xuất hiện một chấm.
Từng đạo đường vân đi qua, tổng cộng có mười một chấm vàng.
Lần lượt là hai chấm bàn chân, hai chấm khủy chân.
Một chấn chính giữa nơi nam nhân đi vệ sinh, một chấm là giữa ngực.
Hai chấm bàn tay, và hai chấm khủy tay, mỗi tay đều có một chấm, kể cả chân.
Tính thêm khủy tay là hai chấm, tay còn lại nữa cho nên ta nói hai chấm bàn tay là cả hai tay. (Cho độc giả sợ nhầm lẫn)
Còn lại là cổ và đầu.
Chu Phong đâm kiếm vào sau đó đưa phù lục lên cao, dán lên đối phương trán.
Quan gia quỷ dị lúc này, đã không còn động tác, lẳng lặng đứng đấy.
Chu Phong nhảy lên cao đạp một cái Quan gia thi thể nằm xuống đất.
Hắn đưa phù lục trước đó, búng tay một cái ánh lửa cháy ra.
Tấm phù màu đỏ cháy rực.
Thi thể của Quan Gia gia từ đầu đến chân, từng chán vàng phát lên ánh lửa.
Thiêu rụi cơ thể đối phương.
Chu Phong nhảy ra sau lộn một vòng đáp đất, phủi tay.
"Thật dễ dàng, quả nhiên cao thâm như ta dễ dàng giả quyết quỷ dị."
"Phải vậy sao?"
Một giọng nữ nhân vang lên, từ trên cao một tấm phù lục bay tới.
Chu Phong đưa tay kiếm gỗ chém đứt tấm phù lục.
"Hừ, người nào?"
Giọng Chu Phong không to không nhỏ nói ra.
"Ngươi quên ta rồi sao? Lão Công?" một tiếng kêu gọi cổ xưa vang lên.