0
Chương 19:
Tại sao ta không viết tiếp về Lục Hàn, thì đây là do ta đang viết về Chu Phong bởi hai người đều là nhân vật chính.
Sau của 2 sẽ nói về Lục Hàn.
Nhưng về sau có ai c·hết không ta không biết.
Chu Phong hai vợ nha.
"Là ai a?"
"Là Ta Thiên Phúc."
"Thiên Phúc A, mau vào."
Chu Phong đứng dậy mở cửa, Thiên Phúc không có tiến vào.
Vẻ mặt hoảng hốt nói: "Chu Phong đại ca, không xong rồi."
"Trong làng của đệ, có một gia đình."
"Gia Đình, ngươi nói rõ ta xem sao?"
Phương Phương khoanh tay trước ngực, chậm rãi tới cửa.
"Hừ, ngươi cái tên này, nói rõ cho ta chồng, người thở như chưa từng thấy không khí?"
Thiên Phúc bị mắng, mới dần dần bình tĩnh lại.
"Là Là, hai vợ chồng lên núi hái tre, nhưng mà bởi vì lý do nào đó tai nạn bị tre đâm chết."
Nghe vậy
Thiên Phúc mới bình tĩnh lại.
"Như Chu Phong đại ca nghe, hai người bị tre đâm chết."
"Thi thể hai ngày nay mới tìm thấy, sợ rằng âm khí rất nặng."
"Tối nay là đủ ba ngày, đối phương sẽ hóa cương thi cắn người."
Phương Phương dù bị dán phù lục, nhưng tính cách cao ngạo vẫn còn đó.
"Hừ, ngươi nói như vậy có phải tốt hay không."
"Cứ nói không ra hơi." Nàng kinh thường mặt, Chu Phong thấy thế một cái búng tay nhẹ lên nàng trán.
Sắc mặt nàng khó coi: "Hừ, chồng ngươi thật ác."
Thiên Phúc gật đầu, tán thành Chu Phong cách làm.
"Ngươi mau lên xe "
Chu Phong gật đầu, Phương Phương càng là nhảy lên đi theo.
Chu Phong không có nói lại cao ngạo mồm mép nữ nhân, chỉ biết thầm nghĩ chửi trong lòng.
Hai người rời xa khỏi làng, đã là hai giờ chiều.
Nhưng khi đi trên đường, thời gian cứ cảm thấy trôi qua rất lâu không có tới.
Làng Thiên Phúc rất gần làng Chu Phong tầm 30km là tới.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đi gần hơn hai tiếng, thời gian đồng hồ vẫn không có thay đổi.
"Cặp ma chắn ngang đường rồi a."
"Thiên Phúc dừng xe." xe ô tô mấy người dừng trên đường, xung quanh là cánh đồng hoang vắng.
Không có một ai, nhưng vừa lúc nãy có vài xe đi qua.
"Nãy ta có gặp vài xe đi qua a."
"Lâu lâu mới gặp một lần đúng chứ?"
Chu Phong sắc mặt biến đổi hỏi, Phương Phương gật đầu.
Nàng dù cao ngạo thế nhưng rất thông minh, liền nhận ra vấn đề.
"Hình như mấy xe đi qua, đều rất giống xe chúng ta."
Bỗng một chiếc xe từ phía trước đi qua.
Chu Phong nhanh mắt nhìn qua cửa kính, ánh mắt hắn trầm xuống.
"Quả nhiên là chúng ta."
Thiên Phúc sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng hắn biết thế giới này thật sự có ma quỷ.
"Chu Phong đại ca làm sao bây giờ?"
"Các ngươi đợi ta."
Nói xong hắn đi xuống, Phương Phương càng là nắm lấy tay hắn.
"Chồng."
Nàng ánh mắt nhìn Chu Phong đầy tình cảm, Chu Phong xoa nhẹ nàng đầu.
"Ngươi ở trên xe."
Nàng cúi đầu, vẫn là ngoan ngoãn ở trên xe.
Chu Phong đi xuống, hắn đưa một tấm phù bay lên cao.
Xung quanh đồng rộng, hay có đồ vật đều hóa thành hư vô.
Xuất hiện là vô số sương mù, một đầu quỷ từ trên cao bước xuống.
Sau lưng là một nam nhân.
"Vô Vị." Chu Phong nói xong, trên tay hắn bay đi một tấm phù màu vàng kim.
Nam tử sắc mặt tái nhợt, hắn còn tưởng rằng Thiên Phúc đi tìm thấp đạo sĩ tới.
Không ngờ ở một tỉnh thành vùng núi như vậy, lại có một cao thâm cảnh giới đạo sĩ.
Hắn sắc mặt khó coi, bị một tấm phù lục bay tới giết chết.
Chu Phong kinh thường ra mặt.
Quay đầu không nhìn xác chết, bởi anh hùng không cần nhìn lại.
Xác chết lúc này, từ từ bị màu vàng phù lục, cho biến thành từng mảnh tiêu tán không thôi.
Phương Phương trong xe, nhanh chóng mở cửa cho hắn tiến vào.
"Chồng."
Nàng lao tới ôm lấy Chu Phong, hôn hắn vài cái.
Thiên Phúc quay đầu.
"Chu Phong đại ca xử lý xong?" Chu Phong gật đầu nhìn Thiên Phúc.
Thiên Phúc biết nên lên đường, hắn nhìn đồng hồ.
"Chu đại ca, thời gian trôi qua nhanh như vậy, giờ đã gần tối."
Vẻ mặt bình tĩnh không phải hoảng sợ như lúc nãy nói.
Chu Phong bình tĩnh nói: "Cứ đến, nếu như hóa cương thi vừa lúc chúng ta tới."
Xe bắt đầu khởi hành.
Không qua bao lâu bên ngoài trời tối đen lúc.
Một chiếc xe ô tô dần dần đi vào cửa làng.
Xung quanh thôn dân nhanh chóng chạy tới.
"Chu đạo sĩ ngươi cuối cùng tới."
Chu Phong được người làng mở cửa xe, theo sau hắn là Phương Phương hai người nhanh chóng đi tới.
Hỏi han tình hình.
"Người các ngươi ở đâu?"
"Ngay giữa miếu đầu làng, chúng ta để xác chết ở đó, để miếu được chúng ta thờ phụng."
"Hương khói có thể giảm bớt hóa cương thi."
Chu Phong nhìn mấy người, vẻ mặt đầy hoảng sợ bình tĩnh nói.
"Nhưng mà, các ngươi để lâu quá sẽ không tốt cho ngôi miếu."
Lão Trưởng Thôn lại nói: "Chu đạo sĩ theo ta."
Chu Phong cùng Phương Phương đi theo hắn, Thiên Phúc nhanh chóng theo sau.
Hắn mang theo một túi lớn balo.
Bên trong mang đầy đủ vũ khí giải quyết lại cương thi.
Điều đó là hiển nhiên, nếu như không mang theo vũ khí, chống cương thi.
Cho hắn mười lá gan, không giám a.
Xung quanh dân làng, thấy Chu đạo sĩ tới.
Vẻ mặt hớn hở, bản thân được cứu.
Nhanh chóng nhường đường, theo sau Chu Phong.
Bọn hắn không muốn tách ra một mình đi, trong làng đã có vài người mất tích.
"Chu Đạo Sĩ."
Lão thôn trưởng bỗng nhiên nói.
Chu Phong quay đầu nhìn Lão thôn trưởng vẻ mặt.
"Các ngươi còn chuyện gì mau nói, giấu giếm mà nói."
"Ta giải quyết hậu hoạn không được."
Phương Phương cao ngạo kinh thường người lại lên tiếng: "Đúng vậy, bọn ngu ngốc các ngươi."
"Không nói hết mọi chuyện, ẩn ẩn giấu giấu sợ rằng tai họa ngập đầu."
Thôn Trưởng gật đầu.