0
Chương 20:
"Thực sự là chuyện như vậy."
"Khi n·gười c·hết mới đưa tới, làng chúng ta có vài người m·ất t·ích."
"Có tìm thấy dấu vết không?" Chu Phong vừa đi vừa hỏi, sắc mặt hắn trầm xuống.
Nếu như đoán không sai là Cương Thi Thể.
Cương Thi Thể ở đây có nghĩa là người chết không phải tai nạn, là một người bị cương thi giết chết.
Cái này không có hóa cương thi sớm, mà phải đợi ba ngày sau mới hóa cương thi.
"Cái này khong xong." hắn nhanh chóng chạy một mạch tới ngôi miếu.
Quả nhiên lúc này, một đầu cương thi, đang từ trong miệng truyền một loại màu đỏ khí.
Vào thi thể hai vợ chồng.
Chu Phong xuất hiện, đầu cương thi quay lại.
Hắn nhảy lên, Đầu cương thi tóc đen vẻ mặt màu đen.
Ánh mắt không có một tý gợn sóng nào.
Một chiêu ấn mạnh xuống đầu đối phương, trên tay xuất hiện một tấm lưỡi.
Hắn nhẹ nhàng đem tấm lưới đặt trên đối phương thi thể.
Bốn góc ném ra từng đạo phù.
Nhìn Cương Thi ánh mắt thèm khát hắn.
Chu Phong cười nhẹ.
Hắn một tay đưa lên cao, nhấn mạnh xuống không ngừng động đậy cương thi.
Cương thi không có ý thức, bị hắn một chiêu đánh vào trán.
Thân thể đang động đậy đột nhiên dừng lại.
Chu Phong ném nhẹ một tờ phù lục.
Búng tay nhẹ một cái.
Cóc.
Cương thi trên mặt đất, thi thể cháy thành một đốm lửa.
Dân làng vừa hay chạy đến, thấy cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt tràn đầy hâm mộ.
Phương Phương ánh mắt xuất hiện đầy tình yêu, nàng nhanh chóng ôm lấy Chu Phong.
Chu Phong gật đầu: "Các ngươi cương thi đã chết, thi thể ta giúp các ngươi tìm."
Không qua bao lâu.
Mấy người tìm được thi thể.
Mang tới trước ngôi miếu, cùng một lúc đốt hết mấy người.
Thôn dân người ánh mắt tràn đầy thương tiếc, đây là người thân bọn hắn.
Là bọn hắn vợ, là bọn hắn chồng.
Chu Phong nhìn mấy người.
"An táng cho tốt."
Lúc hắn tìm được mọi thi thể, đã qua ngày mới.
Đã ba ngày thời gian qua đi.
Ba ngày còn lại phải một chút hưởng thụ.
Chu Phong nhìn bên trong đám người, vẻ mặt buồn bã.
"Thiên Phúc đưa ta trở về."
Thiên Phúc gật đầu, hắn làm qua loa ư?
Nói cũng đúng, nhưng chủ yếu hắn là trừ ma quỷ, chứ không phải là chủ trì tang lễ.
Xử lý xong ma quỷ hắn việc đã không còn.
Chu Phong rời đi lên xe ô tô quay trở về nhà.
Phương Phương một bên mắt thâm tím, do không có được ngủ.
Phương Phương dựa đầu vào vai Chu Phong ngủ thiếp đi.
Thiên Phúc: "Ngươi không định tiếp tục đi làm sao?"
Thiên Phúc gật đầu: "Chu Phong đại ca, ta biết công việc bây giờ của ta rất nguy hiểm."
"Nhưng tuổi còn trẻ, không còn biện pháp khác."
Chu Phong gật đầu, nhìn đường đi không có gặp quỷ chặn đường.
Liền nhắm mắt mà ngủ.
Thiên Phúc nhìn lên gương chiếu hậu, thở dài.
"Chu Phong đại ca, ngươi tại sao lại cưới một người vợ cao ngạo như vậy?"
"Phù hợp với tích cách của đại ca sao?"
Chu Phong nếu như biết, chắc chắn sẽ rất buồn cười.
Bản thân còn chưa cùng nàng kết hôn, ngươi lại nói là đã kết hôn?
Thiên Phúc nhìn Chu Phong đã ngủ, vẻ mặt hơi cúi xuống.
"Ta muốn theo Chu Phong đại ca học nghệ sao?"
Hắn rất muốn bản thân học nghệ, nhớ lại khí ức.
Cha mẹ, Thiên Phúc không thể bảo vệ các người.
Cha mẹ hắn bị ma quỷ giết chết, Chu Phong lúc đó đi qua nhân cơ hội cứu hắn.
Có thể nói là tiện đường.
Thiên Phúc rất cảm kích Chu Phong, hắn là một người không phải ngụy quân tử.
Cho nên có ơn tất báo.
Thiên Phúc tiếp tục lái xe.
Cho đến khi đưa hai người về nhà, hắn mới quay lại thôn làng.
Nhìn hai người vẫy tay chào bản thân, Thiên Phúc cười nhẹ.
Chu Phong quay đầu vào nhà, Phương Phương theo sau nàng tay tiện thể khóa mạnh cửa.
Phương Phương cởi nhẹ bản thân áo, lộ ra hai đồi lớn.
Chu Phong kéo nàng vào phòng.
Phương Phương lại một liệt tiếng kêu vang lên, cả ngày hôm đó, tính toán Phương Phương đã ngất đi mấy lần.
Mỗi lần như vậy nàng càng sung sướng.
Ba ngày trôi qua.
Vẫn như vậy mỗi ngày Phương Phương đều muốn, Chu Phong càng là đáp ứng xuống.
Có một ngày cả hai chiến trận nguyên 1 ngày.
Phương Phương bởi vì lý do đó.
Bên dưới đã chảy rất nhiều huyết cùng sữa bò.
Nàng khóc lóc đòi hắn chịu trách nhiệm.
Cuối đêm ngày thứ ba.
Phương Phương nằm trên giường thở hổn hển.
Bên cạnh là Chu Phong đã ngủ say.
Nàng chạm nhẹ bản thân đại lớn đồi núi, thở dài.
"Chồng, ta hình như muốn có con."
Nàng nhìn bản thân dưới bụng.
Rất nhiều.
Ba ngày thời gian nàng hoàn toàn không có cơ hội phản kháng.
Hoàn toàn là thùng nước đầy.
Lúc mở mắt lần nữ.
Chu Phong không, không bây giờ là Liễu Như Yên.
"Làm sao mà?"
Ta đang vui vẻ?
Người lại truyền thống ta trở về thế giới quỷ dị.
Ta đi.
"Thôi vậy, vẫn là ta vạn cổ độc đoán, đại phản diện Liễu Như Yên."
Nàng nhìn bản thân cảm giác nữ giới vẫn là quen thuộc.
Không có bởi vì lần trước may mảy không quen thuộc.
Bởi vì hắn từng bị người khác đánh phù, trở thành nữ nhân vài ngày.
Cho nên tiếp nhận cơ thể nữ nhân lúc, không có lạ.
Cho nên chương 1 mới không có, viết nhiều về Chu Phong cảm giác thân thể mới.