Chương 24: Liễu Như Yên tính toán người c·h·ế·t
Chương 24:
Lục Hàn nhìn bên cạnh Liễu Bạch Yên, không nói gì tùy tý nàng dùng tay hắn.
Chà sát nàng ngực.
Cảm giác không tồi, có chút mềm mại.
Quả nhiên như hắn đoán.
Đi qua hầm lúc không có người c·h·ế·t, trong tờ giấy có ghi là lần thứ 2 sẽ có người ánh mắt chảy máu.
Hắn nhìn Liễu Bạch Yên, nàng không có chảy máu, bởi vì một mực nắm lấy tay hắn.
Dựa vào rồi chà chà không có mở mắt, Liễu Như Yên càng là đi ngủ.
Khôi Nam càng là nhìn Liễu Như Yên, không có nhìn phía trước xe.
Lục Hàn quay sang nhìn số 8 chỗ ngồi, không có phát hiện gì.
Hắn đứng dậy bởi vì bây giờ đã qua hầm, bên ngoài vẫn một mực tối đen.
Đi lên trước quay đầu nhìn số 6, lúc này số 6 sợ hãi nhìn số 5 ghế ngồi.
Ánh mắt đỏ chót, chảy đầy máu.
"Hắn đây là?"
Hắn nhẹ giọng nói, không giám hét lớn.
"Quả nhiên như tờ giấy đã viết."
"Ngươi không có đọc qua tờ giấy làm sao biết?"
Lục Hàn quên mất, bản thân không có đi lên xem tờ giấy, tại sao bây giờ lại nói.
Cùng tờ giấy viết một dạng, hắn ho khan: "Liễu Bạch Yên nói cho ta."
Số 6 gật đầu: "Ra là như vậy."
Số 6 đứng dậy không giám ngồi cùng số 5 hắn thật sự sợ, đối phương đột nhiên đứng dậy.
Nhào tới tấn công hắn.
Lục Hàn vỗ vai hắn.
"Cảnh giác một chút, đối phương mắt chảy máu."
Hai người một người vẻ mặt sợ hãi, một người bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Số 5 ngồi ghế, hai mắt chảy máu xuống sàn xe.
Hắn hai tay đưa lên xé lấy da thịt.
'"Ta đau quá, ta chỉ nhìn đường thi thôi mà, tại sao lại đau như vậy? Rốt cuộc là cái gì?"
"Đau quá, đau quá."
Số 5 ghế ngồi hét to, hắn quỳ xuống trước ghế.
Đùi cúi xuống, không ngừng hét lớn.
Hắn hét được mấy phút, đứng dậy đưa tay ra đầy máu mò mẫm.
"Các vị cứu ta, mắt ta đau quá, cứu ta, ta có tiền có thể để mọi người ở đây sống cả đời."
Hắn dùng đôi tay mò mẫm về bên cạnh.
Lục Hàn nhìn đối phương, mặt số 5 ghế ngồi có rất nhiều máy, đôi mắt không còn thấy nữa.
Vẻ mặt bị móng tay cào rách, không còn một tý da lành lặn nào.
Hắn kéo lấy số 6 lùi lại, số 5 tay chạm vào ghế thứ 6.
"Số 6 ghế ngồi, huynh đệ có thể cứu ta sao? Mắt ta đau quá ngươi có thể dùng mắt ngươi."
"Cho ta hay không?" Hắn giọng nói kèm theo khóc lóc, cầu xin nói.
Liễu Như Yên bây giờ mới lên tiếng: "Số 6 ghế ngồi, ngươi mạnh miệng lắm?"
"Sao không có móc mắt ra đưa cho hắn, hay là ta giúp ngươi móc?"
Liễu Như Yên khoanh chân nhìn hắn, vẻ mặt khinh thường nói.
Liễu Bạch Yên đồng tình: "Ngươi đừng có tiến thêm, nhìn ngươi ghê tởm hơn cả người yêu cũ ta."
Số 5 bị hai người nói, đang đau nhức, bị hai người nói càng thêm tức giận.
Chạy nhanh tới đằng sau xe.
Lục Hàn nhanh chóng nhảy lên phía trước số 6 ghế ngồi.
Một nhịp nhảy qua đầu hắn, Số 6 ghế ngồi bản thân không còn được Lục Hàn kéo, nhanh chóng chạy qua bên cạnh.
Là số 3 và 4 ghế ngồi.
Số 5 ánh mắt chảy đầy máu, vẻ mặt ghê tởm chạy tới chỗ Liễu Bạch Yên.
Hắn dù đau vẫn hiểu được, Liễu Như Yên bên cạnh là Khôi Nam đối phương có quỷ dị đồ vật.
Dễ dàng ngăn cản hắn, còn Liễu Bạch Yên đang ngồi một mình dưới cuối.
Không cần xác địch ghế ngồi, chỉ cần chạy thẳng bên phải hắn chạy chính là.
Liễu Bạch Yên thấy vậy sợ hãi nói: "Ngươi đừng qua đây, số 1 chỗ ngồi soái ca mau cứu ta."
"Không cần thời gian đã đủ 20 phút." Lục Hàn nói xong, số 5 ghế ngồi vừa chạy tới lúc.
Đua tay lên muốn bắt lấy Liễu Bạch Yên, vừa chạm vào nàng mặt.
Bóng đèn trên xe tắt.
Sáng lại đã thấy Số 5 ghế ngồi đầu rời khỏi thân xác, đầu ở đâu không rõ ràng.
Liễu Bạch Yên cảm nhận trên mặt vết máu còn tươi, hoảng sợ.
Hoảng loạn, nỗi sợ bao trùm khắp mọi cơ thể, trên người da gà đều nổi nên.
Nhanh chóng đạp thi thể số 5 chạy nhanh tới Lục Hàn, ôm chặt lấy hắn.
Lục Hàn muốn đẩy ra, nhưng Liễu Bạch Yên ôm quá chặt không cách nào thoát khỏi.
Lục Hàn suy nghĩ: "Thôi được rồi, ta cảm nhận chút không sao?"
Liễu Như Yên bên dưới trong lòng cười nhẹ, người c·h·ế·t tiếp tục.
Lúc này người sống sót chỉ còn sáu người.
Liễu Như Yên, Lục Hàn, Liễu Bạch Yên, Khôi Nam và ẩn dấu người, và số 6 chỗ ngồi.
Lúc này hắn đứng dậy: "Các ngươi rất tốt, nhất là Liễu Như Yên ngươi có thể để nguời khác vi phạm quay tắc."
"Cuối cùng dẫn đến tử vong, không hổ là vạn cổ độc đoán, Liễu Như Yên."
Liễu Như Yên nhìn người trước mắt: "Ngươi là?" nam nhân đưa mũ đẩy lên.
"Ta không là ai khác, ngao du khắp thế giới, một mực tìm ẩn dấu của thế giới."
"A, là một người điên." Liễu Như Yên lên tiếng, nam nhân lại dừng.
"Ngươi có thể cho ta nói hết?"
Liễu Như Yên gật đầu, nàng không còn nói tiếp, vắt chân lên nhìn nam nhân giới thiệu.
"Ta ẩn dấu lâu như vậy, còn năm người hôm.nay sẽ tiết lộ."
"Ta cũng là người nắm giữ quỷ dị đồ vật."
"Ngưu bức như vậy sao?" Liễu Như Yên nghiêng đầu hỏi.