0
Chương 25:
"Ngươi thấy Khôi Nam có quỷ dị đồ vật liền như vậy tiến tới."
"Ta cũng có tại sao ngươi không bước tới a?"
Hắn thích cách làm của Liễu Như Yên, nhìn từ đầu tới cuối.
Hắn rất thích kiểu như vậy người.
Liễu Như Yên lại khinh thường nói: "Ta đã có Khôi Nam ca ca một ổ không thể chứa 2 con gà a."
"Rất đau."
Nàng ánh mắt hình trái tim, đưa tay liếm nhẹ bản thân tay.
Nam nhân thấy vậy cúi đầu.
"Ta sẽ giành lại nàng."
"Liễu Như Yên đừng quên tên của ta Bạch Long."
Liễu Như Yên gật gật đầu, Nhìn Liễu Bạch Yên, Lục Hàn quay lại chỗ ngồi.
6 người không còn nói nhiều nữa.
Qua lần thứ hai là mắt máu, không rõ lần tiếp theo sẽ như thế nào?
Lại đi qua thứ ba tầng hầm, bên ngoài thời tiết không tối đen.
Thay vào đó là một mặt trời xanh.
"Trời nắng?" Lục Hàn nhìn bên ngoài cửa, không đi được bao lâu xe dừng lại.
Mấy người nhìn nhau, Lục Hàn quyết định đứng dậy, trên xe không an toàn.
Đi xuống không khác biệt là bao, mà ở trên xe.
Xe dừng rồi chỉ sợ còn lại là tử vong.
Hắn không có ngốc, đứng dậy kéo theo Liễu Bạch Yên đầu này rời đi.
Liễu Như Yên nhìn Khôi Nam: "Khôi Nam chúng ta đi xuống a."
Khôi Nam gật đầu, vừa đi xuống lúc bốn người quay đầu lại, không còn phát hiện chiếc xe.
Còn lại 2 người trên xe, bọn hắn không xuống thì không quan hệ mấy người.
"Hình như đi xuống chúng ta liền không nhìn thấy xe?"
Liễu Bạch Yên lên tiếng, Lục Hàn suy nghĩ nói: "Chỉ sợ con quỷ này từ đầu đến cuối, muốn dẫn dụ chúng ta đến một nơi."
Hắn nhìn lớn đường đi, lại chỉ đi được một đoạn tầm 10 mét.
Là không thấy có đường, chỉ là một cánh rừng.
Lục Hàn nhìn trước mắt khu vực, có một đường đất.
Có rất nhiều vết chân: "Dĩ nhiên là có người đi qua."
Hắn nói ra, ba người gật đầu.
Nhìn trời.
"Đây là đang đùa chúng ta?"
"Vừa đi ra không lâu, mây đen tới rồi?"
"Thời tiết có phải???"
Hắn không hiểu rõ, tại sao thời tiết thay đổi.
Lục Hàn nghĩ đến cánh cửa thứ nhất, hắn liền hiểu ra thời gian này, dù trôi qua nhanh.
Nhưng sẽ không nhanh như vậy, quỷ muốn mấy người tiến vào trong rừng.
"Chúng ta đi vào, mọi người cẩn thận nhìn xung quanh rừng.
Bốn người bước chân vào, Khôi Nam đi đầu tiên.
Hắn có quỷ dị đồ vật, nên đi đầu tiên là chuyện đương nhiên, còn có việc mà hắn không giám sao?
Thêm vào đó hắn không muốn đi trước, nhìn Liễu Như Yên vẫn như cũ bên hắn, ánh mắt hắn tràn đầy sức mạnh.
"Ta sẽ bảo hộ tốt Liễu Như Yên cùng nàng thân mật."
Vẻ mặt hắn cười toe toét, chậm rãi đi vào, lời nói của hắn đều là nói thầm.
Lục Hàn đi sau nhất, hắn vừa đi vừa nhìn xung quanh rừng, chủ yếu là cây thông đoạn đường đi này.
Nhưng hắn càng tiến sâu vào lúc, rừng càng ngày càng thay đổi.
Do đó hắn càng cảnh giác thêm.
Đi không bao lâu, xung quanh vẫn không xuất hiện ma quỷ gì đó.
Mà sắc trời đã ngả tối.
"Ai có bật lửa không?"
Liễu Bạch Yên lên tiếng nói, Lục Hàn đưa tay ra trên tay là một chiếc bật lửa.
"Ta từng muốn mang thêm dao tới, nhưng chỉ mang được bật lửa không kèm theo cái gì khác."
Hắn lúc đi ngủ, có đem theo bật lửa vào túi quần, không ngờ đi tới thế giới quỷ dị.
Thật sự có bật lửa, còn dao ngắn hắn mang theo lại không cách nào mang tới.
Thật sự khó hiểu.
Lục Hàn nhìn trời tối vậy nói: "Chúng ta trước tiên tìm củi, thêm vào đó là lá cây cành cây."
Hắn nói ra bản thân ý nghĩ, mọi người nhanh chóng thu thập đủ nguyên vật liệu.
Đường đi lúc này cũng đã chia thành ngã ba.
Hắn tìm một nơi cạnh đường tiến tới trống trải, cánh rừng này không có quy tắc hắn không rõ.
Mấy người nhanh chóng xếp lá cây cành cây, thành một vòng tròn.
Còn lại bốn người chui vào trong đó, nhanh chóng đốt lửa lên.
Không qua bao lâu, Lục Hàn đốt lửa cháy lên lúc, bốn người tâm tình mới an toàn một điểm.
Trong rừng mênh mông, từ trên cao có thể thấy được một màu đỏ chót lửa.
Kèm thêm vào đó là vô số khói đen bay lên cao.
Bên trong là bốn người ngồi vây quanh đám lửa, nhìn xung quanh không giám đi ngủ.
Khôi Nam đột nhiên đứng dậy nói: "Ta nghe thấy tiếng động."
Ba người ánh mắt nhìn xun quanh, quả nhiên Khôi Nam hắn không có đoán sai.
Mang ra một cây gậy, trên đó khắc rất nhiều hình văn lạ.
Đây là hắn quỷ dị đồ vật, năng lực hắn chưa có nói tạm thời chưa biết.
Tiếng rào rào, rào rạc phát ra.
Có người nhẫn lên lá cây hắn phủ xung quanh, cành cây tuy để lên rất cao.
Mấy người không có chút cảm giác an toàn nào.
Cành cây bọn hắn để rất cách xa lửa đốt, tầm 5 đến 6 mét.
Tiếng động không ngừng tiếp cận, mấy người càng là cảnh giác.
Liễu Như Yên nhặt từ dưới đất một hàn đá, viết nhẹ vài từ ngữ lên đó.
Nàng dùng máu bản thân viết lên.
Nhìn xa xa, không kịp viết phù lục vào mắt để nhìn đêm, mà nàng cũng không thể làm như vậy.
Sẽ lộ tẩy a, Lục Hàn hắn đã giúp ta không lộ tẩy, nên nàng không muốn dùng pháp lực.
Vì sao ư? Vì giải nai.
Bóng người xuất hiện lúc, một hòn đá bay qua đó chạm đối phương đầu.
Lục Hàn, Khôi Nam, Liễu Bạch Yên đưa ngón tay cái về hướng Liễu Như Yên.
"Tốt lắm."
"Các ngươi sao lại đánh ta?"
"Là Ngươi?"