Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Gặp Quỷ.
Chương 8: Gặp Quỷ.
"Ta tạm tin ngươi, cũng vừa lúc ta định đi ngôi miếu dò thăm."
Hắn không có hỏi thêm quá nhiều, đối phương lời nói tối hôm qua đều nói hết.
Lời nói hôm qua đối phương hắn đã biết tế lễ không phải 7 ngày sau xảy ra.
Mà từ lúc bọn hắn tới đã thực hiện, đối phương mới mang bò lợn vân vân.
Nhiều loại thức ăn tới, mà Lý a di nói qua sau lưng khách sạn chính là bên trong thôn làng.
Chỉ sợ khách sạn là nơi cúng.
Mà hắn đã xác nhận.
Quỷ dị thiếu nữ cùng với phía sau thôn làng có liên quan đối phương chỉ ăn thịt tim.
Cùng đầu, hắn có thể nhận ra vết thương là vì hiện thực hắn làm công việc liên quan.
Tại sao hắn biết? Hắn hôm qua sau khi ăn cơm xong có đi nhìn qua, Nam Sơn có ngăn cản, lại không thể ngăn hắn.
Cuối cùng đành hai người đi qua.
Sau khi biết sơ sơ hắn chưa giám đưa ra quyết định.
"Nếu như Thanh Thanh đã nói vậy, tiện thể chúng ta cũng đi qua ngôi miếu xem sao."
Thanh Thanh nghe vậy mắt mở to, nàng cuối cùng thuyết phục được đối phương.
Ba người nhanh chóng rời khỏi khách sạn, nửa đường đi không có cái gì bất chắc.
Đến trước ngôi miếu, lại có một đường bậc thang hơn trăm bậc đi lên.
Thanh Thanh ắt mắt sợ hãi, lắc đầu liên tục.
Bởi xung quanh xuất hiện rất nhiều xác người, nằm xung quanh đường lên cầu thang.
Cảnh trước mắt ba người, chính là bậc thang kéo dài, xung quanh cây cối làm nên vẻ đang sợ.
Lại thêm đáng sợ hơn nữa là, xung quanh vậy mà chứa rất nhiều xác.
Chưa đợi ba người định thần, một người từ trên cao bay xuống.
Ba người sắc mặt tái nhợt, thấy một thân thể đang ngã về phía ba người.
Người này lưng muốn đâm vào bọn hắn lúc, Lục Hàn phát hiện ra, đây là Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên quay đầy rơi, đang chậm rãi rơi từ trên cao xuống.
"Oa, Lục Hàn mau đỡ ta."
Lục Hàn giật mình nhảy lên đỡ lấy Liễu Như Yên.
Lục Hàn vừa nhảy lên, Liễu Như Yên quay đầu dang tay ra.
Hai người vừa chạm lúc, Liễu Như Yên ôm chặt lấy Lục Hàn, hai tay siết qua đối phương cổ.
Lục Hàn cảm nhận trên cơ thể Liễu Như Yên mùi, mùi thơm của vị Đào?
Không rõ ràng, hai người chậm rãi rơi xuống, Lục Hàn đang hưởng thụ, Liễu Như Yên từ trên người hắn nhảy xuống.
"Các ngươi mau chạy, có một con quỷ trên kia a, ta không rõ là ai."
Nghe vậy ba người đồng loạt nhìn lên trên, một thân hình người bị bao phủ bởi khí tức màu đen.
Nụ cười trên môi, cười gần đến hai bên tai.
"Đây là?"
Thanh Thanh bỗng nhiên hỏi, nàng không sợ thay vào đó là một loại hứng thú.
Nàng biết bản thân một sẽ c·h·ế·t, chi bằng sống với hiện thức.
Nàng tính cách dần dần thay đổi, từ một thiếu nữ nhút nhát dần dần gan dạ.
"Đạo Sĩ mà ta kể với các ngươi, không hiểu sao hôm qua ta phát hiện vài thi thể bên cạnh."
"Ta nhớ rõ ràng tối hôm thứ nhất ngủ ở đây không có gặp qua, vậy mà tối qua thấy sáu thi thể."
Sáu thi thể? Lục Hàn kinh ngạc bản thân đoán sai?
Không không đúng, hắn đoán đúng nhưng người g·i·ế·t là sai, hắn từng suy đoán là thôn trưởng thiếu nữ.
Nhưng vậy mà không phải, là đạo sĩ này tới.
"Liễu Như Yên tối hôm thứ nhất, Đạo Sĩ có rời đi không?"
Liễu Như Yên nhớ nhớ lại: "Có a, ta nhớ lúc đó Đạo Sĩ thi thể vậy mà tự động đứng dậy."
Nghe vậy Lục Hàn ánh mắt kiên định, không ngại Thanh Thanh ở đây mà dự định nói.
Liễu Như Yên nhìn ra đối phương sắc mặt nói: "Không sao, ngươi cứ nói đối phương không xuống được."
Thanh Thanh ánh mắt thán phục, cùng một chút thần tượng.
Đều là cùng tiến vào quỷ dị cánh cửa thứ nhất, vị tỷ tỷ này lại rất mạnh.
Khác biệt với bản thân yếu đuối, nàng nắm chặt tay.
Nếu như sống sót ra ngoài, nhất định phải chăm chỉ nỗ lực, không ngừng phấn đấu.
Rèn luyện thân thể, bản thân lúc chạy còn nhanh hơn.
Kèm thêm vào đó, là phải trải qua xã hội quy tắc ngầm, trừ bán thân.
Nam Sơn không khỏi thán phục, hai người này đều đến cùng một căn hộ.
Một người suy luận không sợ hãi, một người thân thể sức mạnh có thể đối mặt với quỷ dị.
Hắn ở đây chắc chắn chỉ là giúp việc vặt á, ánh mắt hắn thán phục.
Không có điểm ghen ghét nào, thay vào đó là hâm nhiên.
Lục Hàn nói ra bản thân suy nghĩ: "Theo ta nghĩ, Thôn trưởng và thôn trưởng nữ nhi, đã làm điều gì đó."
"Để đạo sĩ c·h·ế·t, đạo sĩ c·h·ế·t tích tụ nên vô số oán khí cho nên mới trở thành đáng sợ như vậy quỷ dị."
"Còn thôn trưởng thiếu nữ, bản thân chắc chắn quỷ dị cấp cao hơn thôn trưởng."
"Cho nên mới hay tấn công khách sạn, mà tấn không khách sạn không phải g·i·ế·t người."
"Chính là khách du lịch chúng ta, chính là ngăn cản Đạo Sĩ."
"Nhưng nàng cũng có ý nghĩ, muốn chúng ta hiến tế."
"Bất quá giống như hiến tế không có đủ người."
Hắn chưa nói hết, trên đó đạo phù đang bay trên cao.
Đột nhiên tấm phù lục bay trên cao ngăn cản, quỷ dị thiếu nữ cười tàn ác.
Nó đột nhiên tốc độ, dịch chuyển từ bậc thang này xuống bậc thang khác.
"Làm sao mà?"
Nam Sơn kinh ngạc nói, vẻ mặt hoảng sợ.
Nhìn một trăm bậc thang, đối phương dần dần biến mất dịch chuyển xuống dưới.
Liễu Như Yên lên tiếng: "Chúng ta bây giờ là đứng ngoài ánh nắng."
Nàng nói không sai, quỷ dị thiếu nữ đang không ngừng dịch chuyển xuống dưới.
Là bởi vì cầu thang đi lên, đang là bóng râm lá cây xung quanh che chắn.
Quỷ dị không ngừng dịch chuyển xuống, lúc cách mấy người không xa.
Đối phương đưa tay lên cao, muốn đánh vào Liễu Như Yên trước mắt.
Lại không cách nào đáng trúng, ánh mắt nàng cười nhẹ, quay đầu nhìn ba người.
"Các ngươi thấy chưa, đối phương khả năng chưa có thể đi dưới ánh sáng."
Quỷ dị nữ tử cười ác động nhìn Liễu Như Yên, ánh nắng cuối cùng chiếu đến bậc thang đi lên quỷ dị biến mất.
Liễu Như Yên quay đầu nhì vẻ mặt hoảng sợ hai người.
"Tuy sợ chân lại không run?"
"Đây là các ngươi trang hay sợ thật a."
Liễu Như Yên nói với Nam Sơn với Thanh Thanh, hai người ý thức lại.
Tưởng bản thân đã c·h·ế·t chứ.
Lục Hàn nhìn Liễu Như Yên: "Ngươi là đạo sĩ?"
Liễu Như Yên biết bản thân giấu không được, đã hai lần xuất thủ có thể đánh bay Quỷ dị.
Chính là không giấu nổi đi.
"Giấu không được a, thật ra ngoài thế giới thực ta là đạo sĩ, còn truyền dạy từ ai từ là ta bà."
Nói xong nàng không cùng ba người giải thích, không muốn tiết lộ quá nhiều đối phương nên hiểu đi.
Ba người đều không ngốc, biết được đối phương không muốn nói.
Đều không có nói gì, mà theo chân nàng đi lên.
Ánh sáng chiếu vào thân thể xuất hiện bên cạnh cầu thang đều biến mất.
Không còn tăm hơi, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Nhìn Lục Hàn nghi ngờ nhân sinh Liễu Như Yên cười nhẹ.
Năng lực của chính mình không có tiết lộ.
Chỉ cần biết được, sáu người đó không phải do quỷ dị thiếu nữ đạo sĩ g·i·ế·t là được.
Còn tại sao thi thể lại ở đây nàng không có nói qua.
Liễu Như Yên cùng ba người bước tới, nhìn ngôi miếu trước mắt cổ kính.
Hai đầu rồng tượng đá xây dựng trước cửa, xung quanh vô số tượng đá.
Có hình người, bên dưới còn có khắc chữ.
Thanh Thanh lên tiếng: "Lục Hàn ca chính là nơi đây, ta biết được bí mật."
Nàng đi tới một trước tượng đá trong sân: "Cách đây năm mươi năm, sau ghi đạo sĩ biến mất."
"Người ta đã xây dựng nên."
Mỗi khi xây dựng nên tượng đá, là một quá trình xảy ra.