Chương 9: Manh Mối Rối Loạn.
Chương 9: Manh Mối Rối Loạn.
Lục Hàn không ngừng đọc những dòng chữ.
Bên trên ghi.
Khi Đạo Sĩ biến mất, thôn trưởng bấy giờ làm nghi lễ hiến tế n·gười c·hết, năm mươi năm trước là một người.
Bốn mươi năm trước là hai người, ba mươi năm trước là ba người.
Hai mươi năm trước là bốn người, mười năm trước là năm người.
Năm nay không biết bao nhiêu đây, nhưng mỗi lần khi bắt đầu hấp dẫn khách du lịch.
Người tới chính là nghi lễ bắt đầu.
Lục Hàn tóm tắt hết, hắn cảm thán.
Thanh Thanh không có nghe qua cố sự nên không biết, nhưng hắn biết được cố sự a.
Hắn suy nghĩ lại, bất quá tin này chưa xác thực.
Theo tình thế trước mắt.
Hắn có suy đoán ra năm mươi năm trước sự việc.
Sau khi đưa thôn trưởng tới sau thôn làng bên trong, thôn trưởng cùng đạo sĩ đã xây dựng nên tượng đá.
Đột nhiên đạo sĩ biến mất là do thôn trưởng cùng dân làng g·i·ế·t c·h·ế·t, đối phương sinh ra oán hận.
Bởi g·i·ế·t c·h·ế·t Đạo sĩ mới có thể làm thôn làng không bị hạn hán đói kém.
Bởi thôn trưởng tiền nhiệm tiến vào không có đạt được, mà càng làm hạn hán đói kém hơn.
Lý a di kia chắc hẳn đã không nói hoàn thiện, rốt cuộc làm soa xây tượng đá phải thờ phụng cái gì đó.
Hắn tiên quyết, chính là Đạo sĩ, đối phương g·i·ế·t c·h·ế·t đạo sĩ dùng đối phương cả đời tu luyện để trấn áp hạn hán.
Mỗi mười năm hiến tế khách du lịch, một hoặc nhiều, còn thôn trưởng nữ nhi hắn chưa rõ.
Ắt hẳn cũng không như hắn suy đoán quá nhiều, hoặc là vì bảo hộ khách du lịch là g·i·ế·t c·h·ế·t đối phương?
Não hắn không hiểu rõ, rốt cuộc là ai tấn công sáu người trong khách sạn?
Thôn trưởng nữ nhi từ trước đó hắn suy đoán, chưa có kết luận.
Hắn lại nhìn xung quanh tượng đá, đều là mỗi năm hiến tế mấy người.
Nhưng số lượng khách du lịch còn lại đây.
Hắn suy đoán cũng đồng dạng Thanh Thanh Nam Sơn suy đoán.
"Lục Hàn, nếu như hiến tế vậy du lịch khách còn lại đây, đối phương qua ám sát?"
Lục Hàn lắc đầu, đến bây giờ manh mối quá rối loạn.
Bỗng hắn nhìn Liễu Như Yên.
"Ngươi biết không?"
Liễu Như Yên nhìn ba người ánh mắt nghi hoặc, muốn giải thoát giải hoặc trong lòng?
"Lục Hàn ngươi nói qua cái kia, ngươi không nhớ rõ sao?"
"Thôn trưởng nữ nhi, cũng là một quỷ dị, mà Đạo Sĩ cũng là quỷ dị, chỉ sợ 2 người là một."
Nói đến đây mọi manh mối từ trước tới giờ Lục Hàn được kết nối lại.
Nhưng, như vậy đã đủ.
"Hóa ra là như vậy."
Lục Hàn vẻ mặt hiện ra giải hoặc, mà Nam Sơn cùng Thanh Thanh càng là nghi hoặc?
"Lục Hàn ý của ngươi là?"
Lục Hàn nói ra bản thân suy nghĩ.
Nếu như thôn trưởng đột nhiên mang thai, vậy chỉ có khả năng là Đạo sĩ oán hận tiến tới.
Làm nàng mang thai, kèm thêm vào đó tấn công khách sạn là thôn trưởng thiếu nữ.
Và cũng là Đạo Sĩ vậy bia đá này, toàn bộ đều là ghi sai, mỗi năm không biết tiến tới bao nhiêu khách du lịch bị đối phương hoàn toàn ăn hết, vậy chỉ một khả năng cao.
"Quỷ dị muốn tiến hóa."
"Nhưng tại sao lại có thể g·i·ế·t người cùng lúc đây."
Liễu Như Yên ngồi trên tượng đá cười nhẹ.
"Vi Phạm Quy Tắc, dù là cánh cửa hạn chế, quỷ dị vẫn có thể g·i·ế·t c·h·ế·t vì đây là oán hận của đối phương."
"Sao ngươi biết?" Nam Sơn lên tiếng, hắn tiến bối không có nói qua.
"Chính là ta biết a, nếu như hạn chế thì có quy tắc dù là hạn c·h·ế·t vẫn bị g·i·ế·t thường tình a."
"Ngươi không nghe nói quỷ dị cao cấp sao, đối phương có thể g·i·ế·t liên tục không cần thời gian chờ.
"Nhưng vi phạm quy tắc thì sao?"
Nghe vậy Lục Hàn não liền thông rồi, dù có thông mình đến đâu đều sẽ mắc phải sai lầm.
Mà trong thế giới quỷ dị không nên quá tin người, cho nên chỉ sợ là.
Hắn không nói thêm.
"Liễu Như Yên vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Hắn nhìn Liễu Như Yên bằng một ánh mắt khác, bởi đối phương lúc đầu cùng cánh cửa quỷ dị còn hỏi rất nhiều việc.
Một bên vừa hỏi một bên là trang a, đối phương khả năng là đạo sĩ trừ ma kiếp trước.
Liễu Như Yên thở dài: "Ngươi còn nhớ Hoa cùng Mộ chứ?"
"Nơi đó mới là căn nguyên chúng ta cần giải quyết, mà Hoa cùng Mộ là ở ngay trên miếu cách không xa."
Quy chiếu lên bản đồ, ngôi miếu nơi mấy người đang ở.
Ở phía trên cách không xa, là một nơi có rất nhiều tượng đá phía chính giữa có một thứ gì đó không rõ.
Mấy người nghe vậy gật đầu.
"Trước tiên ta dẫn các ngươi vào trong."
Nói xong nàng quay đầu, không đợi mấy người hỏi thêm.
Làm sao nàng biết địa phương đó, Thanh Thanh từ đầu còn định dẫn đường.
Lại vạn vạn không nghĩa tới, Lục Hàn ca người bên cạnh lại mạnh như vậy.
Một bên khác.
Năm người khác chia nhóm tiến tới thôn làng, vừa vào thôn làng không khí u ám làm sợ hãi.
Một nhóm ba người, hai nữ một nam, mà hai nam.
Nhóm hai nam thấy u ám thôn làng: "A Văn."
Người tên A Văn nghe vậy, nhìn đối phương.
"Ngươi nói xem, lời tiểu tử tối hôm qua nói có phải hay không?"
A Văn gật đầu, ánh mắt kiên định thái độ không quá ngạc nhiên.
"Dân làng ánh mắt u ám, sống như trải qua một sự kiện kinh hoàng nào đó."
"Vậy xác định cao, hôm qua tiểu tử kia, cùng tên to xác bị thôn trưởng đuổi."
Nam nhân bên cạnh gật đầu, thế giới hiện thực hắn là một luật sư mà A Văn là một cảnh sát điều tra.
Hai người là đồng bạn, tiến vào hai ngày thời gian.
Ngày thứ nhất tới, không kịp làm gì trời đã tối.
Mà ngày thứ hai càng là khám xét xung quanh nơi xảy ra án mạng g·i·ế·t c·h·ế·t sáu người.
Ngày hôm nay hai người mới thôn làng điều tra, hai người bọn hắn không biết cách nào nói chuyện với thôn làng.
Chỉ đành tìm vết tích hôm qua Lục Hàn, Nam Sơn để lại.
A Văn cùng hắn đồng bạn bước tới một con đường, dưới đất vậy mà có vết tích.
A Văn cùng hắn đồng bạn nhanh chóng nhận ra: "Đây là?"
"Đối phương dùng một thứ gì đó ném mạnh về phía trước."
"Chúng ta cùng tiến lên xem."
Hai người nhanh chóng tiến lên, không bao lâu đi vào một con đường rừng.
Còn đường rừng từ lúc đi thẳng lại quanh co cuối cùng hướng tới khách sạn.
Hắn lại phát hiện một điểm: "Rễ cây ở đây khác biệt với nơi khác, chỗ này rễ cây vậy mà nhô lên."
Hắn nhìn đó cách không xa, có dấu chân để lại: "Ba dấu chân chạy hướng này, dấu chân thứ tư lại biến mất vào rừng?"
"Như vậy phán đoán của ta chắc chắn, tiểu tử kia nói không sai a."
A Văn cùng hắn đống bạn đang khám xét lại tình huống.
Bỗng cánh rừng chạy ra một người, là một nữ tử theo sau là một nam nhân.
"A Văn cứu ta, hắn nổi điên đã g·i·ế·t c·h·ế·t Tiểu Mỹ."
Nghe vậy A Văn cùng đồng bọn nhìn lại, nam nhân cầm trên tay một cây gậy.
Trên đó còn có rất nhiều máu.
A Văn không nói nhiều, đứng ra một cước đá bay nam nhân.
Nam nhân ánh mắt hung dữ nhìn hắn, đứng dậy lao tới.
Tiểu Mỹ núp sau lưng nam nhân đi theo A Văn, A Văn chỉ vài quyền cước đá làm bị thương nam nhân nổi điên.
Nam nhân nổi điên ánh mắt đỏ chót, bị khí màu đen bao quanh lấy thân thể.
Hai mắt đỏ ngầu, vứt đi cây gậy, nắm lấy đôi mắt của bản thân.
Hắn bị đánh lấy lại một ít khí ức: "Nhanh đánh c·h·ế·t ta."
Nghe vậy nữ nhân hơi giật mình: "Ngươi có lại ý thức rồi?"
Nàng vẻ mặt sợ hãi, toát ra mặt: "Nhanh lên, nếu không ta không chịu được nữa."
Giọng nói đối phương khó khăn, sợ hãi muốn giải thoát.