Quỷ Giới Tranh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Lưới Tử Thần Khai Mở
Màn đêm phủ xuống Quỷ Lâm, âm u và tĩnh lặng đến rợn người. Một canh giờ đã trôi qua.
Bóng đen của những quỷ nhân Ảnh Ma Hội, 10 tên Quỷ nhân tu vi Quỷ khí tầng 7 và 2 tên quỷ khí tầng 8 lướt nhanh trong rừng, di chuyển không một tiếng động. Chúng không vội vã—chúng tự tin vào kỹ năng săn đuổi của mình. Kẻ yếu kém không thể trốn thoát.
Chúng tin rằng mình là thợ săn.
Nhưng chúng không biết…
Chúng đã bước vào lưới.
Dấu v·ết m·áu nhỏ giọt trên mặt đất, kéo thành một con đường dẫn dụ. Nhưng đó không chỉ là máu—mà còn có một thứ khác.
Tên quỷ nhân dẫn đầu lướt tay qua thân cây, cảm nhận lớp dịch lỏng nhầy nhụa bám trên ngón tay. Hắn đưa tay lên mũi ngửi—mùi máu. Nhưng trong đó có một chút ngọt lịm, một chút tanh nồng, như có thứ gì đó đang thối rữa từ bên trong.
Mắt hắn nheo lại, bản năng cảnh báo nguy hiểm.
"Không đúng lắm…"
Lời vừa thốt ra, làn da trên đầu ngón tay hắn bỗng nhói lên, như có hàng trăm chiếc kim nhỏ xuyên qua. Cơn đau lan nhanh dọc cánh tay, rồi đến ngực, rồi xuống tận chân.
"C·hết tiệt! Đây là gì?"
Hắn cào vào da thịt mình theo phản xạ, nhưng càng cào, càng đau đớn. Dưới ánh sáng mờ ảo, hắn thấy da thịt mình bắt đầu nứt toác, máu rỉ ra từ những vết xước nhỏ.
Một tên quỷ nhân khác cúi xuống, vốc một ít đất lên xem xét.
Ngay khi đầu ngón tay chạm vào lớp đất…
Cảm giác ngứa ngáy như hàng nghìn con kiến lửa bò lên tay hắn.
Cơn ngứa lan nhanh, từ đầu ngón tay lên cổ tay, rồi đến bả vai.
Hắn hoảng loạn xé toạc tay áo. Nhưng khi nhìn xuống, hắn thấy da thịt mình đang chuyển sang màu đen xám, những vệt máu nhỏ xuất hiện trên từng kẽ da. Rồi bỗng—
PHẬP!
Một chiếc gai nhọn mọc xuyên ra từ kẽ thịt, như thể thứ gì đó đang chui ra từ bên trong.
"AHHHH!!"
Hắn gào thét điên loạn, cố dùng móng tay rạch vào da thịt, nhưng mỗi đường cào chỉ khiến những chiếc gai nhỏ mọc lên nhiều hơn.
Từ trên cánh tay hắn, những sợi tơ mỏng bắt đầu lan rộng, bám lấy các thớ cơ.
"Quỷ Mộc Trùng… c·hết tiệt, không ổn!"
Một loại trùng ký sinh. Nó không chỉ ăn mòn da thịt mà còn đâm rễ vào trái tim kích thích cơn đau bùng phát.
Một tên quỷ nhân lăn xuống đất, co giật điên cuồng, trong khi trên da hắn, hàng chục vết rách nhỏ mở ra, để lộ những con trùng bé tí ngọ nguậy bên trong.
Đám quỷ nhìn cảnh tượng này mà mặt tái xanh. Một số kẻ lập tức lùi lại, nhưng trùng đã lan sang họ lúc nào không hay.
Trên lưng và cánh tay chúng, những chấm đỏ xuất hiện, mạch máu bắt đầu sưng phồng như sắp nổ tung.
Từng kẻ một ngã xuống, quằn quại trong cơn đau khủng kh·iếp.
Tận sâu trong Quỷ Lâm, có tiếng bước chân rất khẽ khàng.
“ Vận Hoả công pháp, đốt cháy và đẩy thứ quái quỷ đó ra quỷ thể. Nhanh uống vào Huyết Quỷ đan “ Tên thủ lĩnh đeo mặt nạ bạc hét lớn.
Mùi két Quỷ Mộc Trùng bị đốt cháy, không còn tiếng thét điên loạn vang lên.
“ Im lặng!" Hắn gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp rừng. "Lũ phế vật nào để trùng cắn c·hết thì cũng không xứng đáng sống!"
Nhưng dù hắn có quát lớn bao nhiêu, cảm giác bất an đã len lỏi vào từng kẻ trong đội ngũ.
Cả đám 12 tên quỷ tiến lên, không tên nào bỏ mạng.
Hắn quan sát xung quanh, cố tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào của kẻ đứng sau chuyện này.
Vết máu trên lá, dấu chân hoảng loạn, hơi thở yếu ớt còn vương lại trong không khí.
Tất cả đều chỉ về một hướng—hướng mà Diệp Lam "đang chạy trốn".
"Chúng ta có cơ hội!"
Trong lòng hắn lóe lên một tia hi vọng.
Nếu con mồi đang b·ị t·hương, nếu hắn có thể bắt kịp trước khi kẻ này kịp hồi phục—
Hắn có thể xoay chuyển tình thế!
"Bám theo! Hắn không thể đi xa!"
Hắn tạo niềm tin cho thuộc hạ.
Hắn không biết rằng đó chính là thứ kẻ địch muốn hắn tin.
Một con đường dẫn dụ được giăng sẵn.
Một cái bẫy.
Và đám quỷ bước vào nó.
Trong bóng tối dày đặc của Quỷ Lâm, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi máu tanh nhè nhẹ hòa quyện với hương thơm mê hoặc của Huyết Lệ Hoa.
Diệp Lam đã sẵn sàng.
Hắn không bỏ chạy, cũng không trốn tránh. Hắn chỉ đơn thuần là kẻ đi săn ẩn nhẫn, chờ con mồi của mình tự bước vào địa ngục do chính hắn dệt nên.
Tiếng gió rít lên khe khẽ. Một canh giờ đã trôi qua.
Những kẻ t·ruy s·át xuất hiện.
12 tên quỷ đều khoác áo choàng đen thẫm, ẩn giấu quỷ khí dao động, nhưng Diệp Lam có thể cảm nhận rõ ràng sát ý lạnh lẽo tỏa ra từ bọn chúng.
"Diệp Lam, đừng phí công chạy trốn." Một kẻ lên tiếng, giọng khàn đục. "Chúng ta biết ngươi ở đâu."
Không có câu trả lời.
Chỉ có bóng tối và sự im lặng c·hết chóc.
Bọn chúng không ngu ngốc.
Một tên giơ tay lên.
Ngay lập tức, một làn sóng quỷ khí lan ra, quét qua khu rừng để dò tìm tung tích Diệp Lam.
Ngay khi quỷ khí chạm đến một khu vực—
Soạt!
Mặt đất đột ngột rung lên, Hấp Huyết Thảo như những con rắn sống dậy, vươn ra từ lớp lá mục, quấn lấy chân kẻ đứng gần nhất.
"A—!"
Tên đó gào lên, nhưng ngay khi vừa giật mình, Huyết Lệ Hoa xung quanh cũng phát tán mùi hương.
Hắn cảm thấy tầm nhìn mờ đi. Máu bốc mùi nồng nặc.
Rồi…
Xoẹt!
Đồng đội hắn đột ngột vung đao chém xuống, bổ ngang đôi chân hắn.
"Đáng c·hết! Ảo giác!"
Kẻ còn lại kinh hãi lùi ra sau, nhưng vừa dẫm chân xuống—
Vù!
Một luồng gió xoáy ập tới, những con Âm Huyết Phong nhỏ bé như kim châm lao vào người hắn.
Cảm giác nhói buốt trên da.
Rồi hình ảnh trước mắt hắn vặn vẹo.
Hắn thấy…
Đồng đội mình không còn là đồng đội nữa.
Mà là những con quỷ dữ với móng vuốt dài ngoằng, hàm răng nhọn hoắt, đang lao tới định xé xác hắn.
Không thể phân biệt đâu là thực đâu là ảo.
Nỗi sợ chiếm lĩnh tâm trí hắn.
"KHÔNG—!!"
Hắn vung đao loạn xạ, bổ thẳng vào tên đứng bên cạnh.
Máu văng tung tóe.
Tên b·ị c·hém trúng lảo đảo, kinh hãi gào lên:
"Khốn kiếp! Ngươi phát điên rồi sao?! Dừng lại—!"
Nhưng đã quá muộn.
Hắn không nghe thấy gì nữa. Chỉ có hình ảnh quái vật bao vây, bọn chúng đang cười khẩy, thì thầm những lời nguyền rủa.
Hắn tiếp tục chém.
Chém đến khi cánh tay mình run rẩy, b·ị c·hém đứt lìa
Lúc này, hắn mới lờ mờ nhận ra—rất nhiều người rơi vào ảo cảnh và b·ị c·hém tay hoặc chân.
Không có thời gian để hối hận.
Phập!
Một lưỡi đao lạnh lẽo cắm xuyên qua phía bên tay hắn còn lại.
Diệp Lam đứng đó, rút đao ra một cách lạnh lùng.
Không một chút chần chừ.
Không một tia cảm xúc.
3 quỷ nhân b·ị t·hương rất nặng, mất một tay, chân hoặc cả hai, máu chảy càng hấp thu sinh vật Quỷ Lâm .
Không cần g·iết c·hết, c·hết trong sợ hãi sẽ có tác động lớn hơn một kẻ c·hết ngay lập tức.
Có hai quỷ nhân lập tức nhận ra bẫy rập khắp nơi. Chúng không dám manh động nữa.
"Rút lui!"
Một tên hét lên.
Nhưng đã quá muộn.
Ngay khi chúng vừa xoay người bỏ chạy—
ẦM!
Một t·iếng n·ổ vang lên.
Nhựa từ Hỏa Linh Mộc bùng cháy, quỷ diễm màu xanh lam thiêu đốt tất cả.
Ngọn lửa lan nhanh như một cơn lũ địa ngục, bao trùm lấy hai quỷ nhân trốn chạy.
Bọn chúng lăn lộn, gào thét điên cuồng trong cơn lửa quỷ, hai quỷ nhân cuống cuồng chạy thoát khỏi khu vực lửa quỷ với thân thể xạm đen, khét nghẹt.
Diệp Lam đứng từ xa, quan sát cảnh tượng tất cả.
Hắn không hề rút đao.
Sau vài khắc, tiếng gào thét dần vắng lặng.
Hắn trầm ngâm trong giây lát.
Hắn biết rằng cuộc đi săn đã mới chính thức bắt đầu..
Có thể nếu Ảnh Ma Hội ra tay, những kẻ mạnh hơn sẽ đến.
Sau cuộc tàn sát trong rừng, không gian chìm vào tĩnh lặng. Mùi cháy khét lẹt vẫn còn vương vất trong gió. Nhưng Diệp Lam không có thời gian để nghỉ ngơi.
Ảnh Ma Hội không phải một tổ chức đơn giản.
12 quỷ nhân vừa rồi chỉ là quỷ tiên phong—đám tay sai cấp thấp được phái đi để dò xét tình hình. Nhưng giờ đây, những kẻ t·ruy s·át thực sự đã bắt đầu hành động.
Và bọn chúng không chỉ có sức mạnh, mà còn có trí tuệ.
Ở một nơi nào đó, trong rừng sâu, năm bóng quỷ đứng thành vòng tròn.
Bọn họ không giống những kẻ trước—không lỗ mãng lao tới, không ngu ngốc sa vào bẫy.
Kẻ cầm đầu là một quỷ nhân trung niên, đôi mắt sắc bén, khuôn mặt như điêu khắc bằng dao găm.
Hắn là Tề Hạo – tu vi quỷ khí tầng 8, một trong những á·m s·át quỷ khí của Ảnh Ma Hội.
"Không cần phải thử nữa." Hắn cất giọng trầm thấp, tay vạch ra tấm bản đồ da dê có dấu hiệu di chuyển của Diệp Lam.
"Thằng quỷ đó rất nguy hiểm."
Một kẻ khác, thân hình mảnh khảnh như u linh, lạnh lùng nói: "Không chỉ nguy hiểm, mà còn cực kỳ thông minh. Những bẫy rập hắn bày ra không chỉ đơn thuần là bẫy vật lý, mà còn sử dụng cả tâm lý, độc thuật, và ảo giác."
"Có thể hắn đã sớm đoán trước rằng chúng ta sẽ thay đổi cách tiếp cận."
Tề Hạo khẽ gật đầu, ánh mắt đầy suy tư.
"Sai lầm của nhóm trước là vội vã t·ấn c·ông mà không hiểu rõ con mồi. Nhưng giờ đây…"
Hắn vươn tay, nắm chặt lại.
"Chúng ta sẽ biến cuộc đi săn thành một ván cờ."
Diệp Lam đã nhận ra sự thay đổi trong cách t·ruy s·át của đối phương.
Hắn không còn cảm nhận được những kẻ ngu xuẩn đuổi theo ngay lập tức. Không còn tiếng bước chân gấp gáp, không còn dấu hiệu bọn chúng bị kích động.
Không.
Lần này, bọn chúng cũng ẩn nhẫn, như chính hắn.
"Bọn chúng đã học hỏi."
Diệp Lam cười nhạt, tay lướt nhẹ trên thân đao.
Nếu đã vậy…
Hắn cũng sẽ thay đổi cách chơi.
Bốn canh giờ sau, nhóm Tề Hạo đã di chuyển tới một khu vực khác của Quỷ Lâm.
Bọn họ đã mất dấu Diệp Lam.
Nhưng không có gì là hoàn toàn mất dấu trên chiến trường.
Một tên trong nhóm—Lạc Thanh, chuyên gia truy tung, quỳ xuống mặt đất, ngón tay chạm vào một vết xước nhỏ trên thân cây.
"Hắn từng đi qua đây."
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng.
"Không lâu trước đó."
Cả nhóm lập tức vào thế phòng thủ.
Tề Hạo gật đầu.
"Tốt. Nhưng đây có thể là một cái bẫy."
"Không." Lạc Thanh lắc đầu. "Dấu vết này quá tinh vi. Nếu là bẫy, hắn sẽ không để lại thứ quá dễ nhận biết như thế."
"Ý ngươi là…"
Lạc Thanh nheo mắt.
"Hắn muốn chúng ta đuổi theo."
Nhóm t·ruy s·át nhanh chóng di chuyển theo dấu vết. Nhưng lần này, bọn họ không chia nhau ra như nhóm trước.
Không còn mắc sai lầm cũ.
Bọn họ bá·m s·át nhau, duy trì đội hình chặt chẽ.
Tề Hạo đi giữa đội hình, tay đặt lên chuôi kiếm.
Hắn không sợ cạm bẫy.
Hắn chỉ sợ không có cạm bẫy.
Bởi nếu Diệp Lam thật sự thông minh như hắn nghĩ, vậy thì hắn sẽ không đặt bẫy ở nơi mà kẻ địch có thể lường trước.
Hắn sẽ làm gì đó không thể đoán trước.
Và đúng lúc đó—
Tách!
Một tiếng động nhẹ vang lên.
Không phải trên mặt đất.
Mà là trên cao.
Tề Hạo lập tức ngẩng đầu.
Nhưng đã muộn.
Tách—Tách—Tách!
Từ những nhánh cây cao v·út, một làn bụi màu đỏ tươi tung ra.
"Huyết Phấn!"
Một kẻ trong nhóm hét lên, lập tức bịt mũi. Nhưng đã quá trễ.
Chỉ cần hít vào một hơi, Huyết Phấn sẽ bắt đầu xâm nhập vào cơ thể, kích thích thần kinh, khiến n·ạn n·hân rơi vào ảo giác cực mạnh.
Tề Hạo cắn răng, vung tay áo, tạo ra một luồng khí mạnh đẩy Huyết Phấn ra xa. Nhưng hắn nhận ra ba tên trong nhóm đã trúng độc.
Bọn họ đứng đờ ra, ánh mắt hoảng loạn.
Rồi đột nhiên—
Bọn họ t·ấn c·ông nhau.
"A—!"
Một tiếng hét vang lên.
Một kẻ vừa b·ị c·hém nát cổ họng bởi chính đồng đội của mình.
Tề Hạo siết chặt nắm tay.
Hắn biết—
Bọn họ đã hoàn toàn bị dẫn dắt.
Diệp Lam không còn phòng thủ nữa.
Hắn đã bắt đầu phản công.
Và đây…
Chỉ mới là màn khởi đầu.
Quỷ Vực về đêm.
Bóng tối trải dài vô tận, nuốt chửng mọi tia sáng. Những cơn gió độc quét ngang vùng đất c·hết, mang theo hơi thở hủy diệt.
Trên bầu trời, mây đen vần vũ, dày đặc như bóng ma của những linh hồn oan khuất.
Rồi…
Tách… Tách…
Những giọt mưa đầu tiên rơi xuống, nhỏ lên tán lá, phát ra âm thanh lạ lùng—âm thanh của sự ăn mòn.
Đây không phải cơn mưa bình thường.- Mưa Axit.
Quỷ giới - Quỷ Vực rất ít mưa, nhưng nếu mưa thì thường là mưa axit, rất hiếm những cơn mưa bình thường.
Tề Hạo và ba kẻ còn sống sót lao qua màn đêm.
Bọn họ không thể dừng lại.
Phía sau, t·hi t·hể của hai đồng đội vẫn còn run rẩy vì tác dụng của Huyết Phấn, c·hết trong ảo giác điên loạn.
Hắn không thể để thêm ai c·hết nữa.
Nhưng…
Mưa bắt đầu nặng hạt.
Những giọt nước rơi xuống cành cây, tạo ra tiếng "xèo xèo" ghê rợn. Lá cây cháy xém, thân gỗ bị ăn mòn, mặt đất trở nên nhớp nháp như xác c·hết phân hủy.
Tề Hạo cắn răng.
"Đi theo ta!"
Cả nhóm lao đi, tận dụng những vùng đất cao để né tránh. Nhưng…
Két!
Một âm thanh nhỏ vang lên phía trên.
Hắn lập tức ngẩng đầu.
Và thấy—
Bóng đen lao xuống.
Nhanh như ánh chớp.
Diệp Lam!
"G·i·ế·t!"
Một kẻ trong nhóm Tề Hạo phản ứng nhanh nhất, rút đao chém thẳng lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc lưỡi đao của hắn chạm vào bóng đen—
Soạt!
Máu phun tung tóe.
Không phải của Diệp Lam.
Mà là của chính hắn.
Cánh tay của hắn đã b·ị c·hém đứt trong một nhịp thở.
"A—!"
Tiếng hét bị nuốt chửng bởi tiếng mưa.
Diệp Lam đáp xuống nhẹ như một con quỷ vô hình, đôi mắt lóe sáng trong bóng tối.
Không cho đối thủ cơ hội thứ hai, hắn lướt tới, xoay người, lưỡi đao trong tay quét ngang.
Xoẹt!
Một cái đầu bay lên.
Máu nóng trộn lẫn với nước mưa, bốc lên làn khói nhẹ vì bị axit ăn mòn.
Tề Hạo vẫn đứng yên.
Hắn không vội ra tay.
Hắn đang chờ.
Và hắn biết, Diệp Lam cũng biết điều đó.
Hai kẻ nhìn nhau, như hai thợ săn đang đấu trí giữa chiến trường tử thần.
Mưa vẫn rơi.
Từng giọt, từng giọt, ăn mòn mọi thứ.
"Tề Hạo…"
Diệp Lam nở nụ cười lạnh.
Tề Hạo cười.
"cuộc chơi ở đây."
"Vậy sao?"
Tách!
Một giọt mưa rơi xuống lưỡi kiếm của Tề Hạo.
Hắn không né tránh.
Thay vào đó, hắn xoay tay—
Và máu của chính hắn phun ra, hòa vào cơn mưa.
Nhưng…
Không phải là máu bình thường.
Diệp Lam lập tức nhận ra.
"…Huyết Độc!"
Hắn lùi lại.
Nhưng đã quá trễ.
Máu của Tề Hạo rơi xuống đất, lập tức b·ốc k·hói, tạo ra một màn sương màu đỏ tươi.
Diệp Lam hít phải một chút.
Chỉ một chút thôi…
Nhưng đủ để cảm nhận cơn tê dại lan tỏa trong cơ thể.
Tề Hạo lao tới.
Hắn không dùng đao.
Hắn dùng kim châm tẩm độc, đâm thẳng vào yết hầu của Diệp Lam.
Diệp Lam không thể lùi thêm.
Phía sau hắn là vực sâu, và phía trước là kim châm trí mạng.
Nhưng…
Hắn không s·ợ c·hết.
Hắn chỉ sợ chậm một bước.
Và đó là lý do—
Hắn cười.
Tách!
Một giọt nước mưa đột ngột rơi xuống trán Tề Hạo.
Hắn khựng lại.
Làn da cháy đen, nổ xèo xèo.
Mưa Axit!
Diệp Lam đã dẫn hắn vào vùng mưa mạnh nhất.
Và Tề Hạo, dù thông minh đến đâu, vẫn không thể né tránh tất cả.
Hắn rít lên, nhảy lùi lại, cố gắng che chắn cơ thể.
Chỉ trong một giây lơ đãng đó—
Diệp Lam động.
Xoẹt!
Lưỡi đao xuyên qua cổ họng.
Máu bắn tung tóe.
Tề Hạo mở to mắt, môi mấp máy, nhưng không nói được gì nữa.
Hắn… đã thua.
Diệp Lam rút đao.
Máu từ v·ết t·hương của Tề Hạo chảy dài, hòa vào nước mưa, tạo thành dòng suối đỏ thẫm trên mặt đất.
Hắn không nhìn lại.
Không có thời gian cho cảm xúc.
Trên chiến trường này, hoặc g·iết, hoặc c·hết.
Mưa axit vẫn rơi, nhấn chìm tất cả trong hơi thở tử thần.
.............................................
Mời đồng quỷ đón chào Chương 18
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.