Quỷ Giới Tranh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 7: Bước Chân Vào Hắc Huyết Hội
BÓNG ĐÊM TRONG THÀNH QUỶ HẮC DẠ
ẦM!
Cánh cổng đá nặng nề mở ra, để lộ con đường hầm tối đen hun hút phía trước. Không khí ẩm mốc, lạnh lẽo tràn ra từ bên trong, mang theo mùi máu tanh thoảng nhẹ.
Diệp Lam kéo tấm áo choàng đen che khuất thân hình, siết chặt đoản đao trong tay.
Hắn đứng trước lối vào của Hắc Huyết Hội.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng:
Lẻn vào trong, lấy được lòng tin, rồi chờ thời cơ phá hủy từ bên trong.
Nhưng làm sao để sống sót giữa một đám quỷ tàn độc và đầy toan tính?
Hắn phải đóng vai một con mồi… để săn những kẻ săn mồi.
NGHI THỨC KẾT NẠP – DÒNG MÁU CỦA KẺ MẠNH
Bên trong căn hầm là một đại sảnh rộng lớn, ánh sáng từ những ngọn đuốc mờ nhạt chỉ đủ soi rõ những bức tường loang lổ máu khô.
Khoảng mười hai kẻ mặc áo choàng đen đứng thành một vòng tròn, ánh mắt trống rỗng nhưng sâu thẳm. Chính giữa đại sảnh, một chiếc bệ đá nhuốm máu sừng sững.
Ở đó, một tên quỷ to lớn với làn da xanh xám, mắt đỏ rực, đứng đợi sẵn. Hắn không mặc áo choàng như những kẻ khác, thay vào đó, ngực trần của hắn được khắc đầy những vết sẹo và hình xăm tà quái.
"Tên ngươi?" – Giọng hắn trầm đục như đá lăn.
Diệp Lam không trả lời ngay.
Hắn ngẩng lên, mắt không hề né tránh ánh nhìn của kẻ trước mặt.
Ở đây, yếu đuối đồng nghĩa với c·ái c·hết.
Sợ hãi là một cái tát vào mặt chính mình.
"Lam."
" Đến gia nhập."
"Hắc Huyết không chấp nhận kẻ yếu. Ngươi có gì để chứng minh?"
Tên quỷ khổng lồ đưa tay ra, chỉ về phía một thân xác nằm gục dưới chân hắn.
Một quỷ nô khác – có lẽ là một ứng viên vào trước nhìn hắn thái độ kinh miệt.
Diệp Lam hiểu.
Hắn phải kết liễu kẻ này để chứng tỏ mình.
Một nghi thức kết nạp đơn giản, tàn bạo, không khoan nhượng.
Hắn bước đến gần, không một chút do dự.
Bàn tay lặng lẽ trượt xuống chuôi đoản đao.
Chỉ có một nhát đao lạnh lẽo xuyên thẳng vào cổ họng kẻ kia.
Xoẹt!
Máu phun trào, nhuộm đỏ bàn tay hắn.
Sự im lặng bao trùm đại sảnh.
Tên quỷ khổng lồ nhìn hắn, ánh mắt thâm sâu.
"Tốt."
"Từ giờ, ngươi là một phần của Hắc Huyết "
Trong thế giới này, kẻ mới không bao giờ được chào đón.
Chúng không quan tâm ngươi là ai – chỉ quan tâm ngươi có thể tồn tại bao lâu.
"Ngươi có gì để chứng minh bản thân không chỉ là một tên vô danh?"
Giọng nói khàn đặc vang lên.
Một kẻ đứng ra từ bóng tối.
Hắn không cao lớn như tên quỷ lúc nãy, nhưng sự nguy hiểm tỏa ra từ hắn còn đáng sợ hơn gấp bội.
Mái tóc trắng bạc, khuôn mặt gầy guộc nhưng sắc sảo, đôi mắt hổ phách đầy tà khí.
Khóe môi hắn nhếch lên, như một kẻ luôn thích chơi đùa với con mồi.
"Ta Huyết Sát đệ ngũ – giá·m s·át những thành viên mới."
"Muốn ở lại đây, ngươi phải vượt qua thử thách của ta."
Diệp Lam siết nhẹ ngón tay, không nói gì.
Hắn biết rõ – một cuộc kiểm tra thực lực sẽ diễn ra ngay bây giờ.
Không có cơ hội thương lượng.
Hoặc là đánh, hoặc là c·hết.
THỬ THÁCH – MỘT ĐÒN, MỘT MẠNG
ẦM!
Chưa kịp phản ứng, một cơn lốc sát khí lao đến từ bên trái!
Nhanh quá!
Diệp Lam lật người né tránh trong tích tắc.
Xoẹt!
Một vệt sáng đỏ xé toạc không khí, lướt sát cánh tay hắn.
Nếu chậm nửa giây, hắn đã mất một cánh tay.
Huyết Sát không báo trước mà ra đòn ngay lập tức!
Hắn đứng nguyên tại chỗ, chỉ một cái vung tay nhẹ nhàng, nhưng sát chiêu ẩn chứa bên trong đủ để g·iết c·hết một tên quỷ nô cấp thấp.
Diệp Lam hạ thấp trọng tâm.
Hắn nhận ra – Huyết Sát đệ ngũ không phải kẻ tầm thường.
"Nếu chỉ né tránh, ngươi sẽ c·hết sớm thôi."
Huyết Sát đệ ngũ cười nhạt, bàn tay vẽ ra một đường huyết quang trong không khí.
Xoẹt!
Một lưỡi dao đỏ như máu xuất hiện trong tay hắn, rung lên nhè nhẹ, tựa như đang thèm khát linh hồn.
"Một đòn. Nếu ngươi chịu nổi, ngươi sống."
"Nếu không…" – Hắn liếm nhẹ lưỡi dao – "món ăn của ta."
Diệp Lam hít sâu một hơi.
Hắn phải đánh cược.
Hắn không có thời gian để do dự.
Hắn không né tránh nữa.
PHẢN KÍCH – QUỶ ẢNH ĐAO
Huyết Sát đệ ngũ biến mất trong chớp mắt.
Nhanh!
Nhanh đến mức bóng của hắn cũng không còn!
Diệp Lam hiểu – nếu không thể phản ứng kịp, hắn sẽ c·hết ngay lập tức.
Không dùng mắt. Không dựa vào tốc độ.
Chỉ có một cách duy nhất…
Dự đoán!
Hắn nhắm mắt, cảm nhận luồng sát khí đang vây quanh.
Hướng t·ấn c·ông từ bên phải.
Góc độ từ trên xuống.
Sát chiêu nhắm vào cổ họng.
Diệp Lam phản kích!
Xoẹt!
Trong tích tắc, đoản đao của hắn bật ra từ tay áo, đâm thẳng lên phía trước!
Không cần thấy. Chỉ cần cảm nhận.
ẦM!
Hai thanh đao va vào nhau, tóe lửa.
Không ai nhường ai.
Huyết Sát đệ ngũ trừng mắt.
"Hử?"
Lần đầu tiên, hắn bất ngờ.
Diệp Lam không chỉ chặn được đòn của hắn – mà còn phản công!
CHẤP NHẬN – HAY TỪ CHỐI?
Không khí trầm lắng trong khoảnh khắc.
Diệp Lam không c·hết.
Hắn cũng không gục ngã.
Huyết Sát đệ ngũ nhìn hắn, ánh mắt đầy hứng thú.
"Không tệ."
"Có thể chống lại một đòn của ta… nghĩa là ngươi có tư cách sống sót ở đây."
Hắn thu lưỡi dao lại, xoay người bước đi.
"Từ hôm nay, ngươi Huyết Lam - thành viên Hắc Huyết ."
"Nhớ kỹ – nơi này không dành cho kẻ yếu."
Những kẻ xung quanh nhìn Diệp Lam bằng ánh mắt khác hẳn.
Hắn không còn là một con mồi vô danh.
Hắn đã có danh phận - Huyết Lam
Nhưng trong lòng hắn, một cơn bão vẫn đang cuộn trào.
"Đây không phải kết thúc. Đây chỉ mới là khởi đầu."
Hắn đã bước chân vào bóng tối.
Nhưng hắn không để mình bị nuốt chửng.
Đêm đó, khi Diệp Lam bước vào căn phòng riêng dành cho thành viên mới, hắn cảm nhận rõ…
Có ai đó đang theo dõi hắn.
Không phải một.
Mà là rất nhiều kẻ.
Trong bóng tối, ánh mắt của những con quỷ khác lặng lẽ quan sát hắn.
Chúng chờ đợi hắn sơ hở.
Chúng chờ đợi hắn gục ngã.
Nơi này không có đồng minh.
Chỉ có kẻ mạnh và kẻ sẽ c·hết.
Hắn đã vào được trong Hắc Huyết.
Nhưng đó chỉ mới là bước đầu tiên.
Đêm đầu tiên trong Hắc Huyết, không một ai ngủ.
Không khí trong phòng ngột ngạt đến mức có thể cắt ra bằng dao.
Mọi kẻ trong đây đều là quái vật.
Và quái vật thì không bao giờ ngủ.
Huyết Lam nhắm mắt nhưng không lơi lỏng cảnh giác.
Hắn cảm nhận rõ những ánh mắt đang dán chặt vào mình.
Không gian im lặng, nhưng…
Xoẹt!
Bóng đen xé gió lao đến!
TẬP KÍCH!
Hắn đã đoán trước!
Không kẻ nào lại để tân binh sống quá lâu!
Và đó là lý do hắn đã chuẩn bị từ trước.
ẦM!
Thanh đoản đao vung lên, một nhát phản đòn chính xác đến tuyệt đối.
Bóng đen ngã xuống, cổ họng bị cắt ngang.
Máu văng tung tóe.
Im lặng bao trùm.
Bây giờ, không ai còn nghi ngờ hắn nữa.
Hắn không phải con mồi – hắn là kẻ săn mồi thực thụ.
Hắc Huyết không chỉ là một hội sát thủ.
Chúng là những bóng ma của bóng tối.
Không có lòng trung thành.
Không có tình nghĩa.
Chỉ có sức mạnh và sự phục tùng.
Nhưng điều đáng sợ nhất…
Không ai biết kẻ nào thực sự đứng sau tất cả.
Không ai biết “HẮC CHỦ” thực sự là ai.
Huyết Lam phải cẩn thận.
Một sai lầm nhỏ thôi, hắn sẽ biến mất mà không để lại dấu vết.
---Muốn tiêu diệt bóng tối, phải trở thành bóng tối trước.
Để săn quỷ, hắn phải trở thành Quỷ Vương.
Và cuộc chiến thực sự… chỉ mới bắt đầu.
Hắn đã vào đây…
Nhưng liệu hắn có thể sống mà rời khỏi?
ĐÊM ĐẦU TIÊN – NƠI ÁC QUỶ THÌ THẦM
"Sống hay c·hết?"
"Thức tỉnh hay bị nuốt chửng?"
Đêm đầu tiên trong Hắc Huyết không phải một giấc ngủ…
Nó là một cơn ác mộng mở mắt.
Diệp Lam ngồi tựa lưng vào góc phòng, đầu hơi cúi xuống.
Bề ngoài trông hắn như đang chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trong bóng tối, mắt hắn vẫn mở hé.
Từng nhịp thở của những kẻ khác, từng tiếng động dù nhỏ nhất – hắn đều cảm nhận được.
Hắn biết…
Không ai thực sự ngủ.
Và cũng không ai tin rằng mình sẽ tỉnh dậy vào sáng mai.
Hơi lạnh len lỏi qua kẽ đá, mang theo mùi ẩm mốc pha lẫn chút tanh nồng của máu khô.
Diệp Lam siết nhẹ chuôi đoản đao dưới lớp áo.
Không chặt quá – để dễ dàng rút ra.
Không lỏng quá – để không bị phát hiện.
Ở nơi này, một nhịp thở sai cũng có thể là dấu chấm hết.
Căn phòng tối om, nhưng Diệp Lam có thể cảm nhận được những kẻ xung quanh.
Tên quỷ lùn, da đen sạm, có móng tay dài như dao găm.
Gã cao gầy, đôi mắt đỏ sậm, lưng đầy vết dao chém cũ.
Một thiếu nữ – nhưng hơi thở không hề yếu ớt, mà lạnh băng như loài rắn độc.
Mỗi kẻ đều mang trong mình một câu chuyện.
Mỗi kẻ đều có một nỗi sợ giấu kín.
“Tân binh…”
Một giọng thì thầm vang lên.
“Mày có chắc mày sẽ còn sống vào sáng mai không?”
Là một kẻ nào đó trong phòng.
Hắn không t·ấn c·ông – chỉ đang thử thách thần kinh của Diệp Lam.
Những kẻ khác vẫn im lặng, nhưng Diệp Lam biết…
Chúng đang chờ đợi.
Xem hắn sẽ phản ứng thế nào.
Nếu hắn đáp lại bằng sự hoảng loạn…
Hắn sẽ bị xem là yếu đuối.
Và yếu đuối đồng nghĩa với con mồi.
Nhưng hắn không phải con mồi.
Hắn cười khẽ.
Không vội vã, không sợ hãi.
“Vậy sao?” – Giọng hắn trầm ổn.
“Nếu vậy, ta cũng thắc mắc điều tương tự về ngươi.”
Không gian lặng đi một thoáng.
Những kẻ xung quanh thay đổi cách nhìn.
Hắn không phải một tân binh dễ bị dọa nạt.
Bóng tối vẫn rì rào, nhưng không ai lên tiếng nữa.
Hắn đã vượt qua thử thách đầu tiên.
Không phải bằng sức mạnh – mà bằng sự điềm tĩnh.
Không chỉ Diệp Lam đang căng thẳng.
Những kẻ khác cũng có nỗi sợ riêng.
Tên quỷ lùn luôn nắm chặt con dao dưới lớp áo, vì hắn đã từng bị t·ấn c·ông trong giấc ngủ.
Gã cao gầy khẽ run rẩy – vết sẹo trên lưng không phải do kẻ thù, mà là do đồng đội cũ phản bội.
Cô gái trẻ dù lạnh lùng, nhưng đôi tay vẫn giữ chặt thanh chủy thủ – như thể bất cứ ai chạm vào sẽ bị cắt cổ ngay lập tức.
Chúng đều không ngủ.
Vì ở đây, ngủ là đặt mạng sống vào tay kẻ khác.
Kẻ g·iết người sợ bị g·iết.
Sát thủ sợ trở thành n·ạn n·hân.
Rạng sáng.
Một tia sáng lờ mờ xuyên qua khe cửa gỗ mục.
Diệp Lam vẫn còn sống.
Nhưng có kẻ không may mắn như hắn.
Một kẻ trong phòng không còn thở nữa.
Một cái xác lạnh ngắt, bị cắt cổ ngay trong đêm.
Không ai hỏi ai đã ra tay.
Không ai quan tâm lý do.
Ở đây, chỉ có một quy luật duy nhất:
"Sống sót."
"Bằng bất cứ giá nào."
Diệp Lam liếc nhìn xác c·hết, không nói gì.
Hắn đã vượt qua đêm đầu tiên.
Nhưng đó chỉ mới là bước khởi đầu của cơn ác mộng thật sự.
Tự do vẫn còn xa…
Và máu vẫn chưa đổ đủ.
.....
Mời đồng quỷ đón chào Chương 8
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.