Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Quỷ Nô

Unknown

Chương 15 Sao Dám Sờ Chân Ta

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15 Sao Dám Sờ Chân Ta


PS: còn một chương tối đăng.

Đại thụ bỗng nhiên ngưng cười, hắn lung lay cành lá làm dáng lắc đầu:" không, ngươi sẽ phải giúp."

Đoá hoa mẫu đơn dừng lại ở trước mặt Khải, thì âm thanh già nua của cây Đại thụ phát ra tiếng thở dài:" đây là đứa cháu mà ta thương yêu nhất, nó vừa đột phá một ngàn năm đạo hạnh đang trong quá trình lột xác trở thành hình người"

Đại thụ "haha" cười lớn nói:" thông minh, ta đúng là có một chuyện cần sự trợ giúp của ngươi."

Đại thụ nheo mắt nhìn hắn một chút, chợt hắn "ồ" lên một tiếng hỏi:" ngươi không phải người nơi này?"

Đầu c·h·ó mực hướng về phía hắn không ngừng sủa "uông, uông" bỗng nhiên lúc này một thanh âm già nua vang lên:" €$€$$£." (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỗng nhiên lúc này một sợi dây leo lấy tốc độ cực nhanh tiến về phía hắn, Khải đôi mắt quang mang đại thịnh, hắn thôi động Vô Danh kiếm chém vào sợi dây leo,

Vị cô nương trẻ tuổi trên gương mặt xinh đẹp lúc này hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, nàng một bàn tay chỉ về phía Khải giận dữ nói:" $£$$£§√? £$€×÷€?"

"Keng, keng, keng"

Sợi dây leo sắp bắt được hắn chợt đổi hướng, nó vòng ra sau Khải, sau đó...sau đó xảy ra chuyện gì hắn không còn biết.

Khải nghe không hiểu, nhưng bỗng nhiên từ trong thân cây đại thụ có một tia sáng chui vào trong mi tâm hắn, Khải nháy mắt cảm giác thế gian vạn vật không gì là hắn không gì là hắn không biết, nhưng cảm giác chỉ là cảm giác và cảm giác đó rất nhanh biến mất, chỉ còn sót lại trong đầu hắn ít thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn phát hiện ra thì đã muộn, lực hút vô hình đó càng lúc càng mạnh, kéo hắn càng nhanh về vị trí trung tâm,

Một gốc dây đại thụ to lớn, lớp vỏ sần sùi, trên thân cây thình lình xuất hiện một khuôn mặt, dưới miệng còn có một chùm rễ giống như râu, nhìn rất buồn cười,

Như nhận ra nghi hoặc trong lòng hắn đại thụ cười giải thích:" theo lý thì ta đã thành tiên, nhưng ta được giao cho ở thế giới này để làm một việc quan trọng, khi xong chuyện thì ta mới có thể thành tiên."

Đại thị không có chú ý tới hành động nhỏ của hắn, có thể là nhìn thấy nhưng chẳng có quan tâm, từ trong thân cây lơ lửng bay ra một cành hoa màu trắng, Khải nhìn kĩ một chút thì nhận ra đây là một đoá hoa mẫu đơn.

Khoảnh khắc hắn chạm vào, đoá hoa mẫu đơn bỗng nhiên "nha" một tiếng lại tản mát ra một vầng ánh sáng trắng, Khải chưa kịp định thần thì đoá hoa trên tay đã biến mất,

Chương 15 Sao Dám Sờ Chân Ta

Đại thụ hắng giọng nói:" không cao, mới một vạn năm thôi."

Khải lúc này cả kinh, một vạn năm không phải đã thành tiên sao? Tại sao vẫn không thể hoá hình?

Đại thụ không có ngăn cản, khuôn mặt xấu xí lộ ra nụ cười khó hiểu, quả nhiên không đầy mười hơi thở Khải lảo đảo rớt trở về, hắn vội vàng ổn định lại chắp tay:" tiền bối có yêu cầu gì xin cứ việc nói."

Lời nói thấm thía, Khải nháy mắt như bị chạm tới điểm G, người hắn tê rần, hắn biết mình là quỷ nhưng hắn không sắc a, mà lại hắn sờ chân của đối phương lúc nào?

Đại thụ "à" một tiếng cười nói:" thì ra là thế, thật đúng dịp, ta ở đây có một pháp môn rất phù hợp vơi ngươi lúc này, ngươi có muốn học không?"

Khải nghe hai mắt toả sáng, nhưng hắn vẫn là dè dặt hỏi:" không biết ngài có yêu cầu gì?"

Khải lúc này nghi hoặc càng sâu, hắn hỏi:" xin mạo muội hỏi một câu, ngài bây giờ là tu vi gì rồi?"

Khải giật mình nhưng hào quang chợt hiện, trước mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện một cô nương trẻ tuổi, nàng gương mặt xinh đẹp mang theo nét thanh thuần, một mái tóc trắng xóa ra sau ót, toàn thân vận lấy một bộ bạch y trông như tuyết nữ giáng trần, (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn tức giận phản bác:" nè, cô nương ăn nói cho rõ ràng, ta sờ chân cô nương lúc nào?"

Nụ cười của hắn rơi vào trong mắt vị cô nương kia lại biến thành nụ cười thoả mãn, nhưng vẫn là lặp lại những lời đã nói vừa rồi:" tên sắc quỷ này từ đâu tới? Sao dám sờ chân ta?"

. . .

Đại thụ buồn bả nói:" ta cũng muốn, nhưng ta không thể hoá thành hình người, mà nàng cần phải ra ngoài để học hỏi nhân loại sinh hoạt, mặc dù nguy hiểm nhưng đây là một chuyện cần thiết nàng cần phải trải qua."

Diệp Dung mặc dù nhìn thấy hắn, nghe được hắn nói, nhưng lúc hai người nói chuyện với nhau thì khế ước tự động chuyển lời nói phát ra thành ngôn ngữ đối phương nghe hiểu.

Vị cô nương kia gấp giọng nói:" chính là, chính là..." Cành chính thì mặt cô càng đỏ, cuối cùng nàng bụm mặt trốn sau đại thụ, thò ra cái đầu cùng cánh tay trắng nõn, nàng chỉ về phía Khải lên tiếng tố cáo:" gia gia, tên sắc quỷ này vừa mới sờ chân ta, ngài nhất định phải làm chủ cho ta."

Đại thụ lúc này mới nở nụ cười hoà ái:" vậy mới đúng chứ."

Nhìn nụ cười của đối phương Khải mới thấy sống lưng phát lạnh, hắn nắm chặt quyển sách trong tay tùy thời gọi viện binh.

Khải cố gắng nín cười, hắn biết đối phương không giản, hắn chắp tay nói:" vãn bối chỉ là đi ngang qua, không có ý mạo phạm, xin tiền bối chớ trách." Không biết đối phương có nghe hiểu những gì hắn nói hay không, nhưng vẫn là nên lễ phép nói một tiếng.

"Được, vãn bối nhận việc này,"Khải suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hắn ngưng tụ niệm lực lên bàn tay, nắm lấy đoá mẫu đơn,

Khải lướt qua một đoạn thì hắn bất chợt phát hiện một lực hút đang kéo hắn tiến về trung tâm,

Hắn lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt c·h·ó lúc nãy, đó là một con c·h·ó mực đen to lớn, nếu dùng đơn vị dĩa để tính thì phức tạp, nếu là nồi thì chắc phải dùng mười cái nồi bánh tét,

Thế giới này cũng thật là phức tạp, không giống như hắn đọc trong tiểu thuyết cứ tu vi đủ là sẽ thành tiên."

Không biết qua bao lâu hắn dần dần lấy lại ý thức, đập vào mi mắt là một khuôn mặt c·h·ó, một đầu c·h·ó to đang nhe răng nhìn chằm chằm hắn, Khải cấp tốc kéo ra khoảng cách,

Khải bỗng nhiên cảnh giác lên, đối phương đây là muốn ép buộc hắn, Khải chắp tay:" vãn bối nhớ ra còn có việc quan trọng xin phép đi trước." Dứt lời hắn xoay người vọt đi.

Đại thụ khinh thường nói:" đừng ở đây nhận thân, ta chỉ là tồn tại đủ lâu, biết nhiều một chút mà thôi." Dừng lại một chút hắn hỏi:" à phải rồi, ngươi đến nơi đây bao lâu mà vẫn không biết ngôn ngữ nơi đây sao?"

Khải nhìn vị cô nương kia cười hết sức chân thành nói:" vị cô nương này, vừa nãy cô nương nói gì có thể lặp lại một lần nữa không?"

Khải cười khổ lắc đầu, hắn than thở nói:" ta thật sự cũng muốn học một chút ngôn ngữ nơi đây, nhưng thật sự là không biết học từ đâu." (đọc tại Qidian-VP.com)

Liên tục chém vài kiếm nhưng sợi dây leo vẫn không chút tổn hại, thậm chí tốc độ tiến về phía hắn cũng không bị chậm lại tý nào,

Quả nhiên, Khải chắp tay thành khẩn nói:" không biết tiền bối có cần vãn bối xin cứ nói, nếu nằm trong khả năng vãn bối nhất định hết sức giúp đỡ."

Khải nghi hoặc hỏi:" ngài tu vi cao hơn ta nhiều như vậy sao lại không đích thân chăm sóc nàng?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi cũng biết thực vật chi linh bọn ta sau khi có một chút tu vi thì toàn thân đều là dược lại không có bao nhiêu biện pháp bảo mệnh, rất nhiều nhân loại và yêu thú đều coi bọn ta thành món mồi béo bở nên ta muốn nhờ ngươi chăm sóc nàng."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15 Sao Dám Sờ Chân Ta